“Sư thúc, lẽ nào nhà họ Uy đã nhanh chân giành trước rồi sao?”
Tôi nhìn thấy người ngồi ở góc thì tưởng rằng có người đã nhanh chân hơn một bước vào trong này.
“Không đúng, hình như không giống người sống lắm”.
Tam Thanh nói rất nhỏ, cả cơ thể trở nên cứng ngắc như đang vô cùng căng thẳng.
Bị tâm trạng của Tam Thanh ảnh hưởng nên tôi cũng trở nên lo lắng, lập tức nhìn chăm chăm về phía người kia.
Ánh lửa lập lòe, phạm vi nhìn thấy không đủ nên tôi và Tam Thanh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng kẻ kia mà thôi.
Nhìn một hồi cũng chẳng thấy gì, Tam Thanh cảm thấy mất kiên nhẫn nên đã giơ đuốc lên đi về phía góc đó.
Tôi thì vội vàng móc từ trong túi ra vài tấm bùa và kiếm ngô đồng đi theo sau.
Bất kẻ là ai, chỉ cần có động tĩnh gì thì tôi không nói nhiều mà sẽ đâm cho hắn một nhát trước sau đó đập vào hắn một tấm bùa rồi tính tiếp!
Đi tới trước vài bước, nhờ ánh lửa soi chiếu, hình ảnh của người kia đã nằm trong phạm vi nhìn thấy của chúng tôi.
Quả nhiên Tam Thanh nói không sai, đó là một người chết.
Không, nói chính xác hơn thì đó là một cương thi.
Không cần chúng tôi tới quá gần thì cũng có thể nhìn ra người kia đã chết được nhiều năm rồi. Lớp da toàn cơ thể đã bị oxy hóa biến thành màu xanh đậm và nhăn nheo, khô khốc giống như thịt xông khói.
Nhìn khuôn mặt của kẻ này, hai mắt trống hốc, hóa ra là đã bị khoét mắt.
Lúc này hai cái hốc mắt đen xì như đang nhìn chúng tôi chăm chăm khiến tôi cảm thấy run rẩy.
“Sư thúc, sao ở đây lại có cương thi thế, sư thúc có mang theo móng lừa đen không?”
Tôi vội vàng nói nhỏ với Tam Thanh, định dùng cách này để đánh tan nỗi sợ hãi trong lòng.
Không biết có phải là do tôi và Tam Thanh mang khí tức người sống đột nhiên xông vào hay không mà khiến màu quần áo trên người người phụ nữ này bạc màu.
Chỉ có thể nhìn từ góc của bộ trang phục thì biết được rằng đây là chiếc váy màu đỏ.
Phía trước người phụ nữ này được xếp tất cả tám cây đèn.