CV + Edit: Ý Ý
” Anh, anh trách em không?”.
” Ngốc, đều là quá khứ rồi.”
” Thật sự?”.
” Anh đã gạt em bao giờ chưa?”.
Bị người nào đó trừng mắt một cái, hắn lập tức ho khan, ” Có thể là có một chút ý tốt lừa gạt đi.”
” Em thực sự xin lỗi anh, lúc đó em đã quá hư.”.
” Không sao cả, anh không trách em, lên lớp đi.”
” Ừm ”.
” Lý Xa Xa, dạo này cậu lạ lắm.” Chuông vào học vang lên.
” Có sao?” Lý Xa Xa giả ngu.
” Cậu thế mà hoàn thành hết bài tập ngữ văn, còn không ngủ gật trong giờ ngữ văn nữa, đây là chuyện xưa nay chưa từng có.”
Cho dù là lúc mới chân ướt chân ráo bước vào lớp mười, Lý Xa Xa đã có bản lĩnh ngủ gật ngay trong giờ của giáo sư Lưu, khi đó thầy ấy lại còn đang tự hào giới thiệu thành tích của bản thân nha, thật sự là đã làm tụt hết cảm xúc của thầy ấy.
” A? Còn có việc kì quái hơn nữa kìa.” Từ khi nào thì trình độ quan sát của Ngô Nguyệt Hồng lại trở nên nhạy bén như vậy? ” Kỳ quái chính là…… vì cái gì hai người kia có thể ngồi cùng bàn, lại còn ngồi ngay sau chúng ta nữa?”
Hai cái thân hình cao thấp nổi bật này, đáng ra nên cho một người ngồi trước một người ngồi sau mới đúng. Tiêu Văn Nhưng thế mà lại cho bọn họ ngồi cạnh nhau, còn cho tùy ý chọn chỗ ngồi nữa.
Điều kinh khủng nhất là bọn hắn lại ngồi ngay đằng sau cô chứ. Khiến cô lúc ngủ gật, hay lúc đọc truyện tranh, đều có cảm giác có một nụ cười âm hiểm đằng sau, thật đáng sợ!!!
Vừa nhắc đến hắn là hắn đã tới gần. Trịnh Diệp ghé đầu lại thì thầm, ” Lý Xa Xa, tiết này là ngữ văn đó, đừng quá khẩn trương.”.
Sau khi phát hiện được tâm trạng bồn chồn của Lý Xa Xa, tên này vẫn một mực cười nhạo cô như thế. Tên chết tiệt này, cứ tiếp tục tiếp tục như vậy, cô sẽ không thèm cảm kích cha mẹ hắn đã giúp Tiêu Văn Nhưng không bị điều sang dạy lớp khác nữa. Bắt anh trai mỗi ngày phải gọi hắn lên bảng làm bài tập vài lần, chỉnh chết hắn đi, hừ!!!
” Anh có một dự cảm.” Trịnh Diệp nói tiếp.
” Dự cảm gì?” Lý Xa Xa quay đầu nhìn hắn, lại phát hiện cái tên siêu cấp thần kinh kia đang thừa lòng nhiệt tình cùng Tống Vũ Phạm dây dưa không rõ.
Thì thầm cái quái gì vậy? Không phải là hắn cảm thấy cô đang chắn tầm nhìn của Tống Vũ Phạm chứ. Aizz.. ngại quá đi, không phải lỗi của cô nha.
” Anh dự cảm tiết học này em sẽ vô cùng thảm.”.
Quả nhiên..
Giáo viên ngữ văn mới vừa vào lớp đã điểm danh trúng tên Lý Xa Xa.
” Lý Xa Xa, bài văn tuần trước em viết rất tốt, em lên bảng đọc cho mọi người nghe qua một chút đi.”
Chết tiệt...Tên Trịnh Diệp mồm quạ đen này!!!!
Bài viết văn tuần trước:
Đề bài: Hãy viết về người thân trong gia đình. Viết ít nhất là một ngàn chữ, thể loại không giới hạn.
Anh trai.
Người thân duy nhất trên đời này của tôi chính là anh trai. Cho dù là hiện tại hay tương lai thì người thân duy nhất của tôi vĩnh viễn là anh trai. Chính anh ấy đã nói với tôi như vậy.
Lần đầu tiên gặp anh trai là khi tôi mới sáu tuổi, tôi được mẹ đưa đến một gia đình mới, lúc đó tôi chỉ biết khóc mà thôi. ” Đây là nhà của anh trai con.” Mẹ tôi đã nói như vậy rồi ôn nhu lau nước mắt cho tôi. Qua hai mắt đẫm lệ trong ánh trăng mờ, tôi nhìn thấy anh trai phỉ nhổ nhìn mình.
” Thật bẩn a.”
Đây là câu đầu tiên mà anh trai sạch sẽ này đã nói với tôi.
Năm năm sau, anh ấy thực sự trở thành người anh trai trên danh nghĩa của tôi. Đó là khi cha mẹ tôi qua đời vì tai nạn, anh ấy đã đứng ra gánh vác toàn bộ trong gia đình.
Ngày hôm ấy, anh trai giúp tôi lau nước mắt nhưng lại bị tôi kiên quyết đẩy bàn tay anh ra mà rúc vào góc tường khóc lóc. Tôi chỉ biết kêu khóc gọi mẹ mà không nhận ra rằng mình chưa kịp nhìn thấy giọt nước mắt nào của anh trai.
