"Thất thần gì nữa, mau ngăn họ lại!" Triệu Nhất hô to một tiếng, dẫn đầu xông lên giữ chặt tay của một thôn dân.
Lưu Phi ngây người một chút, giật mình phản ứng cũng vội vã ngăn cản người còn lại. Nhưng hai người kia sức lực lớn dọa người, Lưu Phi không giống Triệu Nhất thường xuyên rèn luyện, dùng hết sức lực toàn thân ôm chặt người kia vậy mà người đó giãy vài cái đã nhẹ nhàng tránh thoát.
Triệu Nhất cố sức giật lấy vũ khí trong tay thôn dân xong vội vàng quay ra giúp Lưu Phi, thật vất vả mới đoạt được vũ khí của người đó, đem hai thôn dân trói lại, tạm thời bảo vệ tính mạng cho họ, nhưng rất nhanh phát hiện những thôn dân khác cũng bắt đầu động đậy. Trong ruộng, trên đường, trong sân, trong phòng... tất cả đều đang bắt đầu cử động. Tư thế đi đường của họ rất quái dị, hai mắt vẫn trống rỗng vô thần giống như một đám rối gỗ bị giật dây.
Bầu trời tối sầm, Triệu Nhất và Lưu Phi giơ di động chiếu sáng, chiếu lên những người đó càng thêm quỷ dị vô cùng.
Thấy một màn như vậy, trong lòng Triệu Nhất nháy mắt lạnh một nửa. Nếu chỉ có một hai người còn tốt, anh và Lưu Phi tạm thời chế phục được, nhưng nhiều người như vậy anh có ba đầu sáu tay cũng không đủ dùng!
Vì thế anh từ bỏ cứu những thôn dân này, chạy đến sân Dương gia. Thích An còn đứng ở đó, không cứu được mấy người khác ít nhất cũng phải cứu được cô!
Khi Triệu Nhất vội vội vàng vàng chạy tới, thấy mấy thôn dân trong viện Dương gia đã bắt đầu cử động, chỉ có Thích An vẫn duy trì tư thế y như trước. Thấy cô không việc gì, Triệu Nhất thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng bế cô lên đưa vào phòng ngủ bên trái. Lưu Phi một tấc không rời đi theo anh, mặt trắng như giấy, hiển nhiên bị một màn này dọa cho sợ hãi.
Nhưng sự tình dọa người hơn còn ở phía sau.
Triệu Nhất đang do dự nên rời khỏi đây đi tìm manh mối hay lưu lại bảo vệ Thích An, Lưu Phi đứng canh ngoài cửa bỗng kêu to lên: "Triệu ca! Anh mau đến đây xem đi! Sao những người đó đều đi về phía chúng ta vậy?!"
Triệu Nhất rùng mình chạy vội đến cửa, dựa vào ánh sáng trên di động của Lưu Phi thấy xa xa có rất nhiều bóng đen hướng tới nơi này. Thậm chí anh còn thấy trên tay những bóng đen đó cầm đủ loại vũ khí.
"Đóng cửa lại đã!" Triệu Nhất thấp giọng.
Lưu Phi ứng tiếng, lùi lại hai bước nhanh chóng đóng cửa, luống cuống tay chân móc khóa vào rồi mới hạ giọng hỏi: "Làm... Làm sao bây giờ? Xem tình hình này có phải họ muốn tới giết chúng ta hay không?!"
Triệu Nhất nheo nheo mắt, nhìn chằm chằm cửa phòng gỗ trầm giọng: "Cánh cửa này chỉ sợ không cản được bọn họ. Chuẩn bị trốn đi." Anh nói, xoay người lại nhặt cái áo thun nữ để ở cuối giường lên, xé ra một mảnh ném cho Lưu Phi: "Dùng nó bọc lên di động để đèn flash đừng sáng quá."
Sau đó anh cõng Thích An lên: "Lát nữa chạy về hướng cửa thôn, đến căn nhà thứ ba."
Lưu Phi sửng sốt: "Nhà Lý thẩm? Tại sao?"
