CHƯƠNG 105: TÔI PHỤC CẬU LUÔN!
Trans+Edit: Pinoneverdie
(Chương này có rất nhiều đoạn hội thoại dùng ẩn ý, câu chữ ghi vậy nhưng hàm ý lại khác, nên mình đã cố chú thích khá nhiều, hy vọng không làm gián đoạn mạch đọc của các bạn)
Tuyên Đại Vũ trơ mắt nhìn Hạ Diệu một mình lái xe rời đi, xe rời đi nhưng người trong xe cũng còn không hết hy vọng mà quay đầu lại , xuyên qua lớp kính xe, ngước lên nhìn lướt qua, ánh mắt này như đâm vào trong tim Tuyên Đại Vũ.
Đang khó chịu bực bội, xui rủi nữa là Vương Trì Thủy lại tìm tới tận cửa.
"Tuyên thiếu gia, Tuyên đại gia, Tuyên cường hào, Tuyên..."
Cánh cửa mở bật ra, một cơn gió lạnh quật vào mặt, Vương Trì Thủy sợ đến run lên một cái, sự nhiệt tình huyên náo lúc nãy đã im bặt.
Tuyên Đại Vũ trầm mặt nhìn về phía hắn, "Cậu đến đây làm gì?"
Vương Trì Thủy nói: "Tôi nghe người ta nói có chỗ bán mỳ chua cay rất ngon, ngày hôm qua ăn một chén thấy không đã, hôm nay lại đi đến chỗ đó mua hai phần, cố ý mang tới cho anh nếm thử."
Tuyên Đại Vũ muốn đem cánh cửa trực tiếp đóng lại, kết quả Vương Trì Thủy phản ứng kịp lúc nhanh chóng đem bản thân mình chặn lại ở khe cửa.
"Thử một chút đi, nhất định chua cay tuyệt diệu! Anh muốn ăn mặn chuyện này không liên quan, tôi đã xin thêm hai bịch dấm chua để nêm nếm cho hợp khẩu vị!" Nói xong tay lấy ta trong túi đồ hai bịch dấm.
*** mẹ mày chứ thử! (*)Tuyên Đại Vũ giận dữ, trong lòng lão tử ta đây chính là đang chua chát, ngươi còn đem đến đây hai bịch dấm!
(*) chị Sài dùng tiếng lóng "MLGB" (motherfucker). Mình muốn giữ nguyên những từ tục tiễu =]]
"Cút đi!" Dứt khoát hai chữ.
Vương Trì Thủy vẫn còn cợt nhả, "Bị cánh cửa kẹp lại rồi, không có cách nào cút được!"
Tuyên Đại Vũ khí sắc đen tối, trong giọng nói xen lẫn mùi nguy hiểm. "Tôi rất nghiêm túc nói cho cậu biết, tâm tình tôi hôm nay không tốt, cậu nếu là không muốn chuốc họa vào thân, nhanh chóng cút xéo."
"Chớ bày đặt giả dối, trong lòng của anh hôm nay tốt vô cùng."
"Tốt con mẹ ngươi!" Tuyên Đại Vũ rống giận ra, "Ngươi thực sự muốn tìm đòn à?"
Vương Trì Thủy lại cầm túi nylon giơ lên, nói, "Tâm tình không tốt nên ăn dấm chua, sẽ được chữa khỏi!"
Bốp!
Tuyên Đại Vũ trực tiếp đem bịch dấm chua ném vào mặt Vương Trì Thủy, vỡ tung, văng hơn phân nửa bịch dấm lên mặt hắn.
Vương Trì Thủy dùng đầu lưỡi ở bên mép liếm liếm, lúng ta lúng túng nói: "Qủa thật rất chua." (câu này chị Sài cho VươngTrì Thủy nói rất thâm nhé!)
Tuyên Đại Vũ thở hổn hển, con ngươi lạnh cứng nhìn chằm chằm vào gương mặt nhếch nhát của Vương Trì Thủy.
Vương Trì Thủy vuốt mặt một cái, xoay người muốn chạy, bị Tuyên Đại Vũ níu lại."Mẹ nó, sợ ngươi rồi! Cút vào trong này!"
Sau đó, Vương Trì Thủy đi rửa mặt, lau vết bẩn trên quần áo, vờ như mình chưa bị gì, ngồi ở bên cạnh bàn ăn bắt chuyện với Tuyên Đại Vũ: "Qua đây nào! Anh cũng nên thử một miếng!"
Tuyên Đại Vũ căn bản không phản ứng với cậu ta, vẫn còn đắm chìm trong bi ai xót xa.
Vương Trì Thủy chọn một bịch, hút sợi mỳ một cái phát ra cả tiếng kêu, biểu tình nhìn đặc biệt hăng hái. Không biết còn tưởng rằng đang ăn sơn hào hải vị, nhìn lại mới biết đây là một chén mì chua cay. Ăn xong vẫn còn ừ một cái gật đầu tán thưởng, vẻ mặt biểu tình thỏa mãn, sâu sắc muốn kích khích Tuyên Đại Vũ.
"Tôi thì buồn bực, cậu suốt ngày vui vẻ hăng hái à?"
Vương Trì Thủy nói: "Bởi vì mỳ chua cay ăn rất ngon!"
Tuyên Đại Vũ tốn hơi thừa lời, "Ăn no chết cậu đi, đúng là một người không có tim không có phổi!"
Vương Trì Thủy cười hắc hắc, ăn từng ngụm từng ngụm.
Có đôi khi chúng ta muốn ăn cùng nhau, cũng không nhất định là cả hai phải có chung khẩu vị, có lẽ là bởi vì nhìn đối phương ăn ngon miệng, liền không nhịn được muốn thử một miếng. Tuyên Đại Vũ lúc này chính là động lòng, hắn thực sự muốn biết, đến cuối cùng Vương Trì Thuỷ hắn phải ăn bao nhiêu mỳ chua cay thì mới có thể chữa khỏi vết thương lòng sâu sắc và đau đớn của hắn.
Vương Trì Thủy thả vào trong chén của Tuyên Đại Vũ hai bịch dấm chua.
Tuyên Đại Vũ ăn một miếng, chua đến mức xém ngã nhào.
Vị chua này quả thực có thể đem so sánh với nỗi lòng chua chát lúc này của Tuyên Đại Vũ, chua đến mức nước mắt không kiềm chế được mà rơi ra bên ngoài.
Cái gọi là lấy độc trị độc, lấy chua trị chua, một chén mỳ chua cay đều bị Tuyên Đại Vũ xử sạch, nước lèo uống đến một giọt cũng không dư thừa. Cầm chén bỏ xuống, Tuyên Đại Vũ mí mắt đỏ ngầu.
Vương Trì Thủy liếc trộm Tuyên Đại Vũ , ho nhẹ hai tiếng.
"Vì một người nam nhân không xem anh ra gì, đáng phải như vầy sao?"
Tuyên Đại Vũ bị mấy chữ "Không xem anh ra gì" kích động sâu sắc, nhưng gương mặt lại kiên cường không chịu thừa nhận, liền đem chuyện khác "vạch lá tìm sâu" đùng đùng phát hỏa.
"Tôi lập lại lần nữa, tôi với cậu ta là anh em bình thường, miệng của cậu còn tái diễn chuyện này, tôi sẽ băm cậu ra!"
Vương Trì Thủy không một chút để trong lòng, tiếp tục nghĩ ngợi.
"Ây da, tôi yêu thật sâu nặng một thằng đàn ông bị một thằng khác xem không ra gì, còn hất nước dấm lên mặt tôi, tôi biết phải làm sao đây chứ, anh còn ở đó ủy khuất cái gì?"
Tuyên Đại Vũ mặt trầm xuống, cả giận nói: "Cậu thì có chuyện gì? Cậu càn rỡ chuyện gì chứ?"
"Bất quá nói thật thằng ngốc như anh làm thế khác nào treo cổ lên cây? Hắn ta khó đối phó như vậy, cho dù anh thực sự đối phó được, cũng không thể cùng hắn làm chuyện đó. Tôi thì lại khác, anh xem, tên anh Đại Vũ, tên tôi Trì Thủy, trời sinh ra tôi chính là để anh bắt giữ, tôi cam nguyện thần phục anh. Cho nên anh quay đầu lại đi, quay đầu về sẽ thấy cả một cây hoa cúc nằm dài chờ anh"Tuyên Đại Vũ hoàn toàn không xem Vương Trì Thủy nói có thật không, thậm chí nghĩ hắn chính là miệng lưỡi xảo ngôn, đem nỗi đau thầm kín của người khác làm trò vui đùa. Vì vậy chợt đứng dậy, sải bước đi tới trước mặt Vương Trì Thủy, nắm cổ áo của hắn, kéo đến trước cửa sổ.
"Cậu còn thêm một câu bần tiện nào, có tin tôi đem cậu từ nơi này ném xuống không?"
Vương Trì Thủy có chút tinh thần bất ổn, sợ đến chân cẳng run lên, dù vậy vẫn còn kiên trì mở miệng, "Cho tôi nói thêm một câu, thực sự chỉ một câu nữa, nói xong rồi anh quyết định có muốn hay không đem tôi ném xuống."
Tuyên Đại Vũ xanh mặt chờ Vương Trì Thủy đang tự tìm cái chết.
Vương Trì Thủy lấy lại tinh thần, "thần thần bí bí" tiến đến bên tai Tuyên Đại Vũ lảm nhảm nói: "Kỳ thực tôi đã hơn bốn mươi tuổi."
Tuyên Đại Vũ bất thình lình giật bắn người, ánh mắt kinh ngạc chợt nhìn về phía gương mặt Vương Trì Thủy.
"Phốc" -- Vương Trì Thủy bạo cười ra tiếng.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha... Tôi chọc anh đấy...Trông anh phát hoảng kìa.......Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Tuyên Đại Vũ nhìn Vương Trì Thủy đang cười đến vặn vẹo mặt mày, khóe miệng một trận co quắp, đến sau cùng gắng gượng cười một cái.
"Con mẹ tôi, cậu xuất hiện trên đời này đúng là một cực phẩm...Tôi phục cậu luôn!"
----------------
Hạ Diệu từ lúc bị Tuyên Đại Vũ đẩy văng ra ngoài cửa, ở trên đường lái xe không mục đích, ngực đặc biệt bị bóp nghẹn. Tuyên Đại Vũ lần cuối cùng nói ra câu đó vẫn chẳng cảm thấy gì, hiện tại suy nghĩ lại từng chữ từng chữ quả nhiên là tự giết tâm can.
Tôi thế nào mà không xem cậu là bằng hữu?
Có một số việc tôi cố giấu đi, thế nhưng trực tiếp nói ra cho cậu, cậu chấp nhận được sao?
Lái xe một hồi, thì lái đến cửa nhà Bành Trạch .
Hạ Diệu như mọi khi cứ như thế mà rộng cửa bước vào, vòng qua huyền quan, đi tới phòng khách, thấy tình cảnh trước mắt nhịn không được sửng sốt.
Sofa vẫn là cái sofa đó, nhưng người ngồi ở trên có chút khác lạ.
Bành Trạch trong tay bưng một phần bánh puding trái cây đông lạnh, dùng cái muỗng nhỏ múc một phần đưa qua đút vào miệng một cô gái ngồi bên cạnh. Cô gái này quay mặt chỗ khác không chịu , bỉu môi nhõng nhẽo: "Em muốn ăn thịt quả, anh múc cho em một miếng thịt quả đi."
Bành Trạch lúc này mới nhìn đến Hạ Diệu, cười vỗ đùi một cái.
"Hắc, yêu quái à, cậu tới vừa kịp lúc!"
Nữ nhân bên cạnh cũng hướng đến Hạ Diệu cười, sảng khoái hô: "Anh đẹp trai!"
Hạ Diệu nhìn kỹ một chút, cô gái này chính là ngày đó ở câu lạc bộ huýt sáo trêu cậu ta, cũng là người mà Bành Trạch một mực theo đuổi.
"Đang muốn giới thiệu cho cậu, Lưu Huyên, bạn gái của tôi."
Trong lòng Hạ Diệu vốn là đang buồn rầu, sau khi nghe tin này, triệt để sầu não không thể xoa dịu."Rất tốt, vậy tôi cũng không quấy rầy các người."
Hạ Diệu quay đầu liền bỏ đi.
Bành Trạch vừa nhìn Hạ Diệu sắc mặt không bình thường, vội vàng đứng dậy đuổi theo.
"Cứ vậy mà đi hả? Cậu đến đây có chuyện gì?"
Hạ Diệu hanh cười một tiếng, "Không có việc gì, nhớ cậu, đến nhìn cậu một cái."
Nói xong, cửa thang máy đóng lại, Bành Trạch dùng sức ấn nút hai cái, kết quả con số trong thang máy đã nhảy lên vòng vo.
Lưu Huyên cũng đi tới cửa, buồn bực hướng về Bành Trạch hỏi: "Hắn làm sao vậy?"
"Anh cũng không biết, cậu ta gần đây có một chút vấn đề về tâm lý."
