Diễn đàn trường học trở nên náo nhiệt hơn nhiều so với hai ngày trước, mọi người bàn luận chuyện lớn nhỏ đều liên quan đến thi thể chỗ giao lộ Vinh Hoa kia. Trong đó có một bộ phận người liên hệ đến cái chết của Nhạc Nhạc, vì cách chết vô cùng tương tự, đều bị lột da.
Đương nhiên không chỉ sinh viên trong trường nghĩ thế, cả cảnh sát cũng liên hệ hai việc này với nhau. Có mấy cảnh sát tìm đến những sinh viên phát hiện Nhạc Nhạc ngày đó hỏi chuyện, sau đó cũng bắt đầu điều tra quanh trường.
Bởi vì bốn người các cô đi ra ngoài hỏi han xung quanh, trong mắt cảnh sát các cô cũng trở thành người bị hiềm nghi nên cả bốn đều bị chú cảnh sát hỏi thăm một chút.
Nhưng cảnh sát chỉ ở quanh trường điều tra hai lần đã không thấy bóng dáng, có lẽ là đã tra được gì đó, cũng có lẽ là cố ý để cho hung thủ xem, kiểu như trước thì gióng trống khua chiêng tra xét khắp nơi, sau lại bỏ đi phái mấy người mặc thường phục đến khu vực phụ cận theo dõi.
Dù sao thì bất kể chú chó nhỏ Nhạc Nhạc hay là thi thể kia, vị trí xuất hiện đều nằm ở gần trường. Tuy rằng gần trường xảy ra án giết người nhưng trong trường vẫn khai giảng như bình thường, phòng kí túc xá của Thích An đã bắt đầu học tập trở lại, thêm nữa các cô phải tham gia hoạt động của xã đoàn nên không còn thời gian điều tra thêm. Cô vốn tưởng chuyện này đến đây là kết thúc, không còn liên quan gì đến mình nữa, không ngờ đến ngày thứ tư sau vụ án cô nhận được điện thoại của Bạch Thự.
"Ây, Tiểu An à, bây giờ bọn tôi đang đến chỗ gần trường cô nè, muốn cùng nhau ăn cơm không?"
Thích An nghe vậy nghĩ đến hung án kia, lập tức hỏi: "Vụ án bên này giao vào tay mấy anh sao?"
Đầu kia truyền đến tiếng Triệu Nhất: "Coi như là vậy, chúng tôi đến hiệp trợ điều tra."
"Lái xe của anh đi! Hóng hớt cái gì!" Bạch Thự vờ mắng Triệu Nhất một tiếng, lại nói với Thích An: "Bọn họ nói vụ án lần này có điểm kì quái, xin phòng chúng ta hiệp trợ. Chờ bọn tôi đến gần đó là tầm giữa trưa rồi, buổi chiều đến hiện trường, nếu có rảnh thì đi cùng đi."
Hôm nay là thứ bảy, cô đương nhiên có thời gian rồi. Thích An đáp: "Vậy được, khi nào mọi người đến thì gọi cho tôi, tôi mời mọi người ăn một bữa."
"Chậc, chúng tôi hai người đàn ông đi làm lại để một học sinh mời khách hay sao?" Bạch Thự nói: "Trưa nay tôi mời, mời cô ăn bò bít tết nhé!"
"Ồ, chỉ mời cô ấy?" Thanh âm Triệu Nhất truyền tới.
Bạch Thự cười một tiếng: "Đương nhiên không rồi, tôi đối với ai cũng tốt hết mà. Anh yên tâm, hôm nay tôi mời anh ăn mì Dương Xuân!"
Triệu Nhất: "Ha... ha... ha..."
Thích An cũng nhịn không nổi mà bật cười, nói thêm vài câu rồi cúp máy. Lúc này cô đang ở ngoài thư viện, cách một giá sách là Tùy Uyên. Chờ cô nói xong đi vào thấy Tùy Uyên đang cố gắng lật sách sang trang sau, đáng tiếc thử bao nhiêu lần cũng không có biện pháp chạm vào trang sách. Anh nhíu chặt mày, đột nhiên dừng động tác nhìn chằm chằm tay mình.
Thích An đứng sau anh, nhìn hành động của anh trong lòng âm thầm thở dài. Anh nhất định là rất muốn nhanh chóng đi đầu thai, chỉ là không biết còn phải làm bao nhiêu nhiệm vụ nữa mới được.
