- Những nam nhân khác không làm nàng hứng thú nhưng ta có thể, tại sao nàng không thử?.
Mạnh Hãn cười gượng, tình huống này hắn đã chuẩn bị trước nên rất nhanh có thể ứng phó.
- Không là không!.
Huyết Thần Hy có chút bực bội, ngữ khí nói chuyện như nạt vào mặt hắn vậy. "Tên này đần sao? Còn lì nữa! Quyết tâm chinh phục mình tới như vậy! Yêu mình đến thế sao? Nhưng mình chơi hệ yêu người đồng giới mà, một điểm cũng không cảm thấy hứng thú nổi, làm sao có thể."
- Nàng gắt gỏng với ta chứng tỏ nàng có phản ứng với ta, không đúng sao?.
Mạnh Hãn nhếch khoé môi ngang ngược nói.
Phượng Nguyệt Thiền đứng một bên từ nãy giờ chứng kiến hết mọi chuyện, hàn khí toả ra bức người, tiến đến đứng gần bên Huyết Thần Hy, lạnh lùng nhìn tình địch nói.
- Ngọn cỏ ven đường làm sao với được mây. Mặt đất dơ bẩn làm sao xứng với trời cao trong xanh. Ngươi không xứng với Hy Hy!!!.
Câu nói thâm thúy của Phượng Nguyệt Thiền làm Huyết Thần Hy sững người trong giây lát, lần đầu tiên cô nghe Phượng Nguyệt Thiền gọi mình là "Hy Hy" mà chẳng phải "sư tổ", từ ngữ khí nói chuyện của nàng nghe rất giống tuyên bố lãnh thổ.
Phượng Nguyệt Thiền có tình ý với cô!.
Mạnh Hãn nhíu mày nhìn Phượng Nguyệt Thiền xen vào chuyện riêng của hắn, mày câu càng chặt hơn nữa khi nhìn thấy bên hông Phượng Nguyệt Thiền đeo nửa miếng ngọc bội là một cặp với nửa miếng ngọc bội bên hông Huyết Thần Hy.
Lúc này hắn liền hiểu ra mọi chuyện. Hắn là ngọn cỏ ven đường, là mặt đất dơ bẩn, còn tiểu Hy là mây phiêu bồng, là bầu trời thanh cao, hắn mãi mãi không xứng, sốt đời không xứng.
Tình yêu chôn vùi, Mạnh Hãn như mất hết tinh lực, cánh tay cầm bó hoa buông lỏng, đôi mắt vô định nhìn như không nhìn, mặc kệ bao lời chế nhạo của đồng học mà thẫn thờ bỏ đi, hắn đau khổ, cố khắc chế nhưng không kìm nổi nước mắt trực trào, sóng mũi cay cay, đắng lòng cho mối tình đầu đơn phương.
Giải quyết xong tình địch, Phượng Nguyệt Thiền trầm mặt bỏ đi. "Hy Hy phong trần như vậy, ong bướm vây quanh suốt ngày, không chỉ nam nhân mà nữ nhân cũng bị thu hút, mình tranh nổi không chứ?"
Đến cả gia chủ tương lai của Phượng tộc cũng phải sinh lòng lo lắng, tự ti về sức hấp dẫn của bản thân trước Huyết Thần Hy dẫu biết người đó sớm muộn gì cũng là phu quân của nàng. Khi đứng trước người mình yêu thật lòng, dù trong tay có tất cả nhưng sự tự tin ban đầu sẽ biến thành mặc cảm, sợ bản thân mình không xứng với họ. Cảm giác này chính là giai đoạn mà Phượng Nguyệt Thiền đang trải qua.
- Thiếp thấy tâm trạng của sư điệt không được tốt cho lắm, Hy Hy mau đi xem thử nàng.
Âu Dương Giai Tuệ hối thúc Huyết Thần Hy. Cùng là thân phận nữ tử với nhau, tại sao nàng không nhận ra sư điệt quá phận với sư tổ cơ chứ. Chuyện này phải kể ra từ khi Âu Dương Giai Tuệ nhìn thấy giọt nước mắt đau lòng của Phượng Nguyệt Thiền rơi vì Huyết Thần Hy. Không có sư điệt nào lại có thể rơi lệ vì sư tổ một cách trơn tru mà không có sự tác động như vậy cả.
