Edit: Docke
Tuy biết mình đã bị lừa nhưng ta cũng không tính toán, vẫn cứ sải chân bước vào. Lẽ nào đã bị dũng khí cầu hôn ngay ngoài đường của điếm tiểu nhị lúc nãy làm cho cảm động rồi?
Khách điếm này quả không hổ danh là khách điếm Tiếp khách, rất sạch sẽ. Trong sảnh, tất cả bàn ghế đều được làm từ gỗ lim, cao quý thanh lịch. Tổng thể đều tạo nên cảm giác của một khách sạn sa hoa. Chỉ có điều thay bằng một cái sân cổ đại, ăn mặc theo cổ trang, nói chuyện dùng cổ ngữ. Đương nhiên, địa phương cũng không giống nhau…
Chúng ta được tên tiểu nhị vô cùng nhiệt tình tên là Trương Tam Nhi dẫn đường, thẳng hướng phòng chữ thiên hạng nhất mà đi. Nghe nói, đây là do người ta chuẩn bị sẵn cho chúng ta rồi. Ta nghĩ, sao ta lại nghe lời như vậy làm gì chứ, bảo chúng ta ở phòng nào thì ở ngay phòng đó là sao? Chúng ta mà không đi ngay hôm nay, nói không chừng, cái tên ‘người ta’ gì đó chuẩn bị đóng sầm cửa phòng dưới rồi. Hoặc giả nửa đêm bị người ta đột nhập bắt đi lúc nào cũng không biết đâu… Ta cười cười nói: “Chúng ta sẽ ở một phòng bình thường thôi, không cần dùng đến phòng hạng nhất đâu…” Trương Tam Nhi còn muốn đấu võ mồm thêm nữa. Tiểu Phúc Tử ở bên cạnh đã trừng mắt. Ta liền cảm thấy kỳ quái. Ta nói thế nào với hắn thì hắn đều muốn giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo. Còn Tiểu Phúc Tử chẳng cần nói gì, chỉ đảo mắt qua một cái là hắn lập tức câm như hến, thành thành thật thật dẫn bọn ta đi qua gian phòng khách bình thường.
Chỉ có điều, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Phòng chữ thiên hạng nhất chính là gian phòng tốt nhất. Khắp tường nhà cửa phòng đều được mạ vàng. Màn rèm được làm từ lụa lăng sao. Sàn nhà làm bằng gỗ đàn hương trăm năm. Có người trả tiền rồi mà còn không chịu ở. Xưa nay chưa từng thấy người nào như thế này…”
Ta nói: “Ta xuất thân bần hàn, ở không quen những chỗ cao cấp như vậy, không được sao? Hay là ngươi ở đi, đỡ lãng phí, dù sao cũng đã có người trả tiền rồi…” Trương Tam Nhi vội hỏi: “Nghe ngài nói kìa, nhường cho ta ở, lỡ may làm đổ vỡ món gì bên trong, đem bán cô vợ mới của ta cũng đền không nổi đâu…” Hắn lại mang cô vợ mới ra hù nữa rồi.
Chúng ta theo hắn đi vào gian khách phòng bình thường. Tuy nói là khách phòng bình thường nhưng cũng thật không bình thường chút nào, so với khách điếm bình thường còn tốt hơn rất nhiều. Thu hút ánh mắt ta chính là một quyển sách cổ được đặt trong một chiếc hộp gỗ sơn nước màu vàng, đoan đoan chính chính đặt trên bàn. Trên mặt bìa mơ hồ có thể thấy được vài chữ: Tiếng đàn cổ vận.
