Thầy Là Thú

Chương 8: Thôi nào (H)



1 lúc sau, cả hai đi ra. Mạc Phong với trạng thái rất tốt, khỏe khoắn, còn Tuệ Mẫn nằm xụi lơ trên tay anh. Mặc đồ cho mình xong, anh bế cô đi lại tủ đồ trắng, mở các cánh tủ ra, anh hỏi:

- Cục cưng thích mặc gì?

Tuệ Mẫn còn lơ mơ, nhìn sang tủ quần áo thì choáng ngợp, nó quá nhiều đồ ở đây với các gian quần áo riêng: đồng phục, đồ ngủ, đồ mặc ở nhà, ....Tuệ Mẫn lạ lẫm nói:

- Anh mua sao?

Mạc Phong trìu mến đi lại, hôn nhẹ vào má cô, nói:

- Tất cả là dành cho em

Tuệ Mẫn vui sướng. Cả đời cô chưa bao giờ được có một đống quần áo như này. Cô cười rất tươi, như đứa trẻ vậy. Tuệ Mẫn chỉ tay ngại ngùng, lấy 1 bộ soóc cộc màu be mặc vào. Mạc Phong lấy xuống, đưa cho cô. Tuệ Mẫn nói nhỏ:

- Còn...còn đồ lót?

Anh hùng hồn tuyên bố:

- Ở nhà..không mặc

Cô tỏ vẻ không đồng ý, anh liền hăm dọa:

- Hay tôi cho em không mặc gì

Tuệ Mẫn chu môi, phồng hai bên má lên khó chịu rồi đành ủy khuất mặc bộ đồ. Mạc Phong nâng cô như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Đi đâu, làm gì cũng bế cô trong vòng tay. Xuống nhà, đầu bếp chuẩn bị đầy đủ thức ăn cho hai người, được bày biện trên mặt bàn. Mạc Phong bế cô đi lại, đặt trên đùi mình, cố ý cho côn th*t ở tâm hướng hoa ngu**t. Tuệ Mẫn biết ngay, kẻ như anh thì mãi vẫn chưa thỏa mãn đủ. Cô hơi trườn xuống ghế bên, anh liền vỗ mạnh vào bên mông, nói:

- Nào



Cô bắt đầu nói:

- Nhưng em không thích

- Tôi thích

- Kệ anh

- Em dám?

Cứ thế hai người cãi qua cãi lại. Nhưng luôn luôn là Tuệ Mẫn thất thế với anh. Bữa ăn đó thực sự rất ngon, bù cho cô 1 ngày mệt mỏi. Giờ cô chỉ muốn đi ngủ thôi

Thật may là đêm đó Mạc Phong cho cô 1 giấc ngủ bình yên. Anh chỉ đơn giản là ôm cô trong vòng tay rồi ngủ. Nằm trên chiếc giường to lớn, mềm mại này thật thoải mái nga.

Sáng hôm sau, Tuệ Mẫn lơ mơ vẫn chưa dậy. Mạc Phong từ dưới nhà đi lên, thấy con mèo nhỏ nằm trương mông lên trông vô cùng yêu kiều thì thích thú đi lại, bóp mông 1 cái, dụ hoặc nói:

- Dậy nào cưng

Có vẻ còn mơ hồ nên Tuệ Mẫn có lảm nhảm:

- Đi chết đi...Tên khốn kiếp...bỉ ổi...biến thái...vô sỉ

Mạc Phong nghe cô nói về mình mà phì cười. Nhưng anh vẫn cần dạy dỗ cô 1 chút. Tuệ Mẫn đang nằm úp ngực xuống giường, nhìn nghiêng có thể thấy bầu ng*c trắng nõn của cô lấp ló sau chiếc áo be. Mạc Phong tiến tới, nằm chùm lên người cô, nhẹ nhàng vòng tay qua ng*c, bóp nhẹ nhàng, mặt anh cố len vào hốc cổ, hít hà lại hương thơm khiến anh say như cần. Dần dần bàn tay linh hoạt kia xoa nắn hai hạt đậu có chút khoái cảm khiến Tuệ Mẫn hơi xoay người. Mạc Phong thấy vậy liền lật hẳn người cô ngửa ra. Nằm ngủ thoải mái nên khi ngửa ra, hai vai áo của cô bị trễ xuống nửa ng*c, vạt áo thì bị xô kéo lên tận dưới bầu. Trông rất kích thích. Mạc Phong bắt đầu hôn cô, 1 nụ hôn dạo đầu, nhẹ nhàng, mềm mại kéo theo sợi chỉ bạc mỏng. Tuệ Mẫn còn rất mơ màng, ngái ngủ nên tham lam mút mát chiếc lưỡi tinh tế của anh. Xuống phần ng*c, anh rúc mặt vào khe rãnh, hai tay ẩn hai bên rìa ngực ép vào mặt mình. Thoáng chốc anh ngửng lên, thỏa mãn:

- Thật đáng sống

Hai tay Mạc Phong đi xuống phía dưới, tay trái anh nâng đùi cô lên, gác vào hông mình, tay phải anh còn nhẹ nhàng xoa vào nơi hoa ngu**t thiếu thốn rồi cũng kéo đùi gác lên hông. Phải công nhận cô ngủ rất say, li bì. Mạc Phong ngửng dậy, hai tay từ từ kéo chiếc quần của Tuệ Mẫn ra, nhưng anh chỉ kéo hờ đến đầu gối, không cởi hết khiến cô thêm đôi phần kích tình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv