CHƯƠNG 184: VÔ TÌNH GẶP TRÊN ĐƯỜNG
Trans+Edit: Pinoneverdie
--------------
Bành Trạch đem xe dừng ở dưới lầu khu ký túc xá công ty Viên Tung, thấy Lý Chân Chân khẩn cấp xuống xe, thật muốn kéo tay lôi trở lại, hướng vào cái mông của cậu ta mà tát hai cái.
Trong chốc lát, Tiền Trình từ ký túc xá đi ra.
Bành Trạch cũng xuống xe, dựa ở cửa xe hút thuốc, nhìn chăm chú vào hai người kia đang nói chuyện cách đó không xa.
Tiền Trình nhìn và cười về phía Lý Chân Chân, "Sao trễ như vầy còn tới?"
"Hai ngày nữa là Giáng sinh, tặng cho anh một ít táo!"
Tiền Trình dùng bàn tay to úp lên đầu Lý Chân Chân xoa xoa. Cách đó không xa, thần kinh của Bành Trạch liền căng thẳng, cũng may Tiền Trình rất nhanh thì bỏ tay xuống.
"Đó là ngày lễ của bên châu Âu mà." Tiền Trình nói.
Lý Chân Chân quyết miệng, "Lễ bên châu Âu cũng là lễ! Ngày lễ chỉ là cái cớ để đến đây thôi, anh quan tâm ý nghĩa để làm gì? Cầm lấy."
Tiền Trình nhận táo, há miệng thật lớn, cắn một phát, ăn sạch nửa trái.
Lý Chân Chân sốt ruột, "Khoan đã, còn chưa rửa mà!"
"Rửa làm gì? Lau lau một chút là được."
Lý Chân Chân tuy rằng đành phải để hắn ăn táo không rửa, nhưng vẫn là thích xem vẻ thô lỗ này của Tiền Trình, nhìn hắn ta cắn táo mà lòng mình sôi trào nhiệt huyết.
"Đã trễ như vậy rồi, cậu làm sao quay về?" Tiền Trình hỏi.
Lý Chân Chân ánh mắt hồ ly nhìn thẳng vào Tiền Trình, nói: "Tôi căn bản không có ý định trở lại, muốn ở lại phòng ký túc của anh ngủ một đêm."
Tiền Trình nói: "Tôi không phải ngủ riêng một phòng, trong phòng có nhiều anh em khác nữa."
"Anh nói bọn họ qua phòng những người khác ngủ một đêm là được."
Tiền Trình nói: "Cái này không tốt lắm đâu"
Nếu là bạn gái, bảo bọn họ qua phòng khác ngủ vẫn còn "tình hữu khả nguyên", đằng này lại là một người đàn ông, ai mà chịu đi qua chỗ khác ngủ?
Lý Chân Chân thấy Tiền Trình do dự, lợi dụng thời cơ nói rằng: " Tôi với anh ngủ chung một ổ chăn cũng ổn."
Vào tháng trước, Tiền Trình và Lý Chân Chân đã từng ngủ chung giường. Lúc đó Lý Chân Chân ở nhà một mình, không muốn Bành Trạch dây dưa đeo đám cho nên có một đêm muốn Tiền Trình ngủ ở lại nhà mình. Tiền Trình cũng quả thực cùng cậu ta ngủ chung , nhưng Lý Chân Chân nội tâm bất chính, tay chân đều "không thành thật", khiến cho Tiền Trình cảm thấy khó chịu.
Cái này nếu là ở nhà Lý Chân Chân thì cũng tốt rồi, là hai người đàn ông với nhau nhịn một chút thì cũng qua đi, còn ở đây là ký túc xá, nếu không xem những người khác ra thể thống gì thì có chút không ổn.Lý Chân Chân thấy Tiền Trình chần chừ, liền dùng vẻ mặt buồn phiền nhìn hắn ta.
"Chẳng lẽ anh không muốn gặp tôi? Ngủ cùng ổ chăn thì sao nào?"
Tiền Trình nói: "Tôi chẳng phải là sợ cậu ngủ không được thoải mái sao? Đi, tôi chở cậu quay về trường học."
Lý Chân Chân không đi, đứng tại chỗ bướng bĩnh.
"Vậy sao trước đây anh không ngại?"
Tiền Trình nói thẳng, "Trước đây cũng có ngại, nhưng Bành Trạch cứ quấn lấy cậu, tôi dù có ngại cũng đành phải cùng cậu ngủ chung."
