Trước mặt nhiều người như vậy, Thích An không tiện cùng Tùy Uyên nói chuyện nên không trả lời, chỉ nói với những người khác: "Tôi tên Tiền Thi, trên một diễn đàn thần quái nhìn thấy chỗ này gần đây có người chết kì quặc, cảm thấy hứng thú muốn tới đây xem."
"Oa, vậy lá gan cô cũng không nhỏ nha, dám đến đây một mình. Không giống tôi, không có ai đi cùng cũng không dám chạy tới chỗ này đâu." Cô gái lắc tay bạn trai: "Gọi tôi là Tiểu Tô được rồi. Đây là bạn trai tôi, họ Vương, mọi người cứ gọi là lão Vương đi, hi hi."
Bạn trai cô gái duỗi tay vỗ đầu cô ấy, mới nói: "Đừng nghe cô ấy nói linh tinh. Tôi tên Vương Khôn."
"Lúc trước tôi cũng đã giới thiệu qua với mọi người ở đây." Ông chủ nhà ma nói: "Tôi thoạt nhìn có lẽ lớn hơn, vậy cô cũng như mọi người gọi tôi là Mã ca là được. Đúng rồi, hôm tôi tới là có một đoàn rời đi, họ nói là ở đây ba ngày cũng không có chuyện gì xảy ra, tôi xem ra có lẽ cũng một chuyến tay không rồi."
Thích An cười một chút: "Dù sao cũng đã tới rồi, cứ ở đây hai đêm lại nói vậy."
"Chúng tôi cũng nghĩ vậy. Dù sao cũng tới rồi, coi như đi du lịch nông thôn vậy." Tiểu Tô rất nhiệt tình hoạt bát.
Người đeo kính tên Trần Mặc, người cũng như tên là một người hướng nội ít nói.
Còn lại vị "Chủ bá" kia, nếu đã giả mạo Thích An đương nhiên sẽ không chịu nói tên thật, chỉ nói: "Cứ gọi nick name Thời Khắc hoặc Tiểu Thời đi, tùy mọi người."
Thích An vốn cảm thấy loại trùng hợp này tỉ lệ nhỏ không tưởng, nhưng suy ngẫm kĩ lại thật ra xác suất cũng không thấp. Bởi vì hai lần live stream trước một lần ở thành phố Y, một lần ở thôn ngoại thành cách không xa lắm đủ nói lên rằng chỗ cô sống khẳng định ở thành phố Y hoặc gần gần đó, nếu có người muốn mạo danh cô làm live stream thần quái khẳng định sẽ chọn chỗ có lời đồn quỷ quái gần thành phố Y hoặc khu vực phụ cận. Nhà cũ Lưu gia chính là địa phương phù hợp điều kiện nhất.
Thích An không vạch trần kẻ giả mạo này. Vốn lúc đầu cô cũng định live stream nhưng là vì cô cho rằng chỗ này không có ai khác. Hiện tại có nhiều người ở đây như vậy, kể cả không có kẻ giả mạo cô cũng không muốn mạo hiểm bại lộ thân phận để quay live stream. Lần trước việc La Tam muốn chụp trộm cô còn chưa quên.
"Đúng rồi, chủ bá, khi nào cô mở live stream vậy, tôi cũng muốn lộ mặt chút á!" Tiểu Tô chờ mong hỏi.
Chủ bá kia có lẽ còn mong có người chú ý, nghe vậy nóng bỏng mười phần nói chuyện với Tiểu Tô. Ông chủ nhà ma Mã ca và tiểu thuyết gia Trần Mặc đều tới vì linh cảm nên cũng vây quanh cô ta hỏi đủ loại chuyện liên quan đến quỷ quái. Thích An thừa dịp này vào trong nhà trước.
Căn nhà này chưa xây xong, cửa sổ còn chưa có làm, bên trong trống không, trừ bỏ tường xi măng phân chia các gian phòng thì không còn gì cả. Bởi vì căn nhà này xây lên mục đích là lấy tiền giải tỏa nên không để ý bố cục, cả căn nhà hình chữ L ngăn thành ba gian phòng, bên cạnh tự nhiên thò ra cái cầu thang. Trong phòng khắp nơi đều là tro bụi bẩn thỉu không cách nào ở được.
Những người tới trước có lẽ đều ở tầng hai. Thích An ở hành lang tầng hai thấy có cái chổi cũ, trong phòng để ba lô, trên đất có túi thực phẩm gì đó. Tầng hai cũng có ba gian phòng, cặp người yêu ở phòng cạnh cầu thang, phòng giữa chắc là ông chủ nhà ma ở.
Thích An đang muốn bỏ ba lô vào phòng trong cùng thì những người khác cũng lục tục lên tới.
