Thích An về đến phòng kí túc xá mới lắp sim mở máy, vừa mở ra đã nhận được một ít tin nhắn, là của Triệu Nhất và Bạch Thự. Xem thời gian thì Triệu Nhất nhắn trước, sau đó mới đến cuộc gọi và tin nhắn của Bạch Thự.
Nội dung tin nhắn của Bạch Thự là, nghe nói Triệu Nhất không liên lạc được với cô, bảo cô khi nào mở máy nhanh chóng gọi lại báo bình an. Tin nhắn của Triệu Nhất cũng gần giống vậy, ngữ điệu vội vàng, giống như lo lắng Thích An xảy ra chuyện gì.
Thích An tạm thời chưa vội gọi lại, lướt xem lịch sử thấy ngay cả chú Lý cũng nhắn tin cho cô, nội dung ngắn gọn súc tích như cách ông vẫn nói chuyện hằng ngày: [Mở máy nhớ báo bình an. Có điều khó xử thì nói ra, mọi người sẽ hết sức hỗ trợ.]
Thích An suy nghĩ chốc lát, nhắn lại cho cả ba người cùng một nội dung: [Tôi phát hiện có người theo dõi, còn không biết làm cách nào gắn cả thiết bị định vị trên người tôi nữa. Nhưng không sao, bây giờ đã không việc gì nữa rồi.]
Dù cho người sau màn là ai, cô làm như vậy chẳng khác gì nói cho ba người cô vô cùng tin tưởng họ.
Triệu Nhất trả lời nhanh nhất, hỏi cô có tìm ra người theo dõi không, dặn cô ở trường phải cẩn thận một chút... đều là những lời hết sức bình thường, không nhìn ra có gì khác lạ. Chú Lý chỉ nhắn lại cho cô hai chữ [Cẩn thận], Bạch Thự thì hỏi cô có nắm được tin gì của người đó không, anh ấy sẽ giúp cô tra.
Thích An không nhìn ra có gì không ổn, nên sau đó cô cũng giả vờ không biết gì hết, rảnh rỗi vẫn đến văn phòng cọ nhiệm vụ. Mà hồn thể nửa trong suốt của Tùy Uyên cũng theo số lượng nhiệm vụ tăng lên dần dần thực thể hóa. Hiện tại anh có thể dùng hồn thể chạm vào đồ vật, tiếc nuối duy nhất của anh là chỉ sờ được chứ vẫn chưa ăn được.
Nhiệm vụ tháng tiếp theo của Thích An cũng đã đến, tin nhắn vẫn chỉ có dòng địa chỉ như cũ: [Nghênh Dương cổ trấn.]
Chẳng cần phải ghi cụ thể tỉ mỉ huyện gì thành phố nào, bởi vì Nghênh Dương cổ trấn chính là địa danh nổi tiếng cả nước. Cổ trấn có lịch sử lâu đời, mỗi dịp lễ tết là biển người tấp nập rộn ràng, càng thêm may mắn là địa danh này cách thành phố Y cũng không xa. Thích An vẫn luôn muốn đến đó một lần nhưng hoàn cảnh kinh tế không cho phép, chỉ nghĩ trong lòng mà thôi, nhưng không ngờ có ngày mình sẽ dùng cách này tới đó.
Nhưng điều cô lo lắng nhất là về du khách. Nơi du lịch nổi tiếng như vậy dù không phải ngày nghỉ chỉ sợ cũng không ít người. Trong tin nhắn nhiệm vụ chỉ có đúng bốn chữ "Nghênh Dương cổ trấn", không cụ thể nhà nào, tức là có thể sẽ giống vụ thôn Dương Liễu, toàn bộ trấn này đều nằm trong phạm vi nhiệm vụ. Nếu thế không biết khách du lịch liệu có bị ảnh hưởng gì hay không.
Sau khi nhận nhiệm vụ, việc đầu tiên cô làm là lên mạng tìm tòi kĩ càng tỉ mỉ tư liệu, tận lực chọn khoảng thời gian ít người du lịch, cuối cùng chốt vào thứ tư và thứ năm tuần sau, cách bây giờ còn khoảng năm ngày. Hai ngày đó đành xin nghỉ học vậy, chứ nếu không muốn trốn học cô phải đi vào cuối tuần, mà cuối tuần là lúc đông người nhất, hai buổi họckhông thể so được với mạng người.
