CHƯƠNG 136: TRÁNH XA NGƯỜI NÀY RA
Trans+Edit: Pinoneverdie
-----
Hai con mắt của Hạ Diệu nhìn xuống cổ áo đang bị tên nam nhân kia nắm chặt, lạnh lùng nói: "Đem bàn tay chó của ngươi bỏ ra!"
Tên này trông cũng thuộc dạng công tử, chưa từng nghe những lời sỉ vả như vậy, lúc này tức giận hướng vào mặt Hạ Diệu huơ quyền.
Hạ Diệu không hề chớp mắt, cầm lấy cánh tay người này nâng lên, một quyền cứng rắn đấm thẳng vào nách hắn ta. Gã này ngao hét một tiếng thảm thiết, lại bị Hạ Diệu một cước bay lên đá văng xa hơn hai thước.
Sau đó nắm tóc một gã khác, lôi đầu của hắn áp tới trước ngực mình, hung hãn dùng đầu gối từ phía dưới húc thẳng vào mặt hắn ta, máu mũi tràn lan đầy đất. Tiếp theo một tên khác, từ phía sau siết hai tay hai chân của hắn nâng lên, trực tiếp đem thân thể của tên này ở giữa không trung xoay nửa vòng lớn, hướng tới vỉa hè một phát ném đi, trong chớp mắt, nằm sãi lai giữa đường đi bộ.
Còn lại một tên, lúc đầu còn huơ tay múa chân định xuất quyền, kết quả nhìn thế trận lúc này đáng sợ quá cũng không dám tiến lên.
"Cút đi xa một chút!" Hạ Diệu rống một tiếng.
Viên Như cũng bị chấn động thần kinh, vội vàng cản Hạ Diệu.
"Đừng như vậy, họ đều là bằng hữu tôi."
Hạ Diệu giọng nói bất thiện, "Quay về trên xe."
"Tôi đi theo bọn họ..."
"Tôi bảo là cô quay về trên xe!" Hạ Diệu mắt hổ uy trừng.
Viên Như da đầu đều đã tê rần, trước đây chưa từng nghĩ "uy nghiêm" hai chữ này sẽ xuất hiện trên người Hạ Diệu, hiện tại nhận ra mình quả thật đánh giá thấp sự bộc phát của anh ta.
Mà cũng đúng, có thể đem anh trai của cô ta biến thành một con chó trung thành, tất nhiên không phải là hạng người đơn giản.
Viên Như phẫn nộ giậm chân trên mặt đất đi đến chiếc xe của Hạ Diệu. Hạ Diệu sau cùng ném cho những gã nam nhân kia một ánh mắt cảnh cáo, bước chân vững vàng đi nhanh trở lại trên xe, chở Viên muội tử đi về.
Trên đường, Hạ Diệu vẫn âm mặt, bên trong xe bầu không khí có chút áp lực.
Viên Như đã từng vô số lần huyễn tưởng đến cảnh cô ta cùng nam nhân khác đi chơi vui vẻ với nhau để chọc giận Hạ Diệu, sau đó bị Hạ Diệu khí phách cướp đi. Ngày hôm nay cuối cùng cảnh này cũng trở thành hiện thực, nhưng nam thần trong lòng lại xuất hiện với thân phận là "chị dâu"! Qủa thật là làm cho lòng người chua xót mà !
Lái xe hơn phân nửa đoạn đường, Hạ Diệu mới trầm giọng mở miệng.
"Anh của cô bố trí hai người bảo vệ đi theo bên cô đâu?"
Viên Như giọng nói che giấu: "Người ta cũng phải về nhà ăn ngủ chứ!"
"Đưa số điện thoại hai người đó cho tôi." Hạ Diệu nói.Viên Như cổ ấp úng không chịu.
Hạ Diệu hai mắt như tên lửa, "Cô nếu là không muốn tôi đem việc này nói cho anh của cô biết, thì nhanh nhẹn mà đem số điện thoại giao ra đây."
Viên Như không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đem số điện thoại nói cho Hạ Diệu.
Hai mươi phút sau, Hạ Diệu đem Viên Như đưa vào trong nhà, hai người bảo tiêu đi theo cô ta cũng đến đứng ở dưới lầu. Hạ Diệu trực tiếp đem Viên Như đẩy qua bọn họ, liên tục mà cảnh cáo: tuyệt đối không để Viên Như rời khỏi nhà nửa bước.
Sau đó mới an âm mà đến công ty tìm Viên Tung.
