Lúc nói đến đoạn mấu chốt thì giáo sư Mã phải dừng lại đi có việc, mà ông cũng tỏ vẻ quá mức hư cấu, không thể tin được. Thích An xem trong sách đã hiểu vì sao ông lại nói vậy.
Trương Đình viết, người ông phái đi tìm hiểu nguyên nhân chết thật sự của Tùy Uyên, cuối cùng nghe được từ một người dân sống cạnh hoàng thành nói... Ngày đó ở cửa thành xuất hiện kì cảnh khiến người ta không thể tin được. Nghe nói khi đó tụ tập rất nhiều quan binh ở cửa thành, bá tính biết sắp có chuyện lớn nên trốn hết, người chân chính nhìn thấy toàn cảnh chỉ có quan viên và binh lính.
Người này tránh ở chỗ xa nhìn lén, anh ta nói ngày hôm đó ngoài Tùy Uyên còn có một ngự y bị đuổi giết, lý do là ông ta cùng với Tùy Uyên hợp mưu tạo phản. Khi Tùy Uyên bị loạn tên bắn chết, vị ngự y đã chết trước anh bỗng nhiên sống lại!
Lúc đó không trung một tầng kim quang chói mắt, so với mặt trời còn lóa mắt hơn, tất cả mọi người không thể nhìn thẳng, đến tận khi ánh sáng tan đi, người này thấy quan binh xung quanh ngất xỉu hết, nằm cả đống lớn khắp cửa thành.
Ở giữa chỉ có hai người còn đứng, một là vị ngự y đã chết đi mà sống lại, người còn lại là một cấp dưới của Tùy Uyên, tên gọi Thích Thiệu. Ngự y nói gì đó, Thích Thiệu bỗng nhiên quỳ xuống dập đầu ba cái với ông ta, sau đó ngự y gật đầu, mở lòng bàn tay thả ra một đoàn ánh sáng trắng, Thích Thiệu nhận lấy, cắn ngón tay của mình nhỏ máu lên. Ánh sáng trắng tan đi, Thích Thiệu cầm thứ gì đó nhưng vì xa quá nên người đó nhìn không rõ. Ngự y lại nói thêm gì nữa, Thích Thiệu gật đầu liên tục, đứng dậy cõng người vợ đang mang thai của mình lên, dắt một con ngựa phi thẳng ra ngoại thành, không biết là đi đâu. Qua chừng một chung trà, ngự y ngẩng đầu nhìn bốn phía, người này lo lắng bị phát hiệp vội núp đi, lúc nhìn ra ngoài đã không thấy người đâu nữa.
Những người hôn mê trên mặt đất phải nửa canh giờ sau mới tỉnh, đầu tiên là những cấp dưới của Tùy Uyên, bọn họ kinh ngạc một lúc sau lập tức mang thi thể Tùy Uyên đi, có lẽ là đem đi an táng.
Sách viết đến đây kèm theo lời cảm thán của Trương Đình, nếu đó là sự thật thì tốt rồi, có lẽ Tùy Đại tướng quân được tiên nhân mang đi hưởng phúc. Nhưng tuy viết vậy, chính ông ta cũng nghĩ rằng không thể nào tin tưởng những chuyện này được. Cũng dễ hiểu, chuyện này quá khó tưởng tượng, dù cho người kể lại kia chỉ tay lên trời thế rằng mình nói thật, cũng khó có ai mà tin được.
Sau tầm mười trang nữa có ghi lại vài chữ sơ lược về chuyện lão hoàng đế Hề quốc tìm kiếm thuật trường sinh bất lão, Trương Đình còn thuận tiện phỉ nhổ cẩu hoàng đế vô đạo ngu ngốc.
Trừ những cái đó ra thì không còn gì cả, nhưng có thể từ một quyển sách biết được nhiều tin tức thế đã là rất tốt rồi. Đối với giáo sư Mã và Trương Đình thì đoạn đó chỉ là hư cấu, trong mắt Tùy Uyên và Thích An lại không hề khoa trương giả tạo. Tùy Uyên trước khi chết đã thấy được thần y sống lại, sau khi chết cũng nghe tiếng nói chuyện, Thích Thiệu dập đầu với thần y, tiếp nhận vật gì đó nhất định chính là Tỏa Hồn Thạch. Tuy đoạn này không nhắc tới thứ gì có liên quan đến thuật trường sinh bất lão, nhưng thần y chết đi sống lại là chuyện chắc chắn.
