Edit: Docke
Tư Đồ và Tiểu Phúc Tử nhìn nhau rồi nhảy lên trước nghênh đón. Ta phát hiện, công lực của bọn họ đã khôi phục được bảy, tám tầng. Hơn nữa, hai người còn ăn ý một cách kỳ lạ. Mỗi lần vung tay, mỗi cái múa chân đều làm như có cảm ứng tâm linh liên thông vậy. Hiệu lực còn mạnh hơn cả khi hai người có đầy đủ công lực. Nhưng vẫn phải rất khó khăn mới có thể chặn đứng được sự công kích của lão cha hờ.
Ta nhìn qua Tuyên Vương. Trên mặt hắn khi thì do dự, khi thì kiên định. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không hạ lệnh ngăn cản lão cha hờ tấn công. Hắn liếc mắt nhìn ta một cái rồi lại quay đầu đi…
Lâm Thụy đi đến gần ta, nói: “Đi theo ta…”
Sớm đã có một đám binh lính của Tuyên Vương phủ xông đến. Mũi tên đã căng mình trên dây cung, đao kiếm đều đã được tuốt ra khỏi vỏ, bao vây lấy chúng ta…
Ta hỏi Lâm Thụy: “Thủ hạ của ngươi đâu?”
Anh nói: “Ở ngoài cửa tiếp ứng…”
Trong lúc nói chuyện, Thanh Loan tựa như hằng nga, xuất hiện trước mặt mọi người. Nàng không để ý gì đến chúng ta, xông thẳng đến chỗ Tư Đồ và Tiểu Phúc Tử. Ta nhìn lại. Tư Đồ và Tiểu Phúc Tử tả truất hữu chi (đỡ phải lại hở trái), đã không thể ngăn được nữa rồi…
Ta không thể ngờ được, lão cha tiện nghi đột nhiên lại bộc phát công lực, có thể chống đỡ được công kích của nhiều người một lúc như vậy: năm vị Hộ Long Vệ, Thanh Loan tiên tử, Tư Đồ và Tiểu Phúc Tử đều phải dùng hết sức mình mà khó khăn lắm mới có thể ngăn trở công lực của ông. Trong lòng ta đột nhiên có một dự cảm xấu. Lão cha trước mắt, chỉ sợ đã đến mức bốc cháy mãnh liệt nhất rồi…
Ông đang thiêu đốt chính sinh mệnh huy hoàng cuối cùng của mình. Bỗng nhiên ta có cảm giác, tất cả sát khí mà ông nhắm vào không phải là ta, mà là chính ông. Ông dốc tận lực, dùng cố gắng lớn nhất của mình để hoàn thành một ước định nào đó. Một ước định mà ông không muốn hoàn thành. Cho nên, ông đành phải giết chết chính mình…
Ta nói với Lâm Thụy: “Ngươi kêu người của ngươi dừng tay đi…”
Lâm Thụy không hiểu nhìn ta, nhưng vẫn phất phất tay…
Ta lớn tiếng kêu lên: “Tiểu Phúc Tử, Tư Đồ, các ngươi mau dừng tay. Lại đây…”
Cứ tưởng sẽ có cảnh tượng giống như tình tiết trong mấy bộ phim điện ảnh và truyền hình: cả đại gia đình bất hòa, đánh nhau loạn cả lên. Ai ngờ, Lâm Thụy vung tay lên, mấy vị Hộ Long Vệ và Thanh Loan trong phút chốc liền lui về phía sau. Có một vị Hộ Long Vệ mặc dù bị quyền phong đánh cho miệng phun máu tươi nhưng vẫn rời khỏi vòng chiến…
Sức kêu gọi của ta cũng rất mạnh mẽ, cùng lúc đó, Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ cũng lui xuống…
Lão cha lập tức không có đối thủ, đứng ở giữa hội trường sợ run. Chỉ tích tắc sau, ông ngạo mạn chậm rãi đi tới, sắc mặt dữ tợn như ác quỷ. Ta lặng lẽ nhìn ông, xem ông làm thế nào hoàn thành…
Ông bước từng bước một, từ từ đi tới…
Mắt thấy ông đã đi đến trước mặt ta thì bỗng nghe rầm một tiếng, ngã xuống. Đáng thương đến mức thật sự hoàn toàn tự nhiên, không thể giả được. Không có ai hoài nghi, ngay cả Tuyên Vương cũng vậy…
Tuyên Vương, hắn cũng chỉ bình tĩnh nhìn ta. Lúc hắn trông thấy lão cha ngã xuống, ta thấy trong ánh mắt hắn dường như có một loại biểu tình giống như là đang thở phào nhẹ nhõm…
Ta nói: “Đưa cha ta đi, rời khỏi Tuyên Vương phủ…”
Thanh Loan và bọn Tiểu Phúc Tử nghi hoặc nhìn ta, không có ai làm theo. Ai cũng đều đang sợ hãi, chỉ có Lâm Thụy cười cười nói: “Mang hắn đi…”
Ta liếc mắt nhìn Lâm Thụy một cái, phát hiện khóe mắt hắn ngập tràn ý cười. Những lọn tóc nhè nhẹ từ trên trán xõa xuống, rợp bóng trên mặt. Toàn thân toát lên vẻ tuấn mỹ vô cùng. Anh quay đầu nói: “Nhìn ta như vậy đã đủ chưa?”