Lý Chân Chân chỉa về hướng Bành Trạch, "Anh ta hôm nay lại quấn lấy tôi, anh xem...đều đã đuổi theo tới đây."
Đáng thương cho Bành Trạch. Trước đây Lý Chân Chân phối hợp với Tiền Trình để khích tướng hắn, bây giờ lại dùng hắn để khiêu khích Tiền Trình.
Mặt của Tiền Trình một chút liền đen lại, dường như là hướng về phía Bành Trạch mà đi tới, Lý Chân Chân cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, liều mạng ôm lấy Tiền Trình không cho hắn đi, rất sợ hắn sẽ động thủ.
"Khoan đã, anh bình tĩnh một chút đi mà, annh ta không phải lại đến quấy nhiễu tôi, anh ta..."
Bành Trạch trực tiếp đi tới, đem Lý Chân Chân từ trên người Tiền Trình ngạnh sinh mà "xách" cậu ta xuống, hảo hảo khuyên bảo: "Đi, theo tôi trở về, đừng làm khó người ta, cậu không thấy là hắn không định gặp cậu sao?"
Lý Chân Chân lại bắt đầu giãy dụa, "Anh tránh xa tôi ra một chút"
Bành Trạch mềm mỏng không được liền mạnh bạo, trực tiếp mắng: "Cậu thấy mất mặt hay không? Người ta không muốn ngủ cùng với cậu, cậu vẫn còn nương nhờ hắn, theo tôi trở về!"
"Anh là ai mà bắt ép tôi trở về?" Lý Chân Chân ý đồ muốn rõ ràng quan hệ với Bành Trạch.
Bành Trạch vẫn còn đứng đó bực dọc, kết quả Tiền Trình vẫn động thủ với hắn trước .
Một quyền quét vào bộ ngực của hắn, suýt tí nữa không thể thở được nữa.
"Buông cậu ta ra!" Tiền Trình giận dữ nói.
Bành Trạch chết không buông tay, con ngươi đỏ ngầu trừng lên nhìn Tiền Trình, Tiền Trình lại một quyền quất xuống, Lý Chân Chân đều đã nghe được tiếng âm thanh khớp xương bị chấn động.
"Tiền Trình, anh đừng như vậy, tôi bảo anh ta buông tay là được." Lý Chân Chân đưa ánh mắt chuyển hướng về Bành Trạch, "Anh nhanh buông tay ra! Nhanh lên một chút!"
Bành Trạch vẫn còn không buông tay.
Sau đó, Tiền Trình bắt đầu liên tục tung ra những hành động mang tính ẩu đả với Bành Trạch. Bành Trạch liều mạng đánh trả, nhưng vì thực lực có hạn, hắn ta chỉ có thể nằm đó mà bị đánh. Bữa tiệc đau đớn này quả thực đã đủ tàn bạo dã man, Bành Trạch trên mặt vết thương trải rộng, Tiền Trình chỉ cần xuất quyền, Lý Chân Chân cứ thế mà ồn ào la hét. Bành Trạch chính là không thể đỡ được nữa, mu bàn tay đều đã gồng lên thấy lòi xương, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.Giờ khắc này, Lý Chân Chân trong ngực có loại đau đớn xé rách da thịt.
"Đủ rồi! !" quay về phía Tiền Trình nộ hét một tiếng, "Tôi cùng anh ta quay về!"
Nói xong, đỡ Bành Trạch lên xe.
Mãi cho tới khi xe của Bành Trạch khuất khỏi tầm mắt của Tiền Trình, Tiền Trình mới hồi phục lại tinh thần. Sai rồi! Cảnh sát Hạ nói trách nhiệm của mình chính là kích động Bành Trạch, thúc đẩy hai người bọn họ ở bên nhau, mình thế nào lại động thủ?
Trên đường trở về, Lý Chân Chân nhiều lần khuyên Bành Trạch, "Đi bệnh viện"
"Đã trễ thế này còn đi bệnh viện?"
Lý Chân Chân nói: "Có bác sĩ trực đêm."
"Lười đi." Bành Trạch nói.
Lý Chân Chân hiểu Bành Trạch muốn gì, đành ở trong xe tìm hộp đồ dùng y tế, lấy ra nước khử trùng và thuốc mỡ, cũng không quá tình nguyện mà bôi cho Bành Trạch.