Lúc này trời đã tối, Viên Tung và Điền Nghiêm Kỳ còn đang ở bãi bắn để luyện súng.
Bắn súng trong bóng tối chính là càng tăng thêm tính kích thích và khiêu chiến hơn rất nhiều, thân ảnh Viên Tung dưới ánh trăng dùng súng bắn vô cùng tàn khốc, khiến Điền Nghiêm Kỳ không nhịn được nghĩ rằng Viên Tung mà ở trên giường dã chiến thì tư thế làm tình sẽ anh dũng hào hùng như thế nào nữa.
Vì vậy, Điền Nghiêm Kỳ biểu hiện hôm nay cực kém.
Viên Tung nói: "Tâm cũng cậu không tĩnh."
Điền Nghiêm Kỳ thầm nghĩ: có anh ở đây tâm của tôi căn bản tôi không thể tĩnh.
"Vâng!" âm thanh thừa nhận phát ra ngắn ngủi nhưng hữu lực.
Trên đường trở về, Viên Tung đột nhiên mở miệng nói: "Cậu tặng 'tiểu yêu tử' của tôi dụng cụ luyện tập thể lực....lại bị tôi đập bể!"
"A?"
Điền Nghiêm Kỳ chợt cả kinh, nhưng lúc ánh mắt quét trên mặt của Viên Tung, mới phát hiện khóe môi của Viên Tung hàm ý một nụ cười vui vẻ.
Mặc dù chỉ là thoáng qua, cũng đủ khiến Điền Nghiêm Kỳ tim đập rộn lên, Viên Tung quả nhiên cùng mình đùa giỡn?
"Sửa chữa lại cũng không tệ." Viên Tung nói.
Có thể nhận được lời khen của Viên Tung, đối với Điền Nghiêm Kỳ mà nói chính là một loại vinh quang to lớn.
"Viên Tổng, tôi có thể đề nghị một chuyện với anh không?"
"Nói."
Điền Nghiêm Kỳ dừng một chút, không nhanh không chậm nói: "Tôi nghĩ công ty chúng ta có thể tổ chức một ít hoạt động mở rộng, thí dụ như thử nghiệm một trận thi đấu bắn súng. Thu hút những người có đam mê với môn bắn súng tới ghi danh tham dự, chúng ta phụ trách huấn luyện và lo chỗ ăn chỗ ngủ cho họ, ít ngày lại tổ chức một trận thi đấu xạ kích, có thể xây dựng giải thưởng, cũng có thể tặng cho từng người tham dự một tờ giấy chứng nhận."
Mặt của Viên Tung trong bóng đêm tản ra khí lạnh sâu kín, tâm tình bất minh.
Điền Nghiêm Kỳ tựa hồ đã cảm nhận được thái độ của Viên Tung, tuy có chút thất vọng nhưng cũng là hợp tình hợp lý.
Viên Tung vẫn là chú trọng vào chất lượng đào tạo cho nên tài chính kếch xù của công ty đều đầu tư vào thiết bị tân tiến và tiền lương của các huấn luyện viên, đây cũng là nguyên nhân vì sao mặc dù là một công ty kiếm tiền hàng đầu nhưng tài chính lại không bằng công ty Hắc Báo. Chuyện đổ tiền ra làm một chương trình thi đấu như vậy quả thực khó thực thi.Điền Nghiêm Kỳ kính nể phẩm chất của Viên Tung, cũng yêu thương sự nghiêm nghị của hắn. Nhưng công ty vẫn còn có thể phát triển rộng mở, cứ dẫm chân tại chỗ thật là đáng tiếc.
"Tôi đã nói mà không suy nghĩ, anh coi như tôi chưa nói gì đi." Điền Nghiêm Kỳ vừa nói thêm một câu.
Kết quả nằm ngoài dự liệu của hắn, Viên Tung ấy vậy mà nói rằng.
"Tôi có thể suy tính một chút."
Gương mặt tuấn lãng của Điền Nghiêm Kỳ khó che giấu được sự vui mừng , hắn trăm triệu lần không thể nghĩ tới, Viên Tung sẽ đối với chuyện này mà gật đầu suy nghĩ.
Viên Tung còn nói: "Cậu có thể thử lên kế hoạch dự kiến, nếu như bày ra được những phương án khả thi, việc này toàn bộ giao cho cậu lo liệu."
Điền Nghiêm Kỳ "thụ sủng nhược kinh" (vừa mừng vừa lo).