Có điều lúc này phải thử xem đã hoàn toàn thoát khỏi cặp mắt theo dõi kia chưa. Cái di động kia cô đã bán, chẳng được bao nhiêu nhưng vẫn hơn ném bỏ. Nhưng không có thiết bị định vị, người muốn theo dõi cô vẫn sẽ có biện pháp khác. Cô và Tùy Uyên vắt óc suy nghĩ kế hoạch, sau khi xác định xong lập tức bắt tay thực hành.
Đầu tiên cô đi ra ngoài, theo hướng khách sạn ngày đó cô thuê phòng, cũng quẹo vào ngõ nhỏ kia, không nhanh không chậm đi qua hết ngõ rồi vòng lại theo đường cũ về trường. Cạnh trường có mấy quán ăn vặt, trước kia Thích An không mấy khi tới ăn bởi vì không có tiền, hầu hết đều là ăn trong căn tin, nhưng cũng có một hai lần cô đi ăn với bạn cùng phòng nên vẫn biết vài quán.
Mấy ngày gần đây, bạn cùng phòng phát hiện Thích An tự dưng thích ăn ở một quán, cơm ngày hai bữa toàn đến đó ăn, đã thế đồ ăn quán đó còn đắt nữa chứ. Hành vi khác thường này khiến mấy cô ấy nghi hoặc, Lý Duyệt còn từng thử hỏi han bóng gió xem sao tự dưng cô lại nhiều tiền vậy, có phải trúng số mà giấu họ không, nói xong không để Thích An trả lời đã vừa đùa giỡn vừa mang ý nhắc nhở nói: "Tiểu An, không phải lần trước có người bôi xấu cậu trên Tieba sao? Gần đây cậu thoải mái như vậy, không sợ mấy lời đồn đãi xấu xa đó tro tàn cháy lại à?"
Viên Đan Đan cũng cười nói: "Đừng lo, nếu có ai dám nói gì cậu, mình sẽ nói là mình bao dưỡng cậu!"
Thích An biết họ đang lo lắng cho cô, sợ cô vì tiền mà bước lên con đường sai trái. Nhưng việc này thật sự không thể nói được, cô chỉ có thể bảo gần đây tìm được một công việc gia sư tốt. Trong lòng cô nghĩ thầm, chờ xong lần nhiệm vụ này cô phải mua quà cho ba người họ mới được, vừa chứng minh lời nói của cô, vừa để cảm ơn các cô ấy đã quan tâm.
Ba người nghe vậy, chẳng biết tin được mấy phần nhưng cũng không hề gặng hỏi tiếp nữa, còn về việc những người khác muốn nói bậy bạ về cô, Thích An thật sự không thèm quan tâm một chút nào.
Rất nhanh đã đến thứ tư, buổi sáng Thích An lại đến quán cơm đó nữa, gọi một phần ăn, ngồi ở một bàn đưa lưng ra cửa chậm rãi ăn. Chưa được bao lâu, cô nghe tiếng một cô gái khác vào, gọi một suất ăn giống mình và một ly nước ấm. Thích An hơi hơi nghiêng đầu đưa mắt sang, lại nhanh chóng cúi xuống vừa ăn vừa chơi di động.
Lúc trên di động hiển thị 8 giờ 13 phút, cô gái kia buông thìa đứng lên bước vào nhà vệ sinh trong góc quán. Thích An không ngẩng đầu, vẫn cắm cúi chơi di động, qua thêm chừng năm phút, cô cũng đi vào nhà vệ sinh. Hai phút sau, cô vừa cúi đầu bấm điện thoại vừa trở về chỗ ngồi, quay lưng ra cửa cầm thìa lâu lâu quấy trong bát một cái.
Cứ thế hơn nửa tiếng sau cô mới đứng dậy đi ra, đi khỏi quán chưa được 20m đã thấy một gã đàn ông chạy đến từ bên kia đường, bất chấp tiếng còi xe và tiếng mắng chửi, hắn ta gấp gáp bước đến chụp lấy tay cô hung hãn hỏi: "Cô là ai? Cô gái kia đâu?!"
Cô gái trang điểm ăn mặc giống Thích An ngẩng đầu lên, biểu tình hoảng loạn vừa né tránh vừa nói: "Tôi... Tôi chỉ làm việc lấy tiền thôi, cô gái đó cho tôi một ngàn tệ, để tôi..."
"Cô ta đi đâu rồi?!" Hắn ta ngắt lời, căn bản không cần biết quá trình như thế nào cả, hắn chỉ muốn kết quả.
Cô gái bị bộ dáng hung ác của hắn dọa sợ, liên tục lắc đầu: "Tôi... tôi không biết, cô ấy leo cửa sổ nhà vệ sinh ra ngoài rồi. Anh gì ơi tôi không làm gì cả mà, anh đừng... À, tôi... tôi có số điện thoại của cô ấy đây, tôi cho anh có gì hai người từ từ giải quyết..."
