Thích An không muốn hoài nghi bốn người họ, đặc biệt là người cùng cô đi thôn Dương Liễu Triệu Nhất. Anh ấy là người rất tinh tế ấm áp, trong mắt cô, anh như người anh trai đáng tin cậy.
Còn Bạch Thự, một người vừa nhiệt tình vừa rộng rãi, chuyện thích làm nhất là ăn khoai tây lát và đấu võ mồm với Triệu Nhất, hai người ở cùng một chỗ luôn làm ra mấy chuyện cười khiến những người khác cười đến mức mỏi cả hàm. Cô thật sự không hề muốn nghi ngờ hai người họ.
Ngay cả chú Lý... Thích An nghĩ đến lần đầu tiên gặp ông, khi đó ông vẫn là một cảnh sát ít nói ít cười, thích dùng mệnh lệnh nói chuyện với người khác, ấn tượng đầu tiên của cô với ông cũng không tốt. Nhưng sau này ông mang cô ra khỏi cục cảnh sát, cũng nhắc nhở cô có người theo dõi...
Hay là... Có khả năng ông tự biên tự diễn, vì vậy cô không nên tín nhiệm ông sao? Hơn nữa vừa khéo chính là cô bắt đầu nổi danh trên live stream ông mới rời khỏi cục cảnh sát bước vào tổ điều tra đặc biệt.
Nhưng đây là quyết định của bên trên cơ mà, chẳng lẽ tổ chức thần bí kia đã xâm nhập được cả vào bên trong chính phủ? Đương nhiên nếu dựa theo quyển sách kia, tổ chức đó đã tồn tại được ít nhất 300 năm, muốn xâm nhập vào bộ máy chính phủ cũng không phải không thể nào.
Còn một người nữa là đội trưởng Trương Đông. Thích An kém bối phận với ông, có sự cách biệt đó nên dù ở trong phòng làm việc cùng nhau một thời gian, cô cũng không quá hiểu biết tính cách ông. Nhưng ông ấy đối với cô khá tốt, bình thường nói chuyện làm việc cũng không thấy có gì khả nghi.
Nếu nghĩ đến người nào có hiềm nghi nhất, vậy chính là chú Lý.
Thích An vừa nghĩ vừa đi vào thư viện, tìm một cái ghế trong góc ngồi xuống yên lặng tự hỏi. Những người đó không có khả năng nhắm vào một con quỷ như Tùy Uyên, dù sao cướp về một con quỷ cũng chẳng để làm gì. Hơn nữa Tùy Uyên cần phải ở cạnh người Thích gia, Tỏa Hồn Thạch rời khỏi cô anh sẽ hồn phi phách tán, cho nên mục tiêu của tổ chức đó tuyệt đối không phải là Tùy Uyên.
Vậy chính là vì bản thân Tỏa Hồn Thạch rồi, không có ai nói Tỏa Hồn Thạch rời khỏi người Thích gia sẽ mất đi năng lực. Nhưng nếu không phải vì để ý sống chết của Tùy Uyên thì sao còn chưa ra tay cướp đoạt?
Đáp án chỉ có một: Vì năng lượng của Tỏa Hồn Thạch hiện nay quá mức yếu ớt, yếu đến mức nếu rời khỏi tay người Thích gia sẽ biến thành cục đá vô dụng, nên bọn họ mới không dám cướp đoạt. Đây chính là khả năng lớn nhất.
Cả người bí ẩn giao nhiệm vụ cho Thích An cũng thúc giục cô mau chóng làm nhiệm vụ, giữa bọn họ có quan hệ gì không? Có thể nào từ khi bắt đầu cô đã nằm trong bẫy của họ hay không?
Không... Hẳn là không phải. Năng lực của người bí ẩn vô cùng mạnh mẽ, ông ta có thể làm cho Thích An thấy quỷ dễ như trở bàn tay, cả mấy cái chấp niệm thưởng hoàn thành nhiệm vụ nữa, lúc bọn Triệu Nhất xử lý vụ án không hề có, đây là những thứ do chính người bí ẩn tạo ra cho cô.
Còn nữa, ông ta cho cô tập giấy nhớ cực kì lợi hại, chỉ cần một con hạc giấy là có thể nhẹ nhàng giải quyết lệ quỷ. Người như ông ta, nếu muốn thì thừa sức đổ đầy năng lượng cho Tỏa Hồn Thạch, muốn làm gì cũng dễ như trở bàn tay, cần gì tốn công tốn sức đào hố cho cô nhảy?