Hạ Diệu vừa xuống lầu, còn chưa lên xe liền thấy cách đó không một dáng người đang chao đảo. Tuy rằng bầu trời tối đen, đèn đường cũng không được sáng, nhưng Lý Chân Chân dáng đi đặc biệt độc đáo, muốn không nhận ra cũng khó.
Nghe được tiếng bước chân, Lý Chân Chân xoay người, thấy mặt của Hạ Diệu , nhịn không được toát ra một tia cười nhạt.
"Anh bây giờ là không phải là đặc biệt vui vẻ?"
Hạ Diệu nhìn Lý Chân Chân mí mắt sưng đỏ, hỏi: "Ta vì sao vui vẻ?"
"Anh vẫn luôn không muốn nhìn thấy mặt tôi sao?"
"Phải, ta đặc biệt không muốn thấy ngươi." Hạ Diệu miệng mồm không lưu tình chút nào, "Ta chính là nhìn không thuận mắt dáng vẻ ti tiện này của ngươi! Bành Trạch, hắn cùng người khác bên nhau rồi, ngươi không nhìn ra sao? Ngươi còn đang ở nơi này mù quáng? Ngươi chính là đang chờ đến sáng mai, người ta cũng chỉ là rời khỏi giường với người khác, đi đến cửa sổ, nôn nước súc miệng vào ngươi"
"Tôi cam tâm tình nguyện!" Lý Chân Chân mạnh mẽ, ngưng nước mắt, "Hắn cùng ai rời khỏi giường là tự do của hắn, tôi với hắn vốn chính là vui đùa một chút, hắn đã đem tiền cho tôi, không nợ nần gì hắn, trong lòng tôi thanh thản hơn!"
Hạ Diệu nhìn Lý Chân Chân muốn khóc mà không khóc được, lòng có chút chua xót.
"Ngươi vẫn còn có thể thoải mái càn rỡ ngồi ở đây?"
Lý Chân Chân nói: "Hắn trả thù lao cho nhiều lắm, tôi có phải nên diễn lâu thêm một chút?"
"Được, ngươi diễn đi, diễn cho tốt vào, không chừng hai người bọn họ đứng trên đó cảm thấy hài lòng còn ném xuống cho ngươi hai đồng."
Lý Chân Chân chợt đưa tay ra ở trên mặt Hạ Diệu đánh tới tấp.
Hạ Diệu nắm lấy cổ tay gầy yếu của cậu ta ngăn lại, khóe miệng hiện một nụ cười cợt nhỡ
"Ngươi thật có khí phách, muốn đánh người thì nên đánh cái người ở trên kia, ở đây đánh tôi có thể thì có thể dằn lòng được sao hả ?"
Gương mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ của Lý Chân Chân trở nên xanh tím, trong ánh mắt tràn đầy thù hằn cùng tức giận
"Tôi chính là muốn đánh anh, nhìn anh tôi cũng không vừa mắt! Thân phận của anh quá ưu việt mà, có người theo đuổi, có người yêu thương, có người lấy lòng thì ngon lắm hả? Đúng là đứng nói chuyện không biết đau thắt lưng! (ý chỉ đứng dạy đời người khác không biết mệt). Ở phương diện tình cảm không ai có thể chiếm giữ lợi ích riêng cho bản thân. Hôm nay anh làm ông nội người này rồi sẽ có ngày làm thằng cháu trai của người khác, đợi tới lúc anh là một thằng tôn tử, để xem lúc đó anh hơn tôi được bao nhiêu."
Khoan hãy nói, tôi đúng thật đã từng làm thằng cháu trai người khác. Hạ Diệu cười, nhìn chăm chú vào Lý Chân Chân, "Tôi ngồi trước camera chatsex cũng từng làm qua một lần(*), rất đáng tiếc ngươi cũng chưa phải là tên ông nội đó."
(*) ý chỉ việc bị gạt lúc chatsex trước đây bản thân giống như một thằng "cháu trai" ngu ngơ không biết gì (thường thì mấy đứa con nít hay làm chuyện ngu).
Hạ Diệu hiện tại phát hiện, Viên Tung nói rất đúng, dựa vào tính khí thì rõ ràng Lý Chân Chân phần này không giống gã kia.
"Bất quá hai cái chân của ngươi rất đẹp, ngươi có thể dựa vào nó mà đổi đời, không chừng có thể thực sự trở thành ông nội người khác."
Hạ Diệu vứt cho Lý Chân Chân một biểu tình "Ta đã để mắt tới ngươi" (ý chỉ trông ngon phết với vẻ khinh miệt), lái xe nghênh ngang mà đi.
(HẾT CHƯƠNG)