Bành Trạch đột nhiên cảm khái nói: "Tôi nhớ kỹ trước đây tay của tôi bị lá bài cắt một miếng rất nhỏ, cậu cũng kiên quyết bôi thuốc cho tôi."
Lý Chân Chân động tác chợt dừng lại, hừ lạnh nói: "Lúc ấy anh vẫn còn chê tôi già mồm lắm điều, nói dán băng cá nhân là được, làm gì cần phải bôi thuốc."
"Phải..." Bành Trạch thở dài, "Bây giờ suy nghĩ lại một chút, lúc ấy thực sự thấy hạnh phúc. Cậu hiện tại bôi thuốc cho tôi giống như là tôi đang thiếu cậu mấy triệu nhân dân tệ ấy."
Lý Chân Chân cười khúc khích.
Bành Trạch yên lặng nhìn Lý Chân Chân một lúc, giọng điệu ôn nhu, "Chân Chân à..."
Lý Chân Chân đột nhiên kinh hô một tiếng, "Ấy! Anh mau nhìn xem người kia là ai?"
Bành Trạch hanh một tiếng, "Chiêu cũ rồi! Vẫn còn đùa giỡn?"
"Ai đùa với anh, anh tự nhìn đi, đó không phải là Viên Tung sao? Chính xác rồi! Chính là Viên Tung! !" mắt tỏa ánh sáng, vẻ mặt hưng phấn dị thường.
Bành Trạch chỉ có thể theo ánh mắt của Lý Chân Chân mà nhìn sang, quả nhiên thấy được Viên Tung đang ngồi ở trong chiếc xe đối diện. Ngửa ra sau, hai cái chân cứng rắn gác lên vô lăng, hai mắt khép chặt, mặt không biểu cảm, như là đang ngủ.
Bành Trạch không thể không tức giận, mặc dù chỗ Viên Tung đậu xe có đèn đường soi rọi nhưng cách xa như vậy, Lý Chân Chân có thể nhìn một cái liền nhận ra?
Lý Chân Chân hưng phấn, điệu bộ muốn leo xuống xe liền bị Bành Trạch kéo lại.
"Đi đâu?"
Lý Chân Chân nói: "Cùng anh ta lên tiếng chào hỏi!"
"Chào hỏi cái gì? Người ta quen biết nhiều về cậu sao? Còn ở đó cùng người ta chào hỏi."
Bành Trạch châm chọc thế nào cũng không tiêu diệt được nhiệt trình trong lòng Lý Chân Chân, nhưng ngại vì thuốc còn chưa thoa xong cho hắn, chỉ có thể tiếp tục ở trên mặt Bành mà bận rộn, ánh mắt chăm chú mà thoa, trong miệng thì lẩm bẩm."Anh nói xem Viên Tung trễ thế này còn không về nhà, tới nơi này làm gì?"
Bành Trạch còn chưa lên tiếng, điện thoại của Hạ Diệu liền gọi tới.
"Vừa rồi Tiền Trình gọi điện cho tôi, nói hắn đã đánh cậu, chuyện gì xảy ra?"
Bành Trạch vừa nghe liền nóng nảy, "Đều tại cậu, khi không lại đi tìm một thằng đần giúp đỡ! Tôi thao, suýt tí nữa là đánh chết tôi! Hắn còn có mặt mũi gọi điện thoại cho cậu?"
Hạ Diệu vội thay Tiền Trình giải thích, "Hắn lúc đó nhất thời sốt ruột không phản ứng kịp."
Bành Trạch lập tức đưa cái điện thoại qua bên lỗ tai của Lý Chân Chân, nói: "Có nghe thấy không? Người ta chỉ là không phản ứng kịp, không phải thật tâm thật lòng muốn vì cậu mà động thủ."
Hạ Diệu ở đầu dây bên kia sốt ruột hỏi: "Rốt cuộc đánh cậu thành cái dạng gì rồi? Cậu ở đâu? Tôi đi nhìn cậu một cái."
"Không cần, không có gì to tác..." đang nói đột nhiên thấy Viên Tung đang ở trong chiếc xe đối diện, lúc này tiếp tục nói: "Tôi nói với cậu một chuyện, cậu đoán xem tôi ở trên đường tình cờ gặp ai?"
"Ai?"
"Viên Tung!" Bành Trạch nói, "Xe của hắn đang ở đối diện xe của bọn tôi, hình như là hắn đang ngủ."
"Các cậu hiện tại đang ở đâu?"