Sắc mặt ta trầm xuống. Bên cạnh, Tiểu Phúc Tử ‘ớ’ lên một tiếng. Hắn cũng rất kinh ngạc. Trên đường, vừa mới cùng người ta đàm luận về quyển sách này, cách đây chưa đến hai canh giờ. Vậy mà đã có người đưa đến khách phòng. Hơn nữa, ta đã đổi phòng khác rồi mà. Tốc độ này, quả thực so với chuyển phát nhanh còn mau hơn rất nhiều nha. Ta nghĩ, bọn họ làm vậy là muốn biểu hiện cái gì? Ra vẻ là hai chúng ta trốn không thoát khỏi lòng bàn tay họ. Chúng ta là Tôn Ngộ Không, còn bọn họ chính là Như Lai phật tổ hay sao? Chạy ngàn ngàn dặm vẫn là quyển sách này? Trương Tam Nhi dẫn chúng ta tới nơi, đang muốn co đầu rụt cổ rời đi. Ta gọi hắn lại, lạnh lùng hỏi: “Quyển sách này là sao?” Trương Tam Nhi sửng sốt, cười cười nói: “Tiểu nhân không biết đâu, chữ to chữ nhỏ gì ta đều không biết đọc, làm sao biết mấy quyển sách này?” Ta nháy mắt với Tiểu Phúc Tử một cái. Tiểu Phúc Tử cất bước đi qua túm lấy hắn, lạnh nhạt nói: “Ta cũng không điểm huyệt đâu, chỉ vặn gãy cổ hắn thôi nha…”
Tay hắn túm lấy cổ Trương Tam nhi, khoa tay múa chân hai cái. Trương Tam Nhi trông thấy nét mặt hắn lạnh lùng, âm trầm như hung thủ giết người, sợ đến mức la hét: “Van xin ngài, ta không biết thật mà. Ngài bẻ gãy cổ ta, ta làm sao gặp lại cô vợ mới của ta nữa…” Ta tức giận đến mức cười to. Hắn còn dám đem vợ hắn ra nói nữa sao. Ta nhàn nhạt nói: “Không cần lo lắng cho cô vợ mới của ngươi làm gì. Tại hạ có mở một căn kỹ viện, tên là Hoa Hương Các. Nếu cô vợ của ngươi thật sự không có nơi để đi, có thể tìm đến đó nương tựa vào ta. Ta cũng có thể giới thiệu mấy vị đại gia cho nàng làm quen…”
Trương Tam Nhi nghẹn lời, thiếu chút nữa trở mình trừng mắt, nước mắt cũng sắp chảy ròng ròng rồi, nói: “Hai vị đại gia, ta thật không biết gì hết mà. Sáng nay, có một đại gia đến cho ta một trăm lượng bạc, lại đưa cho ta một bức họa. Chính là bức họa vẽ các ngươi đó. Bảo ta sáng nay đứng chờ ở đằng kia. Nếu nhìn thấy các ngươi, làm sao thì làm cũng phải ngăn các ngươi lại, để các ngươi vào khách điếm chúng ta nghỉ ngơi. Còn dạy ta làm sao ngăn đón được các ngươi nữa… Chẳng qua, chỉ có điều…”
Ta mỉm cười: “Cho nên ngươi mới quỳ giữa phố khó coi như vậy, còn kể lể mấy chuyện vợ mới cưới chứ gì?”
Trương Tam Nhi nói: “Ta thật sự mới cưới vợ, là thật đó, không lừa các ngươi đâu mà. Chẳng qua, vị đại gia kia, hắn đã đoán được các ngươi không chịu ở phòng chữ thiên hạng nhất. Còn nói với ta, nếu như các ngươi không chịu ở thì dẫn các ngươi đến phòng này…”
Xem ra, người này đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, biết rõ tính cách không được tự nhiên của ta từ lâu rồi. Ta cầm quyển sách trên bàn lên, ngửi ngửi. Quả thực có mùi dưa chua. Xem ra, đúng là quyển sách lão tiểu chủ quán bánh nướng đã bán cho Tri phủ, bị người ta cướp trở về, để trên bàn này. Ta lật lật quyển sách, ngẫm lại, rồi nói: “Thôi bỏ đi. Người ta có ý tốt như vậy. Ta làm sao có thể không nhận. Ngươi cứ dẫn chúng ta đến phòng chữ thiên hạng nhất đi!”
Trương Tam Nhi hiển nhiên là không ngờ đến chuyện này, trừng to mắt nhìn ta, liên tục gật đầu: “Được được, vậy ta lập tức đưa các ngươi qua…”
Ta thở dài một hơi, nghĩ rằng. Hành tung của ta, ngay từ đầu đã bị người ta nắm giữ. Hôm nay, cho dù ta có phải ngủ ngoài đường cũng không thể để ngươi đoán được.
Trương Tam Nhi vừa dẫn đường vừa nói: “Hai vị khẳng định sẽ cảm thấy phòng chữ thiên hạng nhất của chúng ta cực kỳ tốt. Nó rất đắt nha, một đêm tốn mất năm mươi lượng bạc lận nha. Không ở thì thật phí quá…”
Ta hỏi hắn: “Chúng ta có hai người, vậy người kia sẽ ở đâu?” Trương Tam Nhi nói: “Ngài nói chính là vị đại gia này phải không. Phòng của hắn cũng được sắp xếp cả rồi, ở ngay đối diện thôi. Tuy rằng không phải là phòng chữ thiên, nhưng cũng không tồi.”
Tiểu Phúc Tử nghe xong, nói: “Tại sao không thể sắp xếp cho ta ở trong phòng chữ thiên?”