"Đó là căn nhà gạch đỏ duy nhất trong thôn, so với những nhà khác chắc chắn hơn." Triệu Nhất cõng tốt Thích An, đi ra cửa phòng: "Cậu chạy theo sau tôi dùng điện thoại soi đường, không cần sợ quá, những người đó tuy đông nhưng lại chậm chạp, sẽ không đuổi kịp chúng ta."
Nếu những người đó không phải thôn dân bình thường thì tốt, lấy tốc độ của họ một mình Triệu Nhất cũng có thể giết sạch. Nhưng anh biết bọn họ bị khống chế, đối với sự tấn công này anh chỉ có thể tự vệ mà không thể phản kích, trừ khi có nguy hiểm đến tính mạng.
Lưu Phi đến cửa, hít sâu một hơi kéo mở cửa phòng. Triệu Nhất cõng Thích An đi trước, mượn ánh sáng mơ hồ từ di động thấy đã có vài bóng người đến sát bên này, gần như đã tới cửa. Anh nghiêng nghiêng thân thể vòng qua mái hiên tránh đi, chạy nhanh về phía cửa thôn.
Lưu Phi gắt gao chạy theo sau, giơ di động chiếu sáng nên hai người có thể thấy rõ ràng trên đường có những thôn dân khác cũng đang tiến lại gần. Mỗi người đều cầm trong tay các loại lưỡi hái, dao đốn củi, cuốc... linh tinh. Có lẽ nguyên bản họ đi đến Dương gia giết Triệu Nhất và Lưu Phi, nên nửa đường gặp hai người liền đổi hướng đi theo. Cũng may tốc độ họ không nhanh, Triệu Nhất và Lưu Phi rất nhanh đã bỏ xa.
Khi hai người chạy vào Lý gia đẩy đồ đạc ra chặn cửa, mấy thôn dân đó còn chưa đuổi đến. Lưu Phi thở phì phò vỗ ngực, nghĩ lại mà sợ, thật lâu sau mới nói: "Đây... Đây thật là... quá tà môn rồi! Triệu ca, chúng ta làm sao bây giờ?"
Triệu Nhất tìm ghế ngồi, không để ý cậu ta, rơi vào trầm tư.
---------------------------
Bên kia, nguyên bản Thích An nói với Tùy Uyên là nghỉ ngơi hai mươi phút, mà chưa chờ bọn họ nghỉ được mười phút cảnh tượng đã xảy ra biến hóa. Bọn họ vốn đang ngồi dưới cây cổ thụ cách không xa Lưu gia, nhưng đột nhiên không dự liệu được về tới khoảng đất trống trước cửa Dương gia. Mà bầu trời trên đầu cũng không nóng như vậy nữa, ánh sáng rõ ràng ảm đạm đi nhiều.
Lúc Thích An còn đang ngơ ngác, xa xa một người đàn ông đẩy chiếc xe cút kít từ bên phải đường nhỏ đi đến, trên xe nằm một người, trên người che lại bằng một lớp chăn mỏng bẩn thỉu. Người đẩy xe là Dương lão nhị, nằm trên xe không cần nhìn cũng biết nhất định là bà cụ đáng thương kia.
Dương lão nhị đẩy xe vào viện, lật chăn mỏng chán ghét vứt xuống hiên, tiếp theo động tác thô lỗ bế bà cụ đi tới chuồng lợn, vừa đi vừa thấp giọng chửi: "Thật con mẹ nó thối!"
Thích An nhìn thấy bà cụ, không tự chủ chạy theo vài bước.
Lúc Dương lão nhị ôm bà đi vào trong, cặp mắt vẩn đục trống rỗng của bà rốt cuộc lộ ra từ sau mái tóc bạc, thoáng hoảng hốt, Thích An cảm thấy giống như bà đang nhìn mình. Mà rất nhanh cô đã biết đó không phải ảo giác, bởi vì bà cụ run rẩy nâng lên tay phải, vươn ngón trỏ chỉ vào hướng phòng ở Dương gia.
Thích An sửng sốt hai giây, Dương lão nhị đã mang bà vào trong chuồng lợn.
Thanh âm Tùy Uyên vang lên từ phía sau: "Bà ấy vừa rồi chỉ hướng kia?"
Thích An gật gật đầu, có chút không thể tin được: "Sao bà ấy thấy được chúng ta? Chẳng lẽ thế giới này là ảo ảnh của lệ quỷ?"