"Tôi sao?"
Viên Tung gật đầu.
Điền Nghiêm Kỳ trong nháy mắt lập tức dựng thẳng người, hướng về Viên Tung kính chào theo nghi thức quân đội.
"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
...
Lúc Viên Tung trở lại phòng làm việc, Hạ Diệu cũng đã vừa vào trong không bao lâu, lại đang ở trong tủ quần áo 'quỷ quỷ túy túy' (lén lút vụng trộm) làm cái gì đó. Viên Tung yên lặng không một tiếng động mà đi tới, bàn tay to lớn đặt lên mông của Hạ Diệu mà mân mê bóp một cái thật mạnh.
Hạ Diệu cảm thấy bị đau, thân hình sắc bén nhanh chóng di chuyển, bay đến người của Viên Tung.
Viên Tung thuận thế đem nâng Hạ Diệu lên mà ôm lấy, bế cậu ta lơ lửng giữa không trung, cười nham hiểm, nhào nặn cái mông to tròn của cậu ta.
"Vừa mới lén lút lục lọi gì đấy?"
Hạ Diệu nói: "Không lục lọi gì cả, chỉ nhìn nhìn ngắm ngắm thôi."
"Nhìn ngắm? Nhìn xem bộ nào ưng ý thì đem đồ của tôi về mặc có đúng không?"
Hạ Diệu dùng cánh tay vòng ở cổ của Viên Tung, hanh cười nói: "Giữa hai chúng ta còn phân biệt ai là ai hả?"
Viên Tung yên lặng nhìn Hạ Diệu một lúc, ngón tay to đặt ở cái quần lót thắt lưng thấp của cậu ta, cố gắng mà luồng vào trong, mơ hồ mò được tới cái rãnh mông, trong nháy mắt làm càng ở nơi đó, con ngươi ngất lên một tầng huyết sắc.
Hạ Diệu vội vàng nắm lấy tay hắn, nói: "Tôi trước tiên cho anh xem cái này."
Nói xong, cố sức đẩy Viên Tung ra, từ trên người hắn nhảy xuống, đem tờ báo trong túi xách lôi ra.
Viên Tung chỉ là đơn giản nhìn lướt qua liền nói: "Cái tin tức này tôi xem rồi."
"Anh cảm thấy sao?"
Viên Tung nói: "Rõ ràng là cố tình bày trò."
Hạ Diệu hỏi tới đây trong lòng buồn bực, "Công ty bảo vệ Hắc Báo xảy ra tai nạn nổ xe vận chuyển trên xa lộ thực sự là chuyện ngoài ý muốn?""Ý của cậu việc này là do tôi làm sao?" Viên Tung phẩy tờ báo một cái
"Không, việc này không phải là anh... Tôi là hỏi chuyện kia."
Viên Tung thẳng thắn mà thừa nhận, "Không phải là ngoài ý muốn."
Lòng của Hạ Diệu như là bị vật gì hung hăng đập một cái, tuy rằng cậu ta không có hỏi kỹ cảnh tượng của ngày đó, nhưng cậu ta vẫn có thể tưởng tượng đến việc Viên Tung mạo hiểm như thế nào.
"Cậu thế nào đột nhiên lại hỏi chuyện này?" Viên Tung hỏi Hạ Diệu.
Hạ Diệu liền đem chuyện ngày hôm nay gặp Báo Đen kể cho Viên Tung.
Kết quả, Viên Tung không hề quan tâm đến những tình tiết khác mà xoay quanh mãi một câu hỏi.
"Hắn thế nào mà lại trở thành người hâm mộ của cậu?"
Hạ Diệu vặn lông máy, "Tôi còn đang buồn bực chuyện đó đây!"
Viên Tung ánh mắt âm trầm nhìn chăm chú vào Hạ Diệu, hỏi: "Cậu có đúng hay không trước đây đã tham gia vũ hội nào đó, bị hắn để ý?"
"Tôi lúc nào tham gia vũ hội ?" Hạ Diệu bị thái độ chất vấn của Viên làm cho cực kỳ khó chịu, "Tôi từ trước đến nay chẳng bao giờ làm những chuyện đó. Trừ phi là bị phụ mẫu ép buộc từ chối không được, mới ra nhảy múa xã giao bình thường!"
Viên Tung vẫn còn vặn hỏi, "Cậu không tham gia các loại hoạt động này sao lại biết nhảy?"
"Tôi nhảy được cũng không phải là từ những chỗ này!"