Bành Trạch nói ra địa điểm, Hạ Diệu nghe xong lòng như vị vật gì bóp siết. Chỗ Viên Tung đậu xe chính là nơi lần trước Hạ Diệu bị người của Báo Đen bắt cóc.
----------------
Trước lễ giáng sinh một ngày, Viên Tung rốt cục cũng xuất hiện ở công ty. Điền Nghiêm Kỳ đang cảm thấy vui vẻ vì giáng sinh năm nay có thể nhìn thấy Viên Tung, kết quả Viên Tung mang đến cho hắn một sấp tài liệu cực dầy. Trong khoảng thời gian này, Viên Tung hầu như mỗi lần trở về đều như vậy, tiến vào phòng, đưa tài liệu, truyền đạt kiến thức, rồi giao trọng trách cho Điền Nghiêm Kỳ.
Lần này Viên Tung mang tới chính là tài liệu về đất đai.
Bởi vì đây là mảnh đất nằm gần công ty mới của Báo Đen, cho nên Điền Nghiêm Kỳ nhanh chóng lấy lại tinh thần tập trung lắng nghe.
"Hạng mục thi công mảnh đất này do cậu toàn quyền phụ trách." Viên Tung nói.
"Biết mảnh đất này mua làm gì không?" Viên Tung hỏi tiếp.
Điền Nghiêm Kỳ lắc đầu, đây là điểm hắn vẫn nghĩ không thông, một miếng đất nhỏ như vậy có thể làm được gì?
Viên Tung nói: "Cậu ghé sát vào tôi một chút, tôi nói cho cậu nghe."
Mười giây sau, phòng làm việc phát ra tiếng kinh hô của Điền Nghiêm Kỳ
"Không phải chứ?"
Tiếng kinh hô qua đi là một trận cười đã đời, trận cười này như gội rửa đi bao mệt mỏi áp lực công việc trong thời quan qua của hắn.
Tuy rằng Viên Tung lần này tới đây không phải là cùng Điền Nghiêm Kỳ nói chuyện tình cảm cá nhân, thế nhưng Điền Nghiêm Kỳ vì để thể hiện lòng biết ơn, vẫn là gửi cho Hạ Diệu một tin nhắn.
Lúc này Hạ Diệu đang trong giờ tan tầm, cũng chưa đọc cái tin nhắn kia, trên tay cầm một trái táo thật lớn đi ra ngoài.
Đi tới bãi đỗ xe, trái phải nhìn quanh, loay hoay hơn mười phút, cuối cùng vẫn là không lên xe. Cuối cùng lại đi đến cửa chính cục cảnh sát, đi qua đi lại, giống như là đang đợi ai đó, hoặc đang tản bộ.
"Cảnh sát Hạ còn chưa về nhà? Hôm nay là giáng sinh, có hẹn với ai sao?"
Hạ Diệu lắc đầu, "Không có, bây giờ liền về nhà."
"Trái táo lớn trên tay cậu là định tặng ai thế?"
Hạ Diệu cười gượng hai tiếng, "Cái này là người ta tặng tôi, tôi giữ lại tự ăn."
"Đó là thực sự là trái táo? Ai u đưa cho tôi xem thử nào."
Hạ Diệu đem quả táo đưa cho đồng sự, người đồng sự không dám tin cầm lấy xem thật kỹ. Ông trời của tôi! Hóa ra là thật. Lấy tay ước lượng một chút, ít nhất cũng phải nặng hơn một kí, có thể nói là "kinh thành đệ nhất táo" phi phàm như Viên Tung ăn cái loại này cũng không hết.
Lúc người đồng sự vẫn còn đang cân trái táo, Hạ Diệu lấy điện thoại nhìn thoáng qua, vừa đúng lúc thấy cái tin nhắn của Điền Nghiêm Kỳ.
"Cảnh sát Hạ cám ơn anh, Viên Tung ngày hôm nay đã tới tìm tôi!"
Hạ Diệu sau khi xem xong, con ngươi rực đỏ, tôi thao thao thao thao thao thao thao!
Hóa ra hắn ở đó!
Vèo một cái đem quả táo trong tay người đồng nghiệp đoạt lại, nảy sinh sự ác độc mà cắn một miếng thật to.
Sau đó mới mang theo khí tức ồ ạt mà đi tới bãi đậu xe.
Mới vừa đi không được vài bước, liền nghe ở phía sau truyền tới một giọng nam trầm ấm.
"Này, con hươu tuyết ngu xuẩn."
HẾT CHƯƠNG!