Cho nên giữa hai phe hẳn không liên quan gì đến nhau, hoặc cũng có thể coi như kẻ địch của nhau, nhưng người thần bí sẽ không tự mình ra tay. Qua vài lần trò chuyện ngắn ngủi có thể thấy người bí ẩn rất tuân thủ một loại "Quy tắc", ông ta rõ ràng biết nhiều thứ nhưng chưa bao giờ chịu nói nhiều thêm một câu, lúc nào cũng y như mấy ông thầy bói lải nhải "Thiên cơ bất khả lộ".
Nếu như đây là một ván cờ, ông ta là người xem cờ, dù muốn Thích An thắng cũng sẽ không tự mình can thiệp, chỉ chỉ điểm cô vài câu mà thôi, cho nên cô cũng không cần nghi ngờ ông ta làm gì. Cục diện hiện tại là dù biết rõ tổ chức thần bí kia đang đợi cô hoàn thành nhiệm vụ tăng năng lượng của Tỏa Hồn Thạch, nhưng cô không thể không làm theo kì vọng của bọn chúng.
Mà phương pháp nhanh nhất chính là bám theo bọn Triệu Nhất Bạch Thự hưởng ké. Vụ án họ nhận thường không quá khó, cô không cần làm gì, chỉ cần có mặt cũng có thưởng, nhưng bây giờ người bí ẩn đã nhắc nhở khiến cô hoài nghi người bên cạnh, không quá yên tâm đi theo bọn họ nữa.
Cô do dự chốc lát, thấp giọng hỏi Tùy Uyên ngồi cạnh: "Anh cảm thấy sao? Trong bốn người họ có ai khả nghi không? Anh thấy có thể tin ai được?"
Tùy Uyên dời tầm mắt từ bánh mì của nữ sinh bàn bên cạnh về, mở miệng hỏi: "Lẩu cô đã hứa của tôi đâu?"
"... Tôi đang nói chính sự với anh đấy!"
Anh chọn mi, khoanh tay trước ngực tựa vào ghế, chậm rãi nói: "Văn hóa 5000 năm nay, quy củ nói chuyện trên bàn cơm chưa bao giờ thay đổi."
Thích An trừng anh nghiến răng: "Bây giờ đi được chưa? Cẩn thận no chết anh!"
"Cô gặp ai chết rồi còn bị no chết thêm lần nữa chưa?"
"..." Người duy nhất có thể bàn luận sao lại không đáng tin cậy như thế chứ?
Quán lẩu lúc nào cũng đông đúc tấp nập, nhưng vì thời gian bọn họ đi không phải giờ cơm nên không cần xếp hàng chờ bàn, đến một cái là có bàn luôn. Thích An không ăn gì nhìn người ngồi đối diện tay miệng không ngừng, khóe miệng co rút hạ giọng: "Giờ có thể nói chính sự được chưa? Tôi chỉ có thể thương lượng với anh thôi, anh làm ơn đứng đắn một chút được không?"
"Triệu Nhất." Tùy Uyên bớt thời gian nhả ra hai chữ, lại tiếp tục nhét đồ ăn, cứ như quỷ đói mấy trăm năm vậy.
Thích An trong lòng phỉ nhổ, nói: "Tôi cũng cảm thấy anh ấy có thể tin được."
"A." Tùy Uyên cười nhẹ một tiếng, rút ra giấy ăn chấm chấm khóe miệng, so với lúc ăn cơm như chết đói thật đúng là ưu nhã hơn nhiều. Anh cúi đầu gắp miếng thịt trong nồi, chậm rì rì nói: "Tôi hoài nghi anh ta."
"... Vì sao?"
Anh liếc Thích An: "Anh ta xuất hiện bên cạnh cô nhiều nhất, không cần biết có việc hay không, gần như mỗi ngày đều nói chuyện phiếm với cô."
Thích An bất đắc dĩ nói: "Cái này cũng không thể nói lên điều gì đi? Bạn bè quan hệ tốt một chút, nói chuyện mỗi ngày là bình thường mà."
"Đương nhiên không chỉ có vậy, bản tướng quân cũng không phải người không hiểu lý lẽ." Thịt trong nồi chưa chín, Tùy Uyên cau mày buông đũa nhìn Thích An nói: "Theo hiểu biết của tôi đối với thời đại này, công nghệ thông tin rất phát triển, cách xa ngàn dặm vẫn có thể dễ dàng liên lạc với nhau, mà công nghệ của chính phủ càng tiên tiến hơn so với người dân. Cô có nghĩ tới hay không, vì sao mất thời gian lâu như vậy mấy người đội trưởng Trương mới phát hiện ra một quyển sách cổ?"