Nếu một người Tuệ quốc có thể hỏi ra được kì cảnh , vậy nơi khác chắc chắn cũng có người nhìn lén thấy tình hình báo cho hoàng đế. Hoàng đế nghe nói có người chết đi mà sống lại được, chẳng phải sẽ dễ dàng liên tưởng đến "Trường sinh bất lão" hay sao? Nhưng mà... Những người ở cửa thành khi đó đều hôn mê, nội dung cuộc nói chuyện của thần y và Thích Thiệu không ai nghe, càng không ai thấy trong tay họ là cái gì, vậy bản vẽ hoàng đế phái người đi tìm thuật trường sinh bất lão ở đâu ra? Trên đó vẽ cái gì?
Muốn tìm kiếm sự thật cố tình bị vùi lấp từ ngàn năm trước là bất khả thi. Đương nhiên nguồn gốc bản vẽ cũng chẳng quan trọng, cô không cần cố gắng tìm hiểu, dù sao đã qua lâu như vậy rồi, manh mối này không còn ý nghĩa nữa.
Hiện tại vấn đề Thích An quan tâm nhất là làm sao đối phó được kẻ trường sinh bất lão kia. Thật ra dựa theo ý trên mặt chữ, trường sinh bất lão không phải là không chết, có thể có cuộc sống và tuổi trẻ dài lâu nhưng không thể vĩnh sinh bất tử. Nếu bị người giết hoặc tử vong ngoài ý muốn chỉ sợ cũng không thể sống lại giống như thần y đâu?
Cho nên chỉ cần giết được hắn, cho hắn một đòn chí mạng là xong. Trọng điểm là... Một kẻ đã sống qua ngàn năm, sao có thể dễ chết như vậy? Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu có thể hiểu thêm về hắn ta thì tốt rồi.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi lại nhớ đến Triệu Nhất. Sáng nay anh ta đã nhắn tin cho Thích An, chỉ là một câu chào buổi sáng đơn giản. Không biết có phải anh ta đã nhận ra cái gì nên muốn thử cô không, tóm lại cô vẫn theo như trước trả lời, trò chuyện đơn giản vài câu, còn bàn cách thoát khỏi theo dõi.
Chiều thứ tư, Triệu Nhất liên lạc với Thích An, nói rằng chuyện này chưa có biện pháp hoàn toàn giải quyết nhưng ít ra có thể giúp cô được vài ngày, cuối tuần này sẽ đến trường cô gặp mặt nói chuyện cụ thể. Thích An suy đoán, bởi vì kẻ theo dõi đã bị bại lộ nên Triệu Nhất cố ý làm vậy, để người này đi phái người khác đến, bởi vậy cô sẽ cho rằng tạm thời không có người theo dõi, trên thực tế chỉ là thay một kẻ khác mà thôi, không có phút nào cô thoát được.
Nếu anh ta muốn diễn, cô đành phải phối hợp vậy.
Cuối tuần, Triệu Nhất và Bạch Thự cùng tới gặp Thích An, đến một quán cơm gần trường vừa ăn vừa nói chuyện, cũng không thể nói đây là kế hoạch gì, vì nó không thể giải quyết tận gốc vấn đề.
Phương pháp rất đơn giản, sau khi ăn xong hai bên vờ như tách nhau ra, Thích An và Tùy Uyên về trường, Bạch Thự Triệu Nhất vòng theo đường khác núp đi, chờ Thích An đi đến đó hai người sẽ bắt kẻ theo dõi, vừa đe dọa vừa dụ dỗ để cho hắn bỏ đi.
"Như vậy ít nhất sẽ có mấy ngày không bị giám thị." Triệu Nhất nói.
Bạch Thự cũng nói thêm: "Muốn giải quyết hoàn toàn thật sự là rất khó, trừ khi cô tạm nghỉ học, chúng tôi sẽ tìm cách giấu cô đi nơi khác, nhưng có lẽ cô cũng không muốn làm như vậy phải không?"
Thích An trầm mặc một chút mới nói: "Trước mắt cứ vậy đi, được bao nhiêu hay bấy nhiêu, chỉ là làm phiền mọi người rồi."
Cô suy nghĩ... Có nên thử hỏi mẹ không? Cô không muốn cứ luôn sống dưới sự giám sát như vậy. Nếu đột nhiên không tới trường có lẽ sẽ có biện pháp thoát khỏi theo dõi, thậm chí biến bị động thành chủ động. Chỉ cần cô còn ở trường là sẽ phải chịu giám thị nghiêm ngặt của đối phương, cô ra ngoài làm nhiệm vụ bao nhiêu lần bọn chúng cũng biết. Chúng quá rõ cô, còn cô lại không biết gì về chúng.