Ta không khỏi nhớ đến lúc hắn ở giữa đám đông tuyên bố ta và hắn đã xảy ra chuyện thân mật da thịt gì đó. Trái tim không khỏi nhảy dựng. Ta giả vờ như không hề nghe thấy hắn nói gì, quay đầu đi. Lại nghe thấy hắn cúi đầu mà cười mấy tiếng…
Ta nghĩ, chờ ta ổn định lại cảm xúc rồi sẽ tính sổ với ngươi sau…
Ra khỏi Tuyên Vương phủ, ta nhìn thoáng qua hội trường lớn đèn đuốc sáng trưng. Tuyên Vương đứng đó, hình bóng cô độc tiêu điều. Hắn nhìn chúng ta đi ra ngoài, không mở miệng nói một câu nào…
Còn Bình Vương và Bình Vương phi đã rời khỏi Tuyên Vương phủ từ lâu…
Hiện giờ, Tuyên Vương bị huynh trưởng hận thấu xương, tân nương đã rước đến cửa, đang chuẩn bị bái đường thành thân lại cùng người ta chạy mất. Cái gọi là chúng bạn xa lánh, không còn gì có thể hơn thế này. Ta nhớ đến Tuyên Vương mới sáng nay còn hoàn toàn tin tưởng, vẻ mặt đắc ý tưởng như có thể nắm trong tay cả thiên hạ, trong nháy mắt lại tất cả hóa không. Nỗi bi thương này… Nhưng ta đương nhiên không đồng tình với hắn rồi…
Ngoài cửa đã có mấy cỗ xe ngựa chờ sẵn, ta nói: “Ta và cha sẽ đi chung một xe…”
Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ đanh giọng phản đối: “Không được…”
Ta nhìn Lâm Thụy. Hắn lại không lên tiếng, giống như không hề nghe thấy gì vậy. Ta nghĩ, hắn thật không hề lo lắng cho ta ư…
Ta nói: “Không sao, dù gì thì ông vẫn là cha của ta, sẽ không làm gì ta đâu.”
Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ cũng hết cách. Ta đi qua cỗ xe ngựa của lão cha, vừa muốn nhún mình bước lên thì đã có một người còn nhanh chân hơn cả ta. Không phải Lâm Thụy kia thì còn ai vào đây nữa…
Cũng may, xe ngựa này đủ rộng rãi, hai người ngồi thì vẫn còn một chỗ dư dả cho một người nằm…
Bằng không, cũng thật sự phải thân mật da thịt…
Xe ngựa lặng lẽ mà đi, ta nhàn nhạt mà nói: “Lão cha, không cần giả vờ nữa, dậy đi…”
Vừa mới rồi còn nằm mê man như hấp hối, hô hấp yếu ớt gần như không thể nghe thấy gì vậy mà bây giờ lão cha lại chậm rãi mở mắt, rồi chậm rãi ngồi dậy. Ông cười khổ: “Ngươi mà là con gái của ta sao? Ta quả thật không dám nhìn nhận ngươi…”
Ta lạnh nhạt nói: “Lão cha, chẳng lẽ trước giờ cha chưa từng nghe qua câu ‘con hơn cha là nhà có phúc’ hay sao?”
Lão cha thở dài một hơi, nói: “Tiểu Tuệ, ngươi đừng trách ta vô tình như thế…”
Ta nói: “Con nhớ rõ cha đã từng nói một câu. Mặc kệ thế nào, cha đều sẽ đứng về phía con. Con tin cha…”
Trong nháy mắt khi nhìn thấy ông đánh nhau với thủ hạ của Lâm Thụy, Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ, lòng ta bỗng nhiên cảm thấy mọi nỗi buồn khổ đều đã lui xa. Ta nghĩ, nếu người cha ở hiện đại đối với ta như thế, từ nhỏ đã rũ bỏ ta, nhưng ta quyết không tin, đến cổ đại này, vận mệnh lại tái diễn tượng tự. Vì thế, ta quyết định đánh cược một lần nữa, đánh cược ông có thể chính tay giết chết đứa con gái này hay không. Ván cược này, ta đã thắng rồi…
Lão cha vươn tay muốn phủ lên khuôn mặt ta. Khóe mắt ta thoáng nhìn, trông thấy Lâm Thụy đang ngồi bên phía đối diện, vẻ mặt bỗng nhiên dậy lên sự khẩn trương. Trong đầu ta không khỏi vô cùng sung sướng… Hắn đang quan tâm đến ta…
Lão cha vụng về vén mái tóc trên trán ta, nói: “Con sớm đã biết ta sẽ không làm hại con sao?”
Ta vươn tay cầm lấy tay ông, xoa nhẹ lên những sợi gân xanh nổi hằn trên tay ông, nói: “Lão cha, cha là người như thế nào, con cũng không biết nữa. Nhưng tình cảm nhiều năm như vậy không thể chỉ trong tích tắc liền có thể thay đổi được. Nếu như đột nhiên thay đổi thì chỉ có thể nói rằng, có người đang làm bộ mà thôi. Đương nhiên người đó không phải là con rồi. Như vậy, người làm bộ phải là cha…”
Lão cha nói: “Nha đầu, trí tuệ của con thật sự đã vượt xa vi phụ rồi…”
Ông dừng lại, ta hoài nghi, chắc ông lại đang suy nghĩ ta rốt cuộc có phải là con gái của ông hay không đây mà…
Ông nói: “Có đứa con như thế, cuộc đời này của lão phu đã đủ hạnh phúc lắm rồi…”
_________________