Tùy Uyên có lẽ đã nhận ra tầm mắt của cô, quay đầu nhìn cô bất mãn: "Còn không mau lại đây?"
Thích An khóe miệng hơi trừu, ngồi xuống bên cạnh lật quyển sách trước mặt anh sang tờ sau. Một sinh viên bàn bên cạnh chú ý tới hành động của cô, biểu tình cổ quái liếc nhìn cô rất nhiều lần.
Haiz, đúng là rất quái.
"Chữ này đọc là gì?"
"Cái gì."
"Hả? Chữ này này."
"À... cái gì."
"..."
Thích An thấy mặt anh càng ngày càng thối, không trêu anh nữa, khụ một tiếng nói: "Chữ này à, đọc là cái gì."
"Ồ." Tùy Uyên nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cô: "Cảm ơn nhé."
"Sao tôi không thấy chút lòng biết ơn nào vậy?"
Tùy Uyên vung nắm tay: "Nhìn thấy chưa?"
Thích An cười: "Buổi trưa ăn bò bít tết không có phần anh."
"..." Tùy Uyên: "Hừ, bản tướng quân khinh thường ăn cái thứ nửa sống nửa chín đó!"
"Thế là tốt rồi." Thích An gật gật, vùi đầu đọc sách.
Mười mấy giây sau nghe thanh âm Tùy Uyên từ bên cạnh truyền đến: "Ta muốn hai phần."
Thích An thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng.
Triệu Nhất lái xe đến thẳng cổng trường, lúc Thích An nhận được điện thoại bọn họ đã đang đợi rồi. Cô vội thu thập đồ đạc chạy ra, từ xa đã thấy Triệu Nhất cùng với Bạch Thự đang đứng ở cổng trường vừa đấu võ mồm vừa khoa tay múa chân như chuẩn bị đánh nhau tới nơi. Thích An có chút buồn cười, Triệu Nhất rõ ràng là người thành thục ổn trọng nhưng một khi ở cùng Bạch Thự là hai người cãi nhau liên miên như hai cậu nhóc mới lớn vậy.
Bạch Thự quay mặt về bên này nên thấy Thích An trước, duỗi tay đẩy Triệu Nhất chắn trước mặt sang một bên, vẫy vẫy tay với Thích An: "Tiểu An, mau tới đây!"
Triệu Nhất kéo tay anh ta xuống, hạ giọng nói: "Kêu cái gì mà kêu, người khác đang nhìn kia kìa."
Bạch Thự cười lạnh vuốt tóc: "Vì lão tử lớn lên đẹp trai mà lại."
Thích An lên xe xong liền lấy ra một cây kim mảnh châm vào tay để Tùy Uyên hiện ra thực thể. Thật ra lúc ở thôn Dương Liễu về Triệu Nhất đã dạy cô dùng ống tiêm rút máu, bôi thuốc cầm máu, nhưng do không cần phải trữ máu nên bình thường cô chỉ đâm kim một chút là đủ cho Tùy Uyên dùng rồi.
Nhưng mà có một việc rất kì quái, chính là những vết thương cô cắt lúc khép miệng hoàn toàn không để lại dấu vết, ngay cả những vết sẹo cũ cũng hoàn toàn biến mất. Thích An nghĩ việc này có quan hệ với Tỏa Hồn Thạch, đây có lẽ là phúc lợi duy nhất cô nhận được.
Cơm trưa ăn ở một quán cơm tây gần đó, vì là Bạch Thự mời nên Tùy Uyên hoàn toàn không khách khí, mở miệng một phát muốn ba phần, Bạch Thự tức giận mắt trợn trắng.
Lúc ăn cơm Triệu Nhất nói cụ thể chi tiết hung án cho Thích An. Đến lúc này cô mới biết thi thể bị treo trên cây là sinh viên năm ba H đại trường cô, tên là Hoắc Hải. Thi thể bị dây nilon trói chặt tay treo lên nhánh cây, hơn nữa trên thân cây cảnh sát phát hiện dấu chân máu hỗn độn, từ vị trí và góc độ cùng với dấu vết mài mòn của dây nilon trên nhánh cây, cảnh sát phán đoán dấu chân máu đó là do nạn nhân để lại. Nói cách khác, nạn nhân cũng bị lột da sống rồi mới treo lên cây, khiến anh ta chờ chết trong đau đớn. Người bị lột sạch da lại chưa chết ngay, bị treo lên cây còn từng giãy dụa cầu sinh!
