Tiểu hồ ly nhìn đến có chút không vui, mặc dù không có ác cảm với Âu Dương Giai Tuệ nhưng cảm giác vẫn là không thích chia sẻ chủ nhân với ai.
Ngày qua ngày, tuần qua tuần cứ thế Âu Dương Giai Tuệ được Huyết Thần Hy bồi dưỡng huấn luyện đến sức chiến đấu thực chiến tăng vượt bậc, không chỉ chiêu thức bộc phát uy lực mạnh mẽ mà còn phải kết hợp với trí thông minh tuyệt đỉnh, mọi thử thách Huyết Thần Hy đưa ra Âu Dương Giai Tuệ đều hoàn thành xuất sắc. Không chỉ riêng gì Âu Dương Giai Tuệ tiến bộ vượt bậc mà tiểu hồ ly cũng chẳng kém cạnh, thực lực bây giờ đã là Linh Hoàng Nhị Tinh. Một Yêu Thú, một người cứ thế so tài tranh giành lời khen từ Huyết Thần đến bất phân thắng bại, Huyết Thần thấy thế cũng tốt làm động lực để tiến bộ nên nhắm mắt cho qua chỉ cười trừ trong lòng, tính khí thật trẻ con a.
*
Đêm nay Liễu Nghi qua phòng của nữ nhi tâm sự đôi chuyện. Thời gian vừa qua bà đã quan sát rất kỹ, thấy rằng nữ nhi của bà quá mức thân thiết với Huyết Thần đi, bằng một cặp mắt từng trải sự đời làm sao Liễu Nghi không nhận ra Âu Dương Giai Tuệ có tình cảm với người ta.
- Con gái lớn rồi có thích ai chưa nói mẹ nghe xem nào?.
Liễu Nghi ngồi trên giường nắm tay Âu Dương Giai Tuệ hỏi hang. Cặp mắt tinh tường dò xét làm Âu Dương Giai Tuệ cảm giác không quen vì thế dời mắt đi, lảng tránh ánh nhìn của mẫu thân.
- Con làm gì thích ai chứ.
Âu Dương Giai Tuệ phủ nhận nhưng thật ra trong đầu đã hiện lên hình bóng của một người lúc nào cũng diện y phục đen huyền, hoa văn đỏ diễm.
- Đến cả mẹ mà con còn giấu sao?.
Liễu Nghi đưa tay kéo cằm của nữ nhi để Âu Dương Giai Tuệ quay mặt sang nhìn bà.
- Thú thật... con... có... thích chút chút.
Cặp mắt Âu Dương Giai Tuệ dao động kịch liệt, không nhịn được tâm tư xao động mà cầm cờ trắng đầu hàng, đành thừa nhận rồi lại xấu hổ không thôi. "Tâm tư này đã giấu kín sao mẫu thân lại nhìn ra, thật xấu hổ!".
- Là Hy cô nương sao?.
Liễu Nghi nhướng mày hỏi, môi cong lên nhẹ. Âu Dương Giai Tuệ là nữ nhi do bà sinh ra lại nuôi nấng, gần gũi từ nhỏ làm sao chút tâm tư này bà không biết được chứ.
Âu Dương Giai Tuệ không nói chỉ gật đầu thừa nhận, bị nói trúng tim đen mặt Âu Dương Giai Tuệ trở nên hồng hào trông thấy.
- Vậy con có biết tình cảm con dành cho Hy cô nương là gì không?.
Liễu Nghi vỗ nhẹ vào tay nữ nhi thủ thỉ quan tâm hỏi.
- Con không biết nữa, cứ mỗi lần đứng gần Hy tỷ tim con lại đập rất nhanh, không gặp Hy tỷ sẽ cảm thấy nhớ, được Hy tỷ khen lại thấy rất vui trong lòng.
Âu Dương Giai Tuệ thật thà nói ra cảm giác trong lòng, có nhiều lúc nàng hồ nghi thứ cảm giác này có phải là yêu thích một người không, nhưng chẳng có ai giải đáp thắc mắc này hết bởi lẽ nàng không dám nói ra.
- Là tình yêu đó con gái à, mẹ cũng đã từng trải qua cảm xúc này rồi, không sai biệt là bao.