Trương Tam Nhi nói: “Ban đầu vị đại gia kia cũng muốn chuẩn bị cho ngài một gian. Nhưng ngặt một nỗi là khách điếm chúng ta chỉ có một gian loại này mà thôi, đành phải để ngài chịu thiệt thòi…”
Ta nghĩ. Tiểu Phúc Tử hôm nay làm sao thế, không ra dáng đàn ông chút nào, ngay cả phòng ở mà cũng đòi tranh giành với ta sao? Ta nói: “Hay là ngươi ngủ phòng của ta đi, ta ngủ phòng của ngươi?” Ngẫu nhiên cũng muốn nhường hắn một chút…
Tiểu Phúc Tử lập tức ứng lời, nói: “Được…” Như chém đinh chặt sắt, ngay cả một chữ một từ dư thừa cũng không có. Ta còn tưởng hắn sẽ từ chối hai ba câu chứ.
Trương Tam Nhi mắt thấy Tiểu Phúc Tử bước đi mạnh mẽ uy vũ như rồng, tiêu sái đi vào gian phòng chữ thiên hạng nhất kia, lại nhìn ta. Ta từ ngoài cửa nhìn thoáng vào bên trong, cách bài trí tựa như trong hoàng cung vậy, lưu luyến nói: “Dẫn ta đến gian phòng đối diện đi!”
Trải qua một ngày mệt nhọc, cuối cùng cũng có thể ngồi xuống. Kỳ quái chính là vì sao Mẫu Hảo Nghi kia lại có sở thích đọc mấy loại sách này? Thoạt nhìn có vẻ như ra ngoài thu thập sách, nhưng thật ra lại giống như đang muốn tra tìm thứ gì. Ta không thèm nghĩ xem vì sao quyển sách này lại xuất hiện trong gian khách điếm nữa, cũng không muốn nghĩ vị đại gia mà Trương Tam Nhi nói đến rốt cuộc là ai. Dù sao thì mặc kệ người ta bày đặt ra thế nào, ta cứ ngồi vững trên đài câu cá của ta mà thôi…
Tiểu Phúc Tử nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, hắn nói: “Hạng nhất quả thật là rất thoải mái.” Ta hờ hững nói: “Đương nhiên thoải mái rồi, nhưng có phát hiện được gì không?” Tiểu Phúc Tử nói: “Không có. Cũng không có ai giám thị…” Ta nói: “Có lẽ vẫn phải để ta ra ngựa mới được. Ta biết ngươi võ công cao, nhưng về các phương diện khác lại không được trò trống gì. Ngươi tranh với ta làm cái gì? Chẳng lẽ ở trong đó thì thật sự sẽ gặp bất trắc hay sao? Nếu bọn họ ra tay, ở đâu mà chẳng giống nhau, cần gì phải phá rối trong phòng?” Tiểu Phúc Tử nói: “Nếu vậy, hay là ngươi vào đó ở đi!” Ta ra vẻ việc nhân đức không nhường một ai, gật gật đầu nói: “Nên như vậy ngay từ đầu mới phải,” lại lẩm bẩm một câu, “Cũng không biết làm cái gì mà tiếc cái gì gì…” Tiểu Phúc Tử cũng lẩm bẩm một câu: “Thì ra cũng biết tự mình hiểu lấy, biết bản thân không phải là hương a gì gì đó, ngọc a gì gì đó…” Ta tự biết không nên để ý đến hắn làm gì, bèn gọi Trương Tam Nhi giúp ta đổi phòng và lau dọn đồ dùng…
Bàn gỗ lim thoang thoảng tỏa ra mùi hương thơm ngát. Chăn bằng gấm vóc, xúc tua mềm mại thoải mái. Màn lăng sao, phía trên cây móc màn còn được khảm một viên trân châu lớn bằng ngón tay cái, sáng óng ánh dịu nhẹ. Trên bàn, đồ sứ trang trí là sứ thanh hoa cực kỳ quý báu, dưới ánh đèn, tỏa ra ánh sáng bạc như tơ tằm. Sàn nhà lót bằng gỗ đàn màu đen. Khắp phòng đều đẹp đẽ quý giá mà không quá phô trương. Ta nghĩ, ngay cả hoàng cung cũng không hơn được. Khó trách, toàn khách điếm chỉ có duy nhất một gian phòng chữ thiên hạng nhất. Bọn họ bố trí được thế này cũng đã tiêu phí rất nhiều tâm tư, tìm không ít nhân lực đưa đồ từ các nơi đến đây…