Thấy cô đứng ở cửa phòng, Tiểu Tô cười hỏi: "A, cô muốn ở phòng này sao? Tôi cảm thấy nó cách cầu thang xa quá, lỡ có chuyện gì chạy không kịp mất!"
Thích An lắc đầu: "Không có việc gì, mọi người không phải nói chỗ này không có nguy hiểm sao? Hơn nữa tầng hai chỉ còn một gian phòng này trống."
Kì thật ngay cả cô cũng không thấy được quỷ ở đâu, nếu có thì có lẽ ở tầng ba cô chưa lên.
Tiểu Tô nói: "Hiện tại nhiều người vậy, buổi tối mọi người có thể cùng ngủ ở phòng bọn tôi mà."
Mã ca nhíu mày: "Cũng không tốt lắm đâu, nếu ở cùng nhau thì càng không có gì đáng sợ, không thú vị."
Tiểu Tô nghĩ nghĩ, cười nói: "Anh nói cũng đúng."
Lúc này vị chủ bá kia đã tới, nói với Thích An: "Tôi cũng muốn ở tầng hai, nếu không hai chúng ta ở cùng nhau?"
Tùy Uyên một bên hừ nhẹ nói: "Bản tướng quân không muốn ở cùng phòng với nữ nhân!"
... Lời này nghe sao thấy hơi quái quái?
Thích An do dự một chút, trong lòng bỗng nghĩ đến một việc, vội vàng lắc đầu: "Khả năng không tiện đâu, lát nữa tôi còn có một người bạn nam đến nữa."
"Vậy sao, vậy hai người ở tầng ba đi." Chủ bá nói xong vác ba lô đi tới.
Vốn dĩ ở tầng ba cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng thái độ cô ta tỏ vẻ cao cao tại thượng giống như cô ta là nhân vật lớn mọi người đều phải cẩn thận cung kính vậy. Thích An khó chịu, xoay người vào phòng vứt ba lô trên mặt đất, vừa kéo mở khóa vừa nói: "Chân cẳng tôi không được tốt, tầng ba cao quá, vẫn là chủ bá ở đi thôi. Quỷ cô cũng có thể bắt mà, đi thêm một tầng không ảnh hưởng gì đâu. Đúng rồi, Tùy tướng quân đâu rồi? Tôi thích anh ta lắm! Vừa soái lại vừa đặc biệt đáng yêu! Chủ bá cô gọi anh ta ra được không, tôi tặng lễ vật cho cô nha!"
Tùy Uyên khóe miệng khẽ nhếch: "Tuy rằng bản tướng quân tốt thật nhưng ngươi cũng không cần trước mặt mọi người khoe khoang thế, làm người cần phải khiêm cung chút."
Thích An nghiêng đầu trừng mắt liếc anh: Chẳng biết ai cả ngày tự luyến giống khổng tước vểnh đuôi đâu!
Chủ bá kia bị Thích An nói khụ một tiếng: "Lần trước anh ta bị lửa đốt, tuy tôi nói với fans là không sao nhưng thật ra anh ta đã đại thương nguyên khí rồi, cho nên lần này tôi không dẫn anh ta tới."
Vì chột dạ nên cô ta lập tức đi lên tầng ba: "Thôi, vẫn là tôi ở tầng ba vậy, dù sao nếu có quỷ thật tôi cũng chẳng cần vội vã chạy trốn."
Thích An nhìn cô ta đi ra nghĩ thầm, nếu vừa rồi cô ta nói chuyện ngữ khí tốt một chút cô sẽ đồng ý ở tầng ba. Dù sao tầng một tầng hai đã xem qua, xác định không có quỷ, lỡ quỷ ở tầng ba chủ bá này đi lên sẽ có nguy hiểm.
"Tiểu Trần, nếu cậu sợ ở một mình thì ở cùng một phòng với tôi đi?"
Bên ngoài truyền tới tiếng Mã ca, còn thanh âm Trần Mặc trả lời lại nhỏ quá không nghe rõ. Mã ca lại nói: "Vậy cũng tốt. Dù sao mai tôi cũng đi rồi, lúc đó cậu lại dọn xuống cũng được."
Xem ra Trần Mặc muốn ở một mình một phòng tầng ba. Anh ta có mang theo cả notebook tới, chắc định thức đêm một mình tìm linh cảm viết tiểu thuyết.
Thích An ra ngoài cầm chổi quét tro bụi, một bên hạ giọng nói với Tùy Uyên: "Lát nữa chúng ta rời đi một lúc, ra ngoài anh hiện ra thực thể rồi chúng ta lại về."
