Lúc nghỉ trưa, Hà Ngôn Tây cầm hộp cơm đến văn phòng Ninh Thư Minh tìm người, anh đang vùi đầu làm việc đúng như dự đoán.
“Ninh Ninh, ăn trưa nào ~ Hôm nay có món thịt bò xào sả tế và giò heo hầm củ cải.”
Ninh Thư Minh nâng tay nhìn đồng hồ, vừa đúng 12:15. Anh gật gù, thả đống giấy tờ xuống, quay sang Hà Ngôn Tây. Một trong những điều kiện khiến anh đồng ý làm việc cho công ty Hà Ngôn Tây đó là nhất định phải được bao ăn, đồng thời muốn Hà Ngôn Tây là người nấu — ai bảo tay nghề bếp núc của hắn quá điêu luyện.
“Ninh Ninh, mệt không? Việc nhiều thì giao bớt cho cấp dưới ấy.” Hà Ngôn Tây nhìn thanh niên đang tập trung vào ăn uống.
“Gì cơ? Công ty phá sản thì đừng bắt tôi chịu trách nhiệm nhé?”
“Làm sao như thế được!”
“Vậy tôi xin từ nhiệm.”
Hà Ngôn Tây mắc nghẹn. Hồi trước chính là hắn sống chết lôi kéo Ninh Thư Minh đến công ty mình, còn phải ký rất nhiều “hiệp ước bất bình đẳng” — tất nhiên bất luận thế nào hắn đều nguyện ý.
Thấy Hà Ngôn Tây cứng họng, Ninh Thư Minh nhíu nhíu mày: “Thì cậu đã bảo, đời người phải có thử nghiệm mới.”
Hà Ngôn Tây ngậm đắng nuốt cay không chỗ ói: “Ninh Ninh, cậu chia tay với Trịnh Nhược An nên giận cá chém tôi?” Hỏi ra câu này, Hà Ngôn Tây thừa nhận, bình giấm chua ấp ủ trong lòng hắn năm này qua tháng nọ lại bắt đầu sôi lên sùng sục, khổ cái là hắn đến tư cách ăn giấm còn không có.
Ninh Thư Minh cười giễu: “Giận cá chém cậu? Sao lại nói thế? Tôi cảm thấy thử nghiệm mới vô cùng tuyệt vời. À, cách đây ba năm cậu bảo cuộc đời cần thay mới hương vị nên tôi đáp lại tên học đệ đu bám mình hồi lâu, ba năm sau cậu lại phán nhân sinh phải có nhiều trải nghiệm khiến tôi quyết định chia tay nó, sau khi nếm mùi tình ái, tách ra mới thấy độc lập tự do là hạnh phúc, mỗi một dạng trải nghiệm đều đem lại cảm giác mới mẻ cho tôi. Ngôn Tây, thật cảm ơn cậu.”
Hà Ngôn Tây không biết Ninh Thư Minh đang nói thật lòng hay trào phúng. Ninh Thư Minh là người rất có chủ kiến, nhưng vì dăm ba câu của mình mà thay đổi phong cách sống, đã an bài kế hoạch thế nào thì tiến hành đúng theo như vậy, không ai có thể lay động. Buồn cười ở chỗ chính mình không ngừng khuyên bảo anh rằng, đời người phải có thử nghiệm mới, vô tình dâng kho báu vào tay kẻ khác, đẩy anh càng xa mình hơn.
Ninh Thư Minh nhìn vẻ mặt Hà Ngôn Tây như sắp khóc thì có chút quái lạ, nhưng anh cũng không bận tâm, đối với anh tâm sự của người ta là việc của người ta, chỉ cần không ảnh hưởng đến bản thân mình là được. Trong cuộc sống ai chẳng có những lúc đầy tâm trạng ưu tư, mỗi người đều có một ốc đảo của riêng mình, nỗi niềm không ai giống ai, làm sao quan tâm cho hết?
Nên Ninh Thư Minh nói hoàn toàn không nể nang: “Tôi muốn nghỉ làm một tháng.”
Hà Ngôn Tây trợn to hai mắt, hắn biết mình không thể cự tuyệt Ninh Thư Minh, bất cứ yêu cầu gì của anh đều từ chối chẳng được. Chỉ là nếu nghỉ một tháng, mình biết tìm anh nơi nào đây? Hằng ngày chỉ có thể trông vào giờ làm việc của anh để thỏa nỗi lòng nhớ nhung đến sôi trào, một tháng không gặp kia làm sao sống được?
Hà Ngôn Tây rối rắm, liều trả giá: “Một tuần?”
Ninh Thư Minh ngẩng đầu nhìn Hà Ngôn Tây kỹ một chút: “Hôm nay cậu ăn gan hùm? Hai tháng.” Dứt lời dù đang còn giờ làm anh vẫn ung dung dọn dẹp văn kiện, chuẩn bị ra ngoài, hoàn toàn không để ý người nghe có phản ứng gì.
