Edit: Docke
Biên giới giữa nước Tề và Tây Sở có một trấn nhỏ tên là trấn Trăng Rằm, một nửa thuộc về nước Tề, một nửa là của Tây Sở. Lúc Đại Tề và Tây Sở chưa giao chiến, cuộc sống của cư dân trong trấn nhỏ này rất bình thản. Mặc kệ là người của quốc gia nào, là Đại Tề cũng được, là Tây Sở cũng tốt, đã đến cái trấn nhỏ xa xôi này rồi thì dường như không còn cảm giác khác biệt nữa. Hai nhóm quan viên chấn giữ nơi này do Đại Tề và Tây Sở phái đến, nhiều năm qua cũng bình an vô sợ.
Nhưng từ lúc chiến tranh xảy ra, sau khi Tây Sở đại bại, cái trấn nhỏ này đương nhiên do Đại Tề quản lý. Tuy rằng dân chúng xa xứ sau khi chiến tranh kết thúc đều đã trở về nhà, nhưng nơi này đã trở nên quạnh quẽ rất nhiều. Rất nhiều người bị mất tích, rất nhiều nhà cửa sập đổ hoặc bị thiêu hủy. Dân chúng hai nước Đại Tề và Tây Sở cũng không còn qua lại lẫn nhau nhiều như thời trước chiến tranh nữa. Mà mùa này vốn là thời gian những nhóm thương nhân thường xuyên đi lại, nhưng hiện giờ khắp trong trấn đều thanh vắng hoang vu.
Cho nên, lúc nhóm người này vào trấn, đến khách điếm Trăng Rằm yêu cầu được ở trọ, ông chủ Lưu quả thực rất mừng. Khách điếm hầu như không có ai đến ở đã một tuần nay rồi. Ngay cả đầu bếp của khách điếm cũng đã có mấy người bỏ việc. Nếu không phải vài ngày trước có hai tên tiểu tử sau chiến loạn không có nơi để đi bèn đến khách sạn làm đầu bếp, thì e rằng ông chủ Lưu đã không chống chọi nổi nữa.
Ông chủ Lưu vội kêu đầu bếp Vương Kim mới tới đưa khách lên nhận phòng. Lúc đám khách này đi vào cửa khách điếm, ông chủ Lưu rất vui vẻ, bởi vì hắn vừa thấy đám người này đã biết bọn họ không phú cũng quý. Một công tử trẻ tuổi trên lưng đeo đoản cung màu đỏ, sắc mặt hơi đen, nhưng không che dấu nổi khí thế hiên ngang. Một công tử sắc mặt có chút âm trầm, lại có vẻ nho nhã, thường xuyên tươi cười. Ông chủ Lưu tuy cảm thấy toàn thân không thoải mái khi nhìn thấy nụ cười đó nhưng vừa nhìn thấy quần áo làm bằng loại tơ lụa tốt nhất trên người hắn thì lập tức thoải mái hẳn. Nhưng khiến ông lấy làm kỳ quái chính là hai người đi ở phía trước hai gả thiếu niên đó. Một người yếu đuối, thần thái lại cực kỳ tiêu sái tự tại. Lúc hắn hàm tiếu quay qua gật đầu với ông chủ Lưu, ông chủ Lưu lập tức uất thiếp (uất: buồn nản, ngộp thở, thiếp: dễ dàng nghe theo => sợ mà phục tùng). Người đi bên cạnh sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh lùng mang theo hàn ý đảo qua người ông chủ Lưu. Tâm trạng của lão lại thăng lên một cấp bậc mới, tựa hồ như đã bị đóng băng rồi. Những người tùy tùng khác đều ăn mặc sạch sẽ, hình thể cường tráng dũng mãnh, vừa nhìn đã biết là những hộ viện của gia đình giàu có rồi.
Ông chủ Lưu bán dạo nhiều năm, nhãn lực rất tinh lợi. Biết vị công tử gầy yếu đi phía trước mới chính là trưởng nhóm. Tuy rằng hắn ăn mặc cực kỳ bình thường, bộ dạng cũng không được đẹp lắm nhưng thần thái ngạo mạn xem thường tất cả ấy khiến người khác không thể so sánh được. Lão bước lên phía trước, chắp tay thi lễ với hắn, chào hỏi: “Công tử, chỗ này của ta phòng ốc vừa sạch sẽ vừa thoải mái. Ta chuẩn bị cho ngài một gian phòng hảo hạng bậc nhất nha. Bảo đảm ngài sẽ hài lòng. Thuộc hạ của ngài, mỗi người một gian. Ngài xem có được không?”
Vừa nói xong lời này, ông chủ Lưu liền thấy người thanh niên mang cung và người thanh niên có bộ mặt âm trầm liếc mắt nhìn nhau một cái. Trên mặt lộ ra thần sắc kỳ lạ, làm như mình đã nhận sai người rồi thì phải…
Thiếu niên kia lại cười, gật gật đầu, tà mị liếc mắt nhìn hai người phía sau một cái rồi nói: “Nếu thế thì làm phiền ông chủ vậy…”
Ông chủ Lưu nghĩ rằng, ánh mắt này nhìn thế nào cũng sẽ khiến hai người thanh niên kia tức giận cho xem. Lão không dám nghĩ nhiều, vội vã đích thân đi an bài bố trí…
Thấy ông chủ vội vã đi xa, người thiếu niên thì thào lẩm bẩm: “Phòng hảo hạng bậc nhất, cũng không tệ ha. Tiểu Phúc Tử, ngươi nói xem có phải không?”
Tiểu Phúc Tử cũng cười, gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, không tồi…”
Phía sau liền truyền đến một tiếng hừ lạnh cùng một tiếng cười lạnh.