Huyết Thần Hy chỉ đơn giản "ừm" một tiếng. Thật ra trong lòng cô cũng vài phần lo lắng cho Phượng Nguyệt Thiền, thế nhưng thê tử đứng ở kế bên không tiện đuổi theo cho lắm, bây giờ thì tốt rồi Âu Dương Giai Tuệ cũng đã mở lời vì thế Huyết Thần Hy liền gấp gáp chạy theo hướng của Phượng Nguyệt Thiền vừa mới rời đi.
*
Phía dưới gốc cây anh đào đã không còn hoa nở nữa, một nữ nhân diện hồng y ngồi ôm chân, buồn bã suy tư, hồn thả về phương nào cho tới khi một cây trâm xinh đẹp được khảm hồng ngọc đưa đến trước mắt nàng.
Lúc này mắt Phượng Nguyệt Thiền có tiêu điểm, nàng cong khoé môi ngẩn đầu lên, tức thì nụ cười nhạt chợt tắt.
Người đó không phải là Huyết Thần Hy!.
- Lần trước đến khu chợ ở phía Nam để trao đổi, học đệ tình cờ thấy được cây trâm này rất hợp với học tỷ nên liền mua về, mong học tỷ không chê mà nhận lấy tấm lòng của học đệ.
Bà La Mặc Ca ngồi xuống kế bên Phượng Nguyệt Thiền, tỏ ra tự nhiên nhưng vẫn có chút ngại ngùng nói. Đây là lần đầu hắn tiếp xúc gần với Phượng Nguyệt Thiền như vậy cho nên không tránh khỏi hồi hộp.
Cây trâm rất đẹp nhưng Phượng Nguyệt Thiền không thiếu trang sức, hơn nữa đây không phải là quà của người mà nàng tâm tâm niệm niệm, tất nhiên sẽ không nhận.
- Xin lỗi học đệ, học tỷ không thể nhận món quà đắt tiền này. Học đệ nên giữ lại cho người khác thì hơn.
Phượng Nguyệt Thiền khéo léo từ chối, rõ ràng xa cách mà đối đãi.
Bà La Mặc Ca gãi đầu xấu hổ, thu cây trâm về "có lẽ nàng không thích những món quà quý giá, ngược lại giản dị mà sâu sắc chẳng hạn", trong lòng hắn tự cân nhắc sau này sẽ lựa chọn quà kỹ càng hơn.
- Học tỷ có tâm sự sao? Có thể giải bày cùng học đệ không?.
Bà La Mặc Ca tìm chủ đề trò chuyện để kéo gần khoảng cách với mục tiêu tán tỉnh.
Bị Phượng Nguyệt Thiền nhìn chằm chằm như vậy làm tim Bà La Mặc Ca đập thình thịch liên hồi.
Một lúc không lâu sau Phượng Nguyệt Thiền tạt gáo nước lạnh vào mặt Bà La Mặc Ca, dập tắt ý định cưa cẩm nhen nhóm trong lòng học đệ.
- Trong lòng học tỷ đã có một người, tình cảm sâu nặng muôn kiếp vật đổi sao dời vẫn trường tồn.
Phượng Nguyệt Thiền đã đinh ninh rằng nàng là nương tử của Huyết Thần Hy nên sẽ tự khắc giữ khoảng cách cùng người khác nhất là người khác giới.
Thấy Bà La Mặc Ca cúi mặt không nói gì, Phượng Nguyệt Thiền lấy hơi nói tiếp.
- Vì thế học đệ đừng phí tâm tư vào học tỷ, nên giành thời gian đó mà đi tìm kiếm chân tình của mình thì hơn.
Đầu Bà La Mặc Ca nổ tung, hoá ra hắn đã đến sau một người, Phượng Nguyệt Thiền không cần nói đích danh thế nhưng Bà La Mặc Ca cũng có thể đoán ra người có phúc phần được Phượng Nguyệt Thiền yêu sâu sắc là ai.
Bởi vì khi nãy Bà La Mặc Ca cũng có mặt ở đó để nhìn thấy một màn ghen ngầm của Phượng Nguyệt Thiền khi Mạnh Hãn tỏ tình Huyết Thần Hy.
Bà La Mặc Ca cười giễu một cái, hắn thầm ghen tị với Huyết Thần Hy khi sát gái đến thế. Đến cả sư tỷ Tần Mịch của hắn cũng có lúc thất thần chỉ vì nghĩ đến Huyết Thần Hy.