Hà Ngôn Tây cuống lên: “Được được được, một tháng!”
Ninh Thư Minh cười mỉm, nhìn Hà Ngôn Tây đang bất lực: “Vậy hôm nay mau tiêu độc ổ chó của cậu đi, tôi muốn qua nhà cậu ở.”
Lúc này Hà Ngôn Tây không chỉ trợn toét cả hai mắt, mà miệng há rộng đến mức có thể nhét một quả trứng ngỗng vào. Phải biết rằng với trình độ khiết phích như Ninh Thư Minh làm sao chịu đến ở nhà người khác, bình thường rủ anh đi ăn, hoặc tụ tập nhóm bạn đại học cũng khó làm Ninh Thư Minh rời khỏi nhà…
Hà Ngôn Tây không thể tin, hắn kích động đến mức ngỡ mình nghe lầm, mở miệng nói lắp ba bắp bắp: “Ninh… Ninh Ninh, cậu bảo đến ở nhà tôi?”
Ninh Thư Minh nhìn hai tròng mắt Hà Ngôn Tây suýt rơi xuống thì có chút buồn cười, anh nghiêng đầu chuyển tầm mắt đến phía dưới lầu công ty ngạo kiều nói: “Tôi đang có cục nợ.”
Hà Ngôn Tây nhìn theo xuống dưới, hóa ra là Trịnh Nhược An. Chỉ thấy gã đứng quanh quẩn nơi đèn đường cách công ty không xa, đại khái cũng biết Ninh Thư Minh không thích bị quấy rầy, vì vậy đành đứng dưới lầu chờ đợi. Cút, đứng đấy làm gì? Trong lòng Hà Ngôn Tây cực kỳ khinh bỉ, Ninh Ninh nhà tao tốt như vậy, mày đừng hòng tiếp tục chà đạp anh ấy.
Hà Ngôn Tẩy quan sát cẩn thận biểu tình của Ninh Thư Minh, hắn lo lắng sẽ nhìn thấy vẻ mặt lưu luyến không nỡ của anh. Hắn hiểu Ninh Thư Minh vô cùng nghiêm túc, dù chút cảm tình này bắt đầu ra sao, nhất định Ninh Thư Minh cũng sẽ đối xử chân thành, nhưng lại nhận lấy kết cục như thế, phải chăng lòng anh cũng đang khổ sở? Hà Ngôn Tây cảm giác thật xót xa, đều tại thằng khốn Trịnh Nhược An! Biết thế mình nên ra tay trước để chiếm được anh ấy! Hà Ngôn Tây hung hăng thầm nghĩ.
Ninh Thư Minh đăm chiêu nhìn Hà Ngôn Tây phiền muộn — anh vẫn không hiểu tại sao Hà Ngôn Tay hay ngẩn ngơ như thế, lúc học đại học cũng vậy, mỗi khi lên lớp là đầu óc bay bổng đến phương nào, có thể đủ điểm tốt nghiệp thực sự là kỳ tích của thế giới. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Hà đầu gỗ!”
Hà Ngôn Tây nghe Ninh Thư Minh gọi mới định thần lại, hắn cười cười với Ninh Thư Minh: “Ơ?” dáng vẻ sững sờ. Đối với danh xưng “Hà đầu gỗ” này hắn hoàn toàn không ngại, trái lại cảm thấy thân mật — vì thời điểm học đại học hắn luôn nhìn ngắm Ninh Thư Minh đến mức ngây ngẩn hồn bay phách lạc, người ta gọi thế nào cũng không có phản ứng.
Ninh Thư Minh không còn lời nào để nói: “Cứ đờ đẫn ra như thế sớm muộn công ty cậu cũng lao đao. Tôi muốn tìm nhà ở gần công ty chút, nếu rảnh cậu giúp tôi một tay nhé.”
Hà Ngôn Tây gật đầu. Hắn lại nhìn kẻ còn đang vật vờ dưới đường: “Tan sở để tôi chở cậu về nhà được không? Theo tôi xuống tầng hầm gửi xe, khỏi ra bằng cổng lớn nó sẽ không thấy cậu.”
Ninh Thư Minh gật gù. Anh đưa hộp cơm đã được ăn sạch sẽ cho Hà Ngôn Tây, sau đó bước đến gian bên cạnh văn phòng — nơi có dụng cụ tập thể hình, còn cả giường nằm nghỉ ngơi, trước tiên anh lên máy chạy bộ 15 phút, rồi giải lao một hồi là có thể bắt đầu giờ làm việc buổi chiều.
Hà Ngôn Tây biết rõ thói quen của Ninh Thư Minh, hắn không thể làm gì khác hơn là cầm hộp cơm tiếc nuối mà đi ra ngoài — Ninh Thư Minh không thích ai quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của anh.