"Hẳn là vậy." Tùy Uyên cúi đầu suy nghĩ, chỉ hướng nhà chính: "Bà ấy chỉ bên này, vào xem chứ?"
Hai người cùng nhau đi vào nhà chính, nhìn kĩ mọi nơi vài lần lại không thu hoạch được gì. Trong này rất ít đồ đạc, hai cái sọt, một khay đan đựng kim chỉ, mấy cái ghế dài, một bàn bát tiên, còn có một túi da rắn đựng đậu phộng, ngoài ra không còn gì cả. Ở chỗ chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy hết thế này có thể cất giấu bí mật gì chứ?
Thích An mặt nhăn mày nhíu, đang muốn hỏi liệu có phải bà cụ chỉ cả ngôi nhà này hay không, chưa kịp mở miệng đã thấy ánh sáng ngày càng ảm đạm. Cô và Tùy Uyên đồng thời quay đầu nhìn ra cửa, sau đó kinh ngạc phát hiện bầu trời đang lấy tốc độ rất nhanh sáng rồi tối, sau đó lại sáng lại tối... Giống như thời gian bị tua nhanh, vài lần luân phiên ngày đêm, chỉ ngắn ngủi vài cái chớp mắt đã xong!
Sau đó, bày trí trong nhà chính cũng có biến hóa. Một tấm ván gỗ vừa dày vừa nặng kê trên hai cái ghế dài bày ở giữa nhà chính, bên trên nằm một người toàn thân phủ vải trắng. Dưới đất phía chân người đó để một cái bồn sứ be bé, bên trong là vàng mã, bên cạnh đắp một khối bùn mềm hình vuông cắm hương. Tuy rằng hết sức đơn sơ nhưng không thể nghi ngờ đây chính là linh đường. Sắc trời bên ngoài tối đen, tiếng ếch xanh ộp ộp từ xa vọng lại, trong linh đường không một bóng người nhưng thật ra bên ngoài có âm thanh nói chuyện truyền đến.
Thích An và Tùy Uyên nghe tiếng ra ngoài. Bên ngoài, một bóng đèn mờ nhạt sáng lên dưới hàng hiên, hai anh em Dương gia cùng vợ quây quanh một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt quyển vở và một ít tiền. Một đôi vợ chồng đếm tiền rồi sửa sang lại, đôi kia cầm máy tính bấm thêm thêm bớt bớt. Cuối cùng vợ Dương lão nhị xếp tiền thành một chồng dày, cười nói: "Có hơn 500 tệ đấy, tính ra mỗi nhà đi 50."
"Tổng cộng là bao nhiêu đấy?" Vợ Dương lão đại hỏi.
"536 tệ."
"Hả? Không đúng rồi, hai chúng tôi cùng tính ra là 558 tệ cơ mà."
"Khẳng định hai người tính sai rồi, không tin tính lại một lần."
"Giờ chúng tôi đếm lại một lần, hai người cũng tính lại một lần xem..."
Vì thế hai bên trao đổi công việc, náo nhiệt lu bù lên. Lúc này đã tính xong, hai đôi vợ chồng chia tiền rồi mới thương lượng chuyện mai táng thi thể.
"Trong thôn có người chết là phải mời thầy xem phong thủy, quan tài có thể lược bớt, chuyện này lại không thể lược bớt được. Tìm cho bà ta cái vị trí chôn tốt tốt chút, hậu nhân chúng ta cũng có thể hưởng phúc nữa, nói không chừng về sau Lôi Oa tử có thể thi đậu đại học đấy!"
"Xem phong thủy là không thể được, còn không bằng bỏ tiền mua thịt cho mấy đứa chúng nó ăn. Lại nói hai người ai là hậu nhân của bà ta? Ai có thể dính phúc khí của bà ta? Tôi thấy mai hai anh em ông ra sau núi đào cái hố trực tiếp chôn xuống là được."
Hai kẻ đó nhìn nhau gật đầu. Mà thi thể trong linh đường sau khi phát huy tác dụng một lần cuối cùng, bị những kẻ vô nhân tính đó coi như rác rưởi xử lý.
Thích An dùng sức nhắm chặt mắt hít sâu, thật vất vả mới nhịn xuống tức giận trong lòng.