Nghe câu hỏi của Lục Nhuệ, Tang Truân suy ngẫm không nói gì, ánh mắt có hơi buồn. Rốt cuộc anh và cô thật sự là mối quan hệ gì? Thầy trò hay thân thiết quá mức?
" Không phải, không là gì cả "
Lục Nhuệ bất ngờ nhìn Tang Truân đang trầm ngâm suy nghĩ bên cạnh
" Vậy hai người thật sự không xác định mối quan hệ sao? Tang Tang à, không còn nhiều thời gian nữa đâu"
" Tớ biết nhưng làm sao đây? Anh ấy hình như thật sự chỉ xem tớ là cô bạn học thân thiết thôi "
Nói ra những lời này, Tang Truân trong lòng thật sự cũng không dám chắc chắn. Bách Hứa Phong rất khó thấu hiểu, tâm tình của anh vô cùng khó đoán. Đến cả Trương Túc nhiều lúc cũng chẳng thể hiểu được rằng anh đang suy nghĩ gì trong đầu
" Nhuệ Nhuệ à, tớ nghĩ rằng đến lúc gần phải rời đi khỏi Mạc Thành sẽ nói cho anh ấy biết "
Lục Nhuệ gật đầu một cái rồi ôm lấy Tang Truân vào lòng mình an ủi. Hai người đi về nhà, Lục Nhuệ tạm biệt cô rồi trở về
Tang Truân tắm xong, ngồi trên giường ngẫm nghĩ. Câu nói của Lục Nhuệ thật sự khiến cho cô phải suy nghĩ, đến bây giờ Tang Truân cũng chẳng thể biết được nếu cô nói rằng thích Bách Hứa Phong thì anh sẽ cảm thấy như thế nào?
Bắt đầu từ ngày mai Tang Truân sẽ vào kỳ nghỉ nên cô lại trở về như lúc chưa có anh. Thức đến khuya, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ
Tang Truân mở mắt thức dậy vào sáng muộn, cô lấy đồ thay rồi vào nhà vệ sinh để tắm. Tang Truân ngồi trên giường đọc sách và nghe nhạc, hôm nay cô muốn dành thời gian chăm sóc cho bản thân vì sau những ngày ôn thi mệt mỏi, mặt của cô đã nổi lên vài cục mụn nhỏ
Dương Viễn hôm nay đã ra ngoài đi chơi với bạn nên Tang Truân ở nhà một mình, cô gọi thức ăn ngoài gọi đem lên phòng vừa xem phim vừa ăn. Cô cảm thấy ở một mình một ngày cũng không quá tệ, giống với cuộc sống trước kia nhưng hiện tại trong đầu cô có thêm một bóng hình của người con trai
Đến tối, Tang Truân một lần nữa vào nhà tắm rồi leo lên giường đi ngủ sớm. Ngày mai cô định sẽ đến nhà Bách Hứa Phong, dạo gần đây Dương Viễn rất hay đi chơi nên Tang Truân cũng khóa cửa ra khỏi nhà với bạn bè hoặc là ở bên Bách Hứa Phong nguyên ngày vì cô thấy anh đã được nghỉ lễ
Đang đi trên đường thì Tang Truân đột nhiên bị chặn lại bởi hai người đàn ông cao lớn. Hai người họ nháy mắt với cô rồi tay bắt đầu nhìn cô thèm thuồng
" Cô em à, sao lại đi ra ngoài giờ này sớm thế. Có muốn đi chơi với bọn anh không hả?"
Tang Truân bực dộc, tự nhiên đang đi trên đường lại bị chặn đường bởi hai thằng côn đồ này. Tang Truân vẫn chưa làm gì mà đứng tỏ vẻ sợ hãi xem hai thằng này tiếp theo làm gì. Một thằng bên cạnh lấy tay nhéo mặt Tang Truân
" Da em trắng hồng như vậy, chắc chắn là con nhà tài phiệt. Có tiện hé lộ không?"
Tang Truân ném tay hắn ta ra, ném một ánh mắt sắc bén nhìn hai thằng côn đồ, môi nhếch lên cười khẩy một cái rồi khoanh tay lại nó
" Nếu biết nhà họ Tang, chắc chắn biết đến Tang Truân tôi "
Nghe thấy tên Tang Truân, ánh mắt hai hắn ta sáng lên như gặp phải mỏ vàng. Hai người đó liền kéo cô vào một khu ổ chuột , Tang Truân bực tức vì sợ trễ giờ, miệng cô chửi hai tên trước mặt
" Mẹ bọn mày, không muốn sống sao?"
" Ranh con, to mồm quá nhỉ! "
Nói rồi hắn đẩy cô một cái khiến cô té xuống đất. Tên ban nãy đùa cợt với cô tiến đến vung tay định tát cho cô một cái nhưng Tang Truân đã biết trước nên né được
Cô liền đứng lên vung tay đấm cho tên côn đồ một cái thật đau khiến hắn phải lấy tay ôm mặt. Tên bên cạnh lao đến nhưng cũng bị cô thụi một cái vào trong bụng té ngã, nhưng xung quanh khu ổ chuột này toàn chấp chứa những thành phần côn đồ
Từ đâu một đám người côn đồ xuất hiện, một tên đi đến trừng mắt nhìn cô.
" Tang tiểu thư, nhìn bề ngoài nhẹ nhàng như vậy nhưng thật sự rất mạnh mẽ đó nha"
Tang Truân vẫn giữ nụ cười khẩy trên môi, ánh mắt sắc lạnh từ ban nãy vẫn không thay đổi.
" Một đám không ra gì "
Như bị chọc đến chỗ ngứa, đám đằng sau không chịu được mà xông lên một tên đến định tát cho cô một cái
" Con ch* này "
Chưa kịp đánh thì đã bị tên cầm đầu ngăn lại, hắn lấy tay nâng khuôn mặt cô lên ngắm nghía
" Gương mặt này của nó, đáng giá hơn gấp mười lần cái mạng ch* của mày đấy "
Tang Truân không nói gì, lấy tay đấm cho hắn ta một cái thật mạnh khiến bàn tay của cô cũng phải rướm máu, đến mức những người bên cạnh cũng phải run sợ
" Đương nhiên rồi, kể cả cái áo tôi đang mặc anh cả đời làm côn đồ cũng không mua được "
Vừa định đấm cho đám kia một cái nữa thứ từ đâu giọng của Bách Hứa Phong vang lên
" Tang Truân, ngưng tay cho anh! "