Người thiếu niên lại ha ha cười, dẫn đầu đi đến cái bàn trong sảnh, ngồi xuống, lớn tiếng gọi: “Ông chủ, có cái gì ngon, còn không mau bưng lên đi?”
Ta và Tiểu Phúc Tử ngồi đối diện nhau, chung một bàn. Tất nhiên là Quy Trữ và Tử Dạ cùng với đám tùy tùng ngồi vào một chiếc bàn khác.
Dọc theo đường đi, ta không biết đã suy nghĩ bao nhiêu kế sách muốn bỏ trốn, nhưng vì võ công của Tiểu Phúc Tử còn chưa khôi phục. Trên người của hắn trúng độc tán công mất hồn dẫn. Ta cũng không biết cách điều chế thuốc giải thế nào. Chỉ có thể dùng kim châm đem công lực trên người hắn chậm rãi ngưng tụ lại. Chỉ có điều, nếu như không có thuốc giải, biện pháp này cũng chỉ có thể khôi phục được hơn một nửa công lực mà thôi. Hơn nữa càng đánh thì công lực của hắn càng giống như tuyết tan, cuối cùng biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Cho nên, chúng ta không có cách gì chạy trốn khỏi tay hai đại cao thủ, mà còn là hai cao thủ cẩn thận chặt chẽ. Mỗi lần dùng cơm, nhất định sẽ dùng ngân châm thử độc, còn sai tùy tùng dọc đường bắt lại mấy con chim nhỏ dùng để thử độc nữa. Nếu như bọn họ chỉ dùng ngân châm, ta còn có cách hạ độc được. Từ trong cung đi ra, ta cảm nhận sâu sắc được thế nào là lòng người hiểm ác. Cho nên đã mang theo không ít độc dược loại tốt cất giấu trong người. Tuy cũng bị bọn họ lục lọi lấy đi không ít, nhưng ta giấu đông cất tây rất nhiều, cho dù có bị bóc sạch thì ta vẫn có cách tàng trữ vài món kịch độc trên người. Đương nhiên, bọn họ vẫn còn một chút quân tử, cũng bởi vì ta là nữ nhân nên cũng không dám lột trần ta…
Mỗi khi ta nhìn thấy bọn họ rất mực cẩn thận như gặp phải đại địch, trong đầu luôn cảm thấy hơi có lỗi, nhưng cũng có chút cao hứng. Thanh danh của ta vì sao lại lớn mạnh đến như vậy nhỉ? Hơn nữa còn đi theo chiều hướng trở thành một nữ ma đầu để lại tiếng xấu muôn đời nữa chứ…
Toàn bộ thức ăn đã được bày biện trên bàn rồi. Tử Dạ rút ngân châm ra, Quy Trữ lại bắt đầu sai các tùy tùng mang ra một cái lồng sắt. Bên trong lồng sắt tất nhiên có nhốt một con chim tước đáng yêu vô tội. Trên đường đi không chết một ai ngược lại cũng khiến cho bọn họ trầm tĩnh lại. Nhưng ta biết, muốn hạ độc trong thức ăn thật sự không có khả năng. Đương nhiên, hạ độc vào đồ dùng đựng thức ăn cũng không thể được. Bởi vì Tử Dạ giám thị phòng bếp, bắt đem tất cả đồ dùng tẩy rửa kỹ càng. Hơn nữa, nước rửa chén cũng đều cho chim tước uống thử một chút. Hơn mười ánh mắt nhìn vào, muốn hạ độc, xem ra vô cùng khó khăn…
Thành thật mà nói, căn bản là ta không nghĩ đến việc hạ độc bọn hắn. Chuyện xấu xa như vậy, nếu làm sẽ bị đày xuống địa ngục, không thể lên thiên đường.
Nhưng bọn họ sẽ không tin tưởng ta. Còn không phải sao, cho dù ta từng miếng từng miếng ăn thử tất cả thức ăn trên bàn, cho bọn hắn xem là không hề có độc, thì bọn họ vẫn không dám ăn đâu…
Ta nghĩ. Nếu cứ kéo dài như vậy. Chưa đến Đại Tề thì bọn họ thể nào cũng phải gầy đi mấy cân thịt. Không thể ngờ được sợ hãi, thật ra lại là phương pháp giảm béo tốt nhất.
Ta vừa thở dài vừa ngoắc mồm ra ăn. Tiểu Phúc Tử cũng tận lực ăn. Tiểu Phúc Tử hôm nay tâm tình đặc biệt tốt, dường như quên mất chuyện hắn bị trúng độc tán công. Ăn đến cao hứng phấn chấn, còn ăn nhiều hơn cả ta nữa. Ta nghĩ, nếu cứ tiếp tục thế này, ta và Tiểu Phúc Tử thế nào cũng bị béo phì.Tuy rằng vóc dáng của ta không được đẹp lắm nhưng ta vẫn muốn giữ như thế này thôi. Ta lưu luyến buông đũa, thầm nghĩ. Giả Tuệ Như gầy vẫn đẹp hơn so với Giả Tuệ Như mập như heo nái chứ…
Tiểu Phúc Tử cũng không để ý nhiều như vậy. Thức ăn trên bàn có thể dành cho bốn người dùng, toàn bộ đều bị hắn nuốt hết.Ta cảm thấy vô cùng kỳ quái. Bình thường, Tiểu Phúc Tử ăn cơm cũng không nhiều như vậy đâu. Hôm nay vì sao lại ăn nhiều như vậy? Bị kích thích sao?
Nhưng hiếm khi Tiểu Phúc Tử háu ăn như vậy. Ta phải giúp hắn, đúng không?
_________________