_Đây là cái gì?_Mạnh rút chiếc nhẫn khỏi ngón áp út của cô. Cô im lặng không nói.
Cốp! Mạnh vứt nó xuống đất.
_Cậu làm gì vậy hả? Trả nó lại cho tôi_Cô chạy theo chiếc nhẫn trong sự giành co của cô và Mạnh. Cô nhặt lấy nó, nhưng có một bàn chân ngăn cản và cúi xuống nhặt giúp cô. Ngước nhìn khuôn mặt đó, là không mặt rất quen thuộc, là người cô yêu.
_Anh...
_Ừ, Anh đây_Anh ôm lấy cô vào lòng. Còn có cả Huy và Nhung cả bà Kim cung có mặt ở đó. Trước sự bất ngờ đó chân của Mạnh đứng chả vững nữa. Một tia lóe sáng lên, Mạnh chạy vào căn nhà hoang kia để dung dao kề cổ Khánh Liên đang mệt mỏi thiếu sức sống với những vết đỏ ửng của cái đánh kia.
_Các người đi thi tôi sẽ giết nó_Manh gằn lên trong sự hoảng loạn.
_Mọi... người đi đi_Liên mấp máy.
_Không bạn đã giúp tôi vì sao tôi có thể để...
Một bàn tay đã ngăn lại lời nói của cô, Anh tiến lại gần Mạnh.
_Em muốn gì? Chúng ta có thể trao đổi_Anh khẽ nói, vô cung bình tĩnh.
_Nếu thầy chịu được sự đánh đá của tôi trong 30phút thì tôi sẽ tha cho nó, còn nếu thầy chết hoặc không chịu nổi thì cả hai sẽ là của tôi?_,Mạnh đưa ra điều kiện. Anh khẽ gật đầu, Bà Kim lắc đầu không đồng ý nhưng anh vẫn kiên quyết bước đến.
Bốp! Bốp! Bốp ba cú liền tiếp đá vào người của Anh, Anh vẫn không làm gì vẫn đứng yên cho Mạnh đánh. Vì anh biết bao công an sẽ làm cho Mạnh hoảng và dẫn đến giết người. Là anh không tốt nên đã để cho học sinh của chính mình có thù phải báo. Anh không muốn cô bị tốt thương cung chả muốn Liên-người quen biết chưa được bao lâu với anh mà phải vì anh chịu đau đớn. Tốt nhất tự anh làm anh sẽ chịu. Máu trên người anh bắt đầu chảy ra, chiếc áo sơ mi đỏ cả máu. Mạnh càng hăng lên càng đánh thêm. Nước mắt mọi người bắt đầu rơi xuống. Cô như ngã quỵ vì sợ cảnh tưởng này.
_NGƯNG!-cô hét lên trong sự đau đớn, nhìn anh như vậy cô thấy đau quá.
_Tại sao, tại sao thầy được cả hai mà tôi không có hạnh phúc đó? Người yêu thích tôi lúc trước trong kì hợp tác của ba tôi cũng bỏ tôi. Người mà tôi yêu thì lại yêu thầy. Còn Nhung. .. lại là bạn gái của bạn thầy. Thầy đã cướp mất, mất tất cả của tôi. Tôi hận thầy hận thầy. Đúng tất cả chuyện xảy ra là di tôi làm, Nhưng vào rừng là tôi làm tôi muốn cô Ta nhận ra Huy là người xấu mà từ bỏ. Còn Lá thư gửi cho anh là tôi muốn anh phải lo lắng trong sự mập mờ. Còn đêm sinh nhật đó là tôi cố tình ngắt