Nếu nhiệm vụ đã ở đây thì nơi này khẳng định có quỷ, dựa vào năng lực của một mình Thích An, trước mặt lệ quỷ cô sống không quá nổi ba phút, gặp nguy hiểm còn phải dựa vào Tùy Uyên. Mà nếu hiện tại không sắp xếp một thân phận cho anh, lúc sau đột nhiên anh xuất hiện thì không giải thích nổi. Cho nên ban nãy Thích An mới nói còn một người bạn nam tới.
Tùy Uyên nhướng mày: "Lương tâm xuất hiện rồi?"
Thích An giơ chổi quét vào người anh, nghiến răng: "Có phải gần đây tôi đối với anh tốt quá rồi hay không?"
"Hừ, ai bảo ngươi có việc muốn nhờ bản tướng quân?"
"Ít nói nhảm đi, không muốn thì thôi."
Tùy Uyên nhìn cái ba lô trong góc: "Mấy thứ trong túi ngươi kia ta có thể ăn không?"
Thích An: "... Lương khô có gì ngon mà ăn, anh cũng không sợ no chết."
Thu thập sạch sẽ xong, Thích An vờ như nhận được điện thoại của bạn, vừa chỉ đường qua di động vừa đi về phía cửa thôn, giả vờ như đang muốn đón người.
Chờ đi vào rừng trúc rậm rạp, thấy bốn bề vắng lặng cô mới lấy ra một cái bình thủy tinh to cỡ ngón tay cái, mở nắp bảo Tùy Uyên duỗi tay. Trong bình đựng máu của cô để đỡ phải hơi chút là cắt tay.
Chờ Tùy Uyên hiện ra thực thể, Thích An đưa cái khẩu trang dự phòng cho anh. Tuy anh đã thay đổi ngoại hình nhưng gương mặt vẫn vậy, lỡ bị nhận ra thì phiền toái lắm.
Trên khẩu trang vẽ hình răng hô, Tùy Uyên đeo lên xong Thích An cứ nhìn lần nào là không nhịn nổi cười lần ấy.
Lúc hai người về, bốn người kia đang nhàn nhã đánh bài ở tầng hai, một chút cũng không có cảm giác khẩn trương khi ở nhà ma. Nhưng thật ra chỗ này đúng là không có bầu không khí khẩn trương gì cả.
Thích An giới thiệu Tùy Uyên với bọn họ: "Đây là bằng hữu của tôi, mọi người gọi anh ấy Tiểu Viên là được."
"Bạn trai đúng không?" Tiểu Tô vẻ mặt ái muội làm mặt quỷ với Thích An, sau đó ảo não nói: "Vẫn là hai người thông minh, chuẩn bị sẵn khẩu trang. Chỗ này lắm bụi như vậy biết thế tôi cũng mua cái khẩu trang đeo."
Thích An trả lời có lệ mấy câu, cùng Tùy Uyên lên tầng ba. Cô muốn xem quỷ chỗ này hung dữ cỡ nào, nếu quá nguy hiểm phải nghĩ cách làm cho hai người ở trên này đi xuống dưới tầng ở.
Nhưng ngoài ý muốn của Thích An, tầng ba cũng hoàn toàn sạch sẽ không có bóng dáng quỷ quái nào cả. Cô đi từ trong ra ngoài, lại xuống tầng một đem cả tòa nhà cẩn thận kiểm tra qua, nhưng không hề phát hiện gì cả!
Chuyện này thật sự quá kì lạ. Địa chỉ trong tin nhắn nhiệm vụ rõ ràng là chỗ này, người phụ nữ mới chết ở đây cũng có cách chết quỷ dị, sao lại không có quỷ được?
Tùy Uyên trầm tư một lát, nói: "Theo như ngươi nói thì chuyện đã từ ba mươi năm trước, người từng chết ở đây cũng đều chết vào nửa đêm. Có lẽ cần chờ đến đêm mới có thể thấy được quỷ hồn xuất hiện."
Thích An nói: "Nhưng mà ban ngày tôi cũng thấy quỷ, chứng minh quỷ hồn đều không sợ ánh sáng mặt trời. Kể cả buổi tối bọn chúng mới có thể giết người thì ban ngày cũng không thể biến mất không tung tích chứ?"
Tùy Uyên gật đầu: "Việc này thật kì quái, nhưng nếu giờ không tìm thấy thì chờ vào đêm thử xem sao."
"Cũng chỉ còn cách đó." Thích An nhún vai, vừa định lên tầng hai lại nghĩ tới một chuyện, quay đầu nhắc nhở Tùy Uyên: "Anh ở trước mặt họ cố gắng đừng nói chuyện. Với lại cái di động này anh cầm đi."
Cô lần này mang theo di động mới để live stream nhưng giờ không thể dùng được, mà nếu Tùy Uyên là một người bình thường thì phải có di động giống mọi người mới đúng.