"Vậy là cậu từ đâu mà học?"
Hạ Diệu vén tay áo, "Hắc, Viên Tung, anh bây giờ có chịu chuyển đề tài không?"
Viên Tung mặc kệ cậu ta, dù có bị cậu ta cắn chết thì vấn đề này cũng chịu không buông bỏ, muốn Hạ Diệu nói ra lý do tại sao biết nhảy.
Sau đó Hạ Diệu cắn mệt rồi, trở mặt, phát tiết.
"Viên Tung anh đó nha...chờ đi!"
Hạ Diệu bực bội mà đi vào phòng ngủ náo loạn, cậu ta đánh không lại Viên Tung, chửi cũng cỡ nào cũng trơ ra, nhưng có một cách có thể trị được hắn. Đó chính là đem chăn mền chiếu gối của hắn xốc tung lên thành một bãi hỗn loạn, đem chiếc chăn đang được gấp đẹp như "một khối đậu hủ" trở thành "một ổ bánh mì" và "một quả dưa chuột thúi".
Viên Tung bị chứng tự ép buộc gọn gàng trị hoài không hết, trên giường mà có một nếp nhăn cũng sẽ như lấy mạng của hắn.
Hạ Diệu trực tiếp đem chăn ném lung tung dưới đất.
Viên Tung ánh mắt trở nên phẫn nộ uy hiếm Hạ Diệu, "Cậu quả nhiên tài cán!"
Hạ Diệu vẫn là đem chăn ra gối quăng vứt tán loạn, vẫn còn ở phía trên đạp lên hai đạp.
Một giây sau, cả người bị quật xuống giường, bị Viên Tung cưỡi lên, muốn làm loạn cũng không được nữa.
"A... Đừng nhéo vào thịt... Ách... Đau... Tôi sai rồi..."
Buổi tối, hai người cùng nhau ở trong bồn tắm. Đốt nến sáp mùi hoa cỏ ấm áp, rót hai ly rượu năm 82 thơm ngon, cởi bỏ lớp đạo đức giả dối bên ngoài, khiêm tốn lột ra bộ mặt thật bên trong, hai người đàn ông ôm nhau trong bồn tắm không kiêng kỵ, không phân biệt tốt xấu, thỏa thích hưởng thụ cuộc sống vợ chồng có chút sa đọa.
Hạ Diệu đem chuyện Báo Đen nói với cậu ta rằng vì sao hắn đến giờ vẫn độc thân kể cho Viên Tung nghe, nói xong liền cười một trận phóng túng, "Anh nói xem hắn có đúng hay không đần độn?"
"Tôi xem cậu mới là ngu ngốc!" Viên Tung ở trên cái hông trắng mịn của Hạ Diệu mân mê vỗ về, "Hắn đã ly hôn một lần. Gã này trong miệng không có một câu nói thật, tâm thuật bất chính, sau này ít tiếp xúc với hắn một chút."
Hạ Diệu thật tò mò, "Hắn rốt cuộc là bao nhiêu tuổi?"
"Ba mươi bốn." Viên Tung nói.
Hạ Diệu đem đầu lưỡi đã thấm mùi rượu ở trên đôi môi của Viên Tung liếm một cái, lại hỏi: "Tôi vẫn còn nhớ chẳng phải anh nói công ty Hắc Báo đã lịch sử hoạt động trên ba mươi bốn năm sao?"
"Bởi vì hắn căn bản không phải là người sáng lập, công ty bảo vệ Hắc Báo là do chú của hắn cùng một người bạn đồng sáng lập, là do hắn kế thừa của Lão Nhâm Tổng, hắn chỉ mới tiếp nhận công ty không được năm năm."
Hạ Diệu hanh cười một tiếng, "Trách không được mấy năm nay công ty bảo vệ Hắc Báo xuống dốc như vậy."
Viên Tung tay nắm lấy cằm của Hạ Diệu, một lần nữa cảnh báo.
"Tóm lại cậu cứ tránh xa người này ra."
"Biết rồi..."
Hạ Diệu sâu kín nói xong, trong miệng ngậm một ngụm rượu đỏ, trực tiếp phủ lấp đôi môi của Viên Tung.
Độ cồn cay nồng càng làm tăng thêm sự kích thích, khiến Viên Tung hô hấp hỗn loạn, trực tiếp nắm tóc Hạ Diệu, đè cậu ta xuống sàn.
...
HẾT CHƯƠNG!