Liễu Nghi trìu mến nhìn nữ nhi rồi giải đáp thắc mắc, gỡ đi nút thắc đoạn tình cảm này.
Huyết Thần Hy lẫn tài mạo và thực lực là đều không thể bàn cãi, lại đối xử rất tốt với nữ nhi nhà bà, hà cớ gì bà lại cấm cản đây. Nam nữ, nữ nữ, nam nam đều không quan trọng, quan trọng là trái tim đập loạn nhịp vì nhau là được.
Âu Dương Giai Tuệ ngồi thất thần ở đó đầu ong ong từ tình yêu "nói vậy tình cảm nàng dành cho Hy tỷ bấy lâu nay là tình yêu sao?".
- Chúng ta không cấm cản đâu, hãy sống thật với cảm xúc nhé con gái, ngủ ngon và mơ đẹp nha con gái yêu của mẹ.
Liễu Nghi hôn lên trán Âu Dương Giai Tuệ rồi rời khỏi phòng và đóng cửa lại giùm.
"Chi nha".
Tiếng đóng cửa giúp Âu Dương Giai Tuệ thoát khỏi mớ hỗn độn trong lòng, lời nói vừa rồi của mẫu thân nàng đã nghe thấy hết, trong lòng "bang" lên một tiếng.
- Aaa~ xấu hổ quá đi à.
Âu Dương Giai Tuệ bụm mặt nằm lăng qua lăng lại trên giường, lời nói vừa rồi của mẫu thân có nghĩa là cả gia gia và phụ thân cũng phát hiện ra chuyện này hay sao chứ?. Trưởng bối ai cũng nhìn ra chỉ có nàng là mờ mịt đến giờ này mới phát hiện ra bản thân yêu thích Huyết Thần Hy đến thế. Ngày mai làm gì còn mặt mũi nhìn ai, quá xấu hổ rồi a!.
*
Thủ đô Mã Hình Kỳ
Thánh Viện một toà viện với diện tích cực kì lớn với tông màu chủ đạo trắng thuần khiết, khi ánh sáng phản chiếu vào làm người nhìn có cảm giác ánh vàng nhạt vừa sang trọng vừa uy nga như toà cung điện lộng lẫy thu nhỏ ở hoàng cung. Các trụ cột cao dọc hành lang với các dảy lụa mỏng màu trắng tinh khôi bay phất phơ trong gió, êm dịu mà lại thướt tha, kèm theo đó trên trần được treo nhiều đèn thả trần về đêm càng thêm phần lộng lẫy hơn nữa.
Thánh Viện được xây theo lối kiến trúc bán hiện đại với diện tích lớn như thế này có sức chứa lên đến cả nghìn Tu Sĩ từ khắp bốn quốc gia tụ họp. Thánh Viện được chia làm 3 khu riêng lẻ nối với nhau bằng hành lang dài vòng quanh bao gồm một khu chính và hai khu phụ. Khu chính ở giữa là nơi ở của Thánh Nữ cũng là nơi nghị sự và có một phòng chữa trị rộng lớn. Khu phụ bên trái là kí túc của Tu Sĩ phân theo cấp bậc bao gồm cấp thấp C và D một phòng 10 người, cấp B một phòng 5 người và cấp A phòng đôi. Khu phụ bên phải là nơi học tập của Tu Sĩ, thư viện, nơi sinh hoạt chung và nhà ăn.
Trên hành lang dài ánh sáng ban mai soi rọi có hai bóng dáng nữ nhân đang đi song song với nhau. Các Tu Sĩ dù cấp bậc cao hoặc thấp khi lướt qua họ đều thành kính cúi đầu chào.
Người đó không ai khác chính là Mộ Dung Tịch thân là Thánh Nữ mang trong người thân thể chí âm. Khí chất ôn nhu, hoà nhã hay tươi cười nhưng bên trong là vạn dặm xa cách rất đề phòng với nam nhân. Nàng một thân áo trắng viền vàng, xung quanh nàng như toả ánh hào quang. Gương mặt đẹp tựa như Điêu Thuyền, ba ngàn thanh ti vàng kim rũ xuống vòng eo thon gọn, mắt long lanh nước mùa thu, thân hình kiều mị, mỗi động tác giơ tay nhất chân đều toả khí chất diễm lệ. Tuyệt thế lô đỉnh ngàn năm có một!.