Bí ẩn quá nhiều, nếu mẹ cô thật sự biết gì đó, cô hi vọng có thể có được đáp án. Cô vừa nghĩ vừa ăn, thất thần nghẹn một miếng mém chút tắc thở, Triệu Nhất cười cười vẫy tay gọi người phục vụ xin ly nước ấm, vừa đẩy ly đến trước mặt cô vừa nói: "Lúc ăn cơm còn phân tâm nghĩ gì thế, cẩn thận chút."
Thích An cũng cười, không nói gì cả. Cô sợ nói nhiều sẽ lộ ra kì quái. Biết rõ anh là kẻ địch còn phải ở cùng nhau như bạn bè, cô thật sự có chút không thoải mái.
Lúc này, Tùy Uyên ho khan hai tiếng, lấy cốc nước ấm trước mặt Thích An uống hết sạch. Anh buông ly khụ một tiếng: "không cẩn thận bị sặc rồi."
Triệu Nhất nói: "Vậy lại gọi hai ly nữa nhé."
"Không cần không cần, tôi thích uống nước ép." Tùy Uyên vừa nói vừa gọi nhân viên lấy hai ly nước trái cây.
Triệu Nhất nhíu mày cực nhẹ rất khó phát hiện, cúi đầu ăn tiếp, chờ nhân viên quán đi rồi mới đùa giỡn nói: "Tùy Đại tướng quân, sao tôi có cảm giác anh có địch ý với tôi vậy?"
Tùy Uyên híp mắt, thong thả uống ngụm nước trái cây mới nói: "Hiện tại mới phát hiện ra sao? Bản tướng quân lần đầu nhìn thấy ngươi đã có địch ý rồi."
Bạch Thự ngốc nghếch hoàn toàn không nhìn ra tình huống không đúng, ha ha cười rộ lên, cười nhạo Triệu Nhất: "Anh cũng có ngày bị người ta ghét! Tôi còn tưởng chỉ có mình tôi muốn đánh anh thôi chứ!"
Triệu Nhất nhướng mày vung tay: "Tôi cũng rất muốn đánh cậu, hay là ra ngoài luyện quyền thử nhé?"
Tùy Uyên hừ một tiếng, hỏi Thích An: "Ăn no chưa?"
Bát cơm của Thích An vẫn còn đầy: "Chưa no..."
"Chưa no thì tốt rồi. Đi thôi, làm xong chính sự còn về nghỉ ngơi nữa, bản tướng quân mệt rồi."
??? Chưa no thì tốt là cái quỷ gì!
Bạch Thự chớp mắt, nhìn chằm chằm Tùy Uyên trong chốc lát, sau đó nhích về phía Thích An nhỏ giọng hỏi: "Cô lại chọc vị phật sống này sinh khí rồi? Tôi thấy hôm nay anh ta cứ như quả pháo chọc cái là nổ vậy."
Thích An tranh thủ ăn hai miếng cơm, ăn xong mới nói: "Đúng vậy, anh ta cứ như cá nóc, chọc là phồng chọc là phồng. Đừng động đến anh ta, hai người ăn no chưa?"
Tùy Uyên liếc cô, hừ một tiếng. Triệu Nhất và Bạch Thự đứng lêm-n, rời khỏi tiệm cơm thực hiện "Kế hoạch".
Quá trình rất thuận lợi, kẻ theo dõi vẫn là gã đàn ông mấy hôm trước, gã bị Triệu Nhất và Bạch Thự bắt được ở một khu khá náo nhiệt. Thích An biết, đây là do Triệu Nhất thiết kế sẵ, vì ở nơi đông người họ không dáp ép hỏi hắn quá đáng, chỉ có thể đơn giản uy hiếp vài câu rồi lại thả người chạy. Gã đó cũng vô cùng phối hợp, chỉ bảo mình cầm tiền làm việc, không lộ chút gì tin tức của tổ chức, bảo rằng nếu đã bị phát hiện hắn sẽ không dám theo dõi nữa, sau đó Triệu Nhất quát hắn "Biến nhanh".
Thích An từ chỗ xa nhìn Triệu Nhất diễn, nhịn không được cười khổ. Tùy Uyên duỗi tay nhéo mặt cô, nói: "Nhìn bản mặt mướp đắng kìa, lát nữa mua kẹo ăn đi."
Thích An xoa mặt trừng anh: "Tôi thấy anh muốn ăn kẹo thì có?"
Tùy Uyên hừ nhẹ: "Không, tôi muốn ăn cơm."
"Vừa rồi anh ăn hai bát rồi mà..."
"Không no."
"Không no còn bắt chúng tôi đi?"
"Bản tướng quân ghét quán đó không được sao?"
"... Được."