"Có điều vẫn may, cái mắt quỷ này hình như mới lên người cậu nên chưa hoàn toàn thích ứng, vừa mở đã đóng lại ngay. Nếu không thì ban nãy còn lâu tôi mới né được".
Sau khi chui lại vào ổ, Tam Thanh mới thở dài thườn thượt.
Còn tôi thì càng không nhìn thấy được mắt quỷ thì lại càng muốn nhìn thấy nó. Nhưng tôi thử thêm mấy lần vẫn không được.
Loay hoay một lúc lâu, tôi đau mỏi cả người nên cuối cùng chỉ đành đặt mông ngồi phịch xuống giường.
"Sư thúc, mắt quỷ này có lẽ là do cổ thi nghìn năm đó đóng dấu lên người tôi. Thúc nói xem cổ thi này rốt cuộc có nguồn gốc ra sao. Đã chết cả nghìn năm rồi mà vẫn có thể hoàn hồn? Hơn nữa..."
Nói đến đây tôi có chút do dự.
"Hơn nữa cậu thấy nó trông vô cùng giống mẹ cậu, đúng không?"
Tam Thanh là người vô cùng nhạy bén, thấy tôi ngập ngừng thì lập tức đoán ra điểm khúc mắc.
Lúc Hắc Bạch Hỷ quỷ khiêng mẹ tôi ra khỏi Trương gia thôn, Tam Thanh cũng nhìn thấy.
Theo lý mà nói, nếu không có mắt âm dương thì sẽ không nhìn thấy hình dạng của hồn thể. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, đêm đó họ đều nhìn thấy Hắc Bạch Hỷ quỷ, lại còn nhìn rõ hồn thể của mẹ tôi trong quan tài.
"Sư thúc, có phải mẹ tôi vẫn còn sống không? Cổ thi đó...