"Đáng chết!" Hắn ta ném tay cô gái ra, quay đầu chạy vọt vào wc nữ của quán ăn, mặc kệ tiếng la hét sợ hãi của nhân viên quán và người bên trong, đẩy cửa sổ thông gió đang khép hờ nhìn ra ngoài, trong lòng lạnh ngắt. Đằng sau quán ăn là ngõ nhỏ hai đầu đều thông ra đường cái tấp nập, đã qua lâu như thế rồi còn tìm kiểu gì được nữa?
Lúc này Thích An đang ngồi trên xe taxi. Cô không đi xe khách đường dài vì lúc mua vé cần phải có chứng minh thư, nhưng xe khách cũng có một nhược điểm, đó là có rất nhiều tài xế bắt khách dọc đường. Những vị khách đó lên xe không cần trình chứng minh thư, tiền vé xe cũng vào túi riêng của tài xế. Ngoài ra còn có một vài nhà xe nhỏ cũng không cần có giấy tờ khi mua vé xe, đây là kinh nghiệm đi xe bao lâu nay Thích An tích lũy được. Hiện tại cô bảo tài xế taxi chỉ cần chở cô ra khỏi thành phố đến đoạn đường nào xe khách nhất định phải đi qua là được.
Một lúc sau Thích An nhận được tin nhắn nội dung là: [Em gái à, đã xong việc chưa? Lúc nào rảnh chuyển nốt cho chị chỗ còn lại nhé? Về sau nếu làm mấy việc này em cứ tìm chị là được.]
Tin nhắn do bà chủ tiệm mát xa gửi, không phải là của cô gái đóng giả cô. Cô có chút buồn cười, mở di động chuyển khoản nốt phần còn lại cho bà ta. Kế hoạch đến đây coi như rất thành công rồi, có lẽ vì đối phương không nghĩ rằng một cô gái bình thường vẫn luôn ngoan ngoãn bị bám theo như cô lại nghĩ cách chạy thoát, việc này hoàn toàn nằm ngoại dự đoán của bọn chúng nên cô mới thuận lợi như vậy được.
Hôm cô đi "Dạo phố" qua con ngõ nhỏ kia, lúc đi qua mấy cửa tiệm mát xa cô ghi nhớ một dãy số điện thoại trên biển hiệu, về trường mới gọi đến, người nhận điện thoại đương nhiên là bà chủ. Cô nói với bà chủ muốn tìm người có thân hình gần giống mình, thứ tư hôm nay giúp cô thoát khỏi một tên cuồng theo dõi, bà ta mở miệng một cái đòi ngay 8000, Thích An nói thẳng: "Mấy cô gái ấy làm một đêm được bao nhiêu tiền? Làm việc này giúp tôi lâu lắm cũng chỉ khoảng một tiếng đồng hồ, bà dám nói 8000?"
Bà chủ dựa theo lời cô mà nói: "Em gái à, bao nguyên đêm giá rẻ hơn nhưng công việc an toàn, làm việc này cho em có nguy hiểm đấy. Em cũng nói đấy là tên cuồng theo dõi, lỡ hắn làm gì người của chị đây thì sao?"
Thích An cười nhẹ: "Ồ, quên không nói cho bà tôi có quen mấy vị cảnh sát đấy, cuộc nói chuyện này cũng ghi âm rồi. Thôi vậy đi, 4000, còn bà muốn nói với mấy cô ấy được bao nhiêu thì tùy."
Bà ta do dự một chút rồi cũng đồng ý. Tiếp theo Thích An miêu tả ngoại hình, chiều cao, kiểu tóc... Cô còn quy định ám hiệu, cô gái tới sau ấy sẽ gọi một phần ăn giống cô và một ly nước ấm.
Thích An bị theo dõi nhưng không có cảm giác gì mấy, cho nên cô nghĩ người theo dõi có lẽ cách khá xa. Mà ở khoảng cách xa thì hai cô gái cùng kiểu tóc, cùng dáng người, cùng bộ quần áo rất khó phân biệt, đặc biệt là cả hai đều cố ý cúi đầu nghịch di động che khuất mặt mình. Sự thật cũng chứng minh lúc cô gái kia quay lại ngồi xuống chỗ của Thích An đối phương không hề hay biết, tận khi cô gái kia ra khỏi quán ăn lộ rõ gương mặt hắn mới nhận ra.