Thích An sửng sốt một chút, việc này đúng là cũng hơi kì quái. Cũng chỉ có một quyển sách, dù chuyện quá bình thường nên không được lưu truyền trong dân gian cũng phải có hồ sơ điện tử mới đúng, hơn nữa nếu đã là sách cổ sao lại không được ghi vào trong tư liệu về cổ thư? Mà nếu có tư liệu, chỉ cần nhập từ khóa là có thể tìm ra, không phải rất nhanh có thể biết à?
Từ vụ thôn Dương Liễu đến giờ đã được một tháng. Một tháng, huy động toàn bộ các tổ điều tra đặc biệt trên cả nước mới tra xét được một việc như vậy. Rõ ràng không thích hợp, nhưng trước đó Thích An hoàn toàn không nghĩ đến điểm này, bởi vì... Cô luôn tin tưởng mấy người Triệu Nhất.
Tin tức mà cô biết đều thông qua Triệu Nhất hoặc Bạch Thự, cô tin họ nên chưa bao giờ suy nghĩ nhiều. Hiện tại được Tùy Uyên nhắc nhở, cô mới ý thức được mình có bao nhiêu ngây thơ.
"Tôi nhìn ra được, cô rất thích Triệu Nhất, có lẽ vì anh ta luôn tinh tế." Thịt đã chín, Tùy Uyên nhanh chóng gắp vào bát, nhưng không ăn ngay mà chống đũa nghiêm túc nói với Thích An: "Bản tướng quân trước kia cũng có một người bạn tốt vô cùng tin cậy, đồng thời hắn cũng là một trong những cấp dưới đắc lực, cũng thân thiết với Thích Thiệu. Nhưng trong một lần hai quân giao tranh, hắn tặng tôi một đao sau lưng."
Thích An cúi đầu không nói, một lúc sau mới cầm lấy đôi đũa trước mặt gắp mất con tôm Tùy Uyên vừa vớt lên nhét vào miệng nhấm nuốt, khoang miệng nóng đến tê dại, cô khó khăn nuốt xuống như uống thuốc, hỏi: "Nhưng bốn người bọn họ, sao anh biết là Triệu Nhất? Tôi cảm thấy chú Lý mới là người đáng nghi nhất. Hơn nữa chuyện mộc bài cả tổ điều tra đều biết, nếu anh ấy có vấn đề thật, làm sao khiến cho tất cả mọi người đều nghe theo mình?" Không phải cô biện minh cho Triệu Nhất, thật sự cô chỉ không biết vì sao Tùy Uyên khẳng định như vậy.
Tùy Uyên nhướng mày: "Tôi bảo hoài nghi anh ta nhất, chứ không phải không nghi ngờ những người khác. Chẳng qua trong trường hợp không có chứng cứ chứng minh, cần phải duy trì cảnh giác với tất cả mọi người. Nếu cứ tin người giống như cô, bản tướng quân không biết đã chết trong doanh trướng của mình bao nhiêu lần rồi. Nghe này, tôi nghi ngờ anh ta nhất còn có nguyên nhân khác."
Anh dựa vào lưng ghế, bê cốc lên nhấp một ngụm nhỏ mới nói: "Anh ta trong tổ điều tra còn có một người thầy, mà người nọ có vẻ rất thần bí. Căn cứ theo như lời bốn người họ, đó là một cao nhân có nhiều năm tư lịch. Đã gọi là cao nhân, nếu ông ta chính là người của tổ chức cài vào trong chính phủ thì sao? Mà có nhiều năm tư lịch, khẳng định là người quyền cao chức trọng. Dùng năng lực của ông ta sẽ có biện pháp tra được thứ không thể tra, đúng không?"
Thích An siết đôi đũa nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nói: "Anh nói đúng lắm, nhưng tất cả cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi."
Tùy Uyên cười một tiếng: "Chậc, lại còn che chở cho anh ta?"
"Không phải, tôi muốn nói là, chúng ta nghĩ biện pháp thử một chút." Thích An đè xuống sự không thoải mái trong lòng, nói: "Chúng ta vẫn luôn bị động, cũng nên chủ động xuất kích một lần."