Chỉ cần một điểm này đã khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Chuyện Triệu Nhất nói tiếp theo càng khiến Thích An kinh ngạc hơn. Theo lý thuyết muốn mang một người bị lột sạch da đến đó đã không dễ dàng, huống chi lại còn treo lên? Trong quá trình kiểu gì cũng phải có dấu vết lưu lại mới đúng, nhưng mà trừ bỏ vũng máu dưới chân người chết và mấy dấu chân trên thân cây thì không còn gì cả.
Pháp y phán đoán thời gian tử vong là 1 giờ đến 3 giờ sáng, vì thời gian chết cũng không phải là thời gian bị treo lên nên thời gian hung thủ chuyển nạn nhân đến đây phải sớm hơn nữa. Nhưng trong một thành phố phồn hoa như vậy, thường thì chỉ có qua 12 giờ người đi đường mới thưa thớt dần, hung thủ không có khả năng từ sớm đã lôi người chết lên lối đi bộ. Chính vì thế cảnh sát xem lại camera hai bên đường lúc 11 giờ đêm đến 3 giờ sáng, bất cứ chiếc xe nào có hiềm nghi đều phái người đi điều tra, nhưng tra xong hết, kể cả xe ba bánh điện, mà vẫn không thu được manh mối nào.
Chỗ góc đó vừa vặn là điểm mù của camera anh ninh, bên kia là công viên cây xanh, căn bản không gắn camera nên manh mối gần như không có. Tuy chưa thể liên hệ vụ án này với quỷ quái, nhưng cảnh sát thật sự không có đầu mối gì nên mới xin mấy người Triệu Nhất hỗ trợ.
Thích An nghe xong, nghĩ nghĩ hỏi: "Lúc trước không phải cảnh sát có đến trường điều tra chuyện Nhạc Nhạc chết hay sao? Có tra được manh mối gì không?"
Triệu Nhất và Bạch Thự nhìn nhau, đồng thời thở dài.
"Thật ra cũng tra được..." Triệu Nhất nhíu mày nói: "Nhưng tên biến thái giết con chó đó đã chết."
Thích An sửng sốt một chút, hỏi: "Hoắc Hải?"
Bạch Thự trơ mắt nhìn Tùy Uyên gọi phần bít tết thứ tư, nghiến răng nghiến lợi: "Không sai, chính là hắn."
Triệu Nhất nói tiếp: "Cảnh sát theo dấu điều tra, có một người khai thấy hắn nửa đêm xách túi du lịch màu đen đi vào cái hẻm nhỏ đó, lúc đi ra thì cầm theo túi không. Cái túi về sau đã tìm thấy trong phòng thuê của hắn, đồng thời người dân ở tiểu khu đó cũng khai từng thấy xác mèo bị hành hạ chết trong thùng rác."
Thích An ngây người vài giây mới hỏi: "Vậy... Vậy sao hắn lại chết cùng một kiểu? Chẳng lẽ... Chó cũng có quỷ hồn trở về báo thù?"
Triệu Nhất chậm rãi lắc đầu: "Cái này tôi không xác định được, nhưng tôi làm việc này đến giờ vẫn chưa bao giờ thấy linh hồn động vật báo thù."
Các loài động vật tuy cũng có linh hồn, nhưng thường thường sau khi chết sẽ lập tức đến địa phủ luân hồi chuyển thế, nhiều lắm cũng chỉ ở dương gian một hai hôm nhưng không khi nào có oán khí lớn đến mức giết người báo thù. Nếu không mấy người bán thịt không biết phải chết đi sống lại bao nhiêu lần nữa?
"Tôi cảm thấy khả năng Nhạc Nhạc báo thù không lớn." Triệu Nhất uống ngụm nước, nói: "Buổi chiều cô đi hiện trường với chúng tôi đi, nói không chừng cô vừa đến nơi là chúng ta có thể biết chân tướng luôn đó."
"..." Nói cứ như cô là quỷ xui xẻo không bằng.
Nhưng chỗ xảy ra hung án đó cô thật sự chưa đi qua, biết đâu có quỷ hồn thật thì sao.