Anh trai lần đầu tiên nấu cơm là cháo, cơm loãng…
Anh trai lần đầu tiên giặt quần áo, kết quả bởi vì cho quá nhiều bột giặt nên rất khó giặt sạch…
Anh trai lần đầu tiên mua cho tôi bộ đồ mới, kết quả số đo không đúng..
Mà lần đầu tiên tôi làm thương tổn anh trai, đó là chuyện sau khi cha mẹ qua đời, bắt đầu từ khi tôi đẩy anh ra khỏi cuộc sống của tôi. Bất hòa cùng anh nói chuyện, bất hoà cùng anh trao đổi, tôi đóng cửa phòng lại để mặc anh một mình ngồi trong bếp.
Tôi oán hận tại sao lại để cho một người không có quan hệ huyết thống chiếu cố tôi, để cho tôi mỗi ngày lại phải đối diện với anh.
Mà người lạ này, bởi vì lo sợ suy nghĩ của tôi trở nên tiêu cực và phóng túng như những đứa trẻ không cha mẹ khác mà buông xuôi học viện kinh tế để chọn đại học sư phạm. Trong thời gian học đại học năm nhất còn lo lắng cho da dẻ của tôi xanh xao, làm sao để cơ thể tôi chứa dinh dưỡng cân đối, làm sao để có thể kể ra những câu chuyện cười ngu ngốc khiến tôi mỉm cười.
Tên ngốc, tên ngốc, cả ngày đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của tôi mà vẫn có thế cười ngu ngốc như vậy, chưa bao giờ anh ghét bỏ tôi cả.
Sau khi lên đại học năm hai, anh trai có người bạn gái đầu tiên, lúc này tôi mới bắt đầu chú ý đến anh.
Tôi sợ hãi người thân duy nhất của tôi trong cuộc đời này sẽ bị cướp mất, tôi là một đứa trẻ ích kỉ, lúc nào cũng tùy hứng, lại không chịu khó học tập. Mới học lớp sáu mà tôi đã có thể nở ra nụ cười giả tạo.
Tôi không biết cái gì là tình yêu, cũng không quan tâm nó là vật gì, tôi chỉ biết anh trai nhất định phải ở nhà, phải nấu đồ ăn ngon cho tôi, sau đó cùng tôi xem ti vi theo ý thích của tôi, phải chọc cho tôi cười bằng những câu chuyện ngu ngốc. Hoặc là anh sẽ lải nhải rằng anh không thể thức đêm, sau đó tiếp nhận bài tập của tôi. Hoặc là mỗi ngày sẽ khẩn trương hề hề đo chiều cao của tôi, vui mừng mỗi khi tôi cao thêm được vài centimet..
Tôi chỉ có một anh trai duy nhất trên đời.
Tôi luôn cố gắng dùng bộ mặt tươi cười quấn quít đi theo anh, muốn anh mang tôi đi công viên, mang tôi đi xem phim, mang tôi đi ăn KFC, hoàn toàn không để ý tới tâm tình của bạn gái anh. Tôi cứ tiếp tục làm nũng anh trai hề hề như vậy còn anh trai ngu ngốc của tôi thì luôn chiều theo mọi điều tôi muốn.
Cứ như vậy, tôi tự cho là mình thông minh, tôi đã phá hủy mối tình đầu của anh trai.Thành công khiến anh trai luôn luôn lưu lại bên cạnh tôi, khiến bạn gái anh luôn giận hờn, thất vọng.
Thế nhưng anh trai lại nói với tôi, ” Anh là ngươi thân nhân duy nhất, hiện tại, tương lai, vĩnh viễn đều là.. “
Dù tôi có làm gì đi nữa thì anh cũng chưa bao giờ trách cứ tôi cả.
Đây chính là anh trai tôi.
Anh à, em thực có lỗi với anh, nhưng mà thật ra em luôn cần có một ông anh trai phiền toái như vậy.
***
Lý Xa Xa đọc xong, dưới lớp hoàn toàn yên tĩnh..
Lý Xa Xa xấu hổ cười cười, sáng tác văn là điều thống khổ nhất đối với cô. Chỉ còn có nửa tiếng nữa là đến giờ chiếu phim hoạt hình, cô liền cuống cuồng viết một trận, hiện tại đọc đọc, cố gắng làm cảm động lòng người nha, anh trai cô có vĩ đại như vậy thật sao?.
Nga, đúng rồi, lọt mất một câu. Lý Xa Xa lớn tiếng nói..
” Đôi lời ngoài lề, bài văn chỉ do hư cấu, nếu như có sự tương đồng cũng chỉ do trùng hợp mà thôi.”
Lúc này phía dưới mới bắt đầu có phản ứng..
” Này mới đúng nha.”.
” Đúng thế, sao lại có tên anh trai ngu ngốc như vậy được. “
” Con nhỏ em gái cũng thật xấu xa.”.
” Cô bé ấy còn nhỏ như vậy, lại không có cha mẹ, đương nhiên sẽ suy nghĩ như vậy rồi?”.
” Lời nói dối cũng quá giả.”.
…….
Lý Xa Xa tự nhủ, ta cũng thấy thế.
Quay đầu lại nhìn người khởi xướng, cô giáo Hà tươi cười nói nhỏ với Lý Xa Xa, ” Viết không sai, thực cảm động, bất quá, tôi không tha thứ cho cô. Lần này tôi đến, chính là muốn cùng cô tiếp tục đấu một lần nữa, ai thắng ai thua, còn chưa biết đâu!”.
Thật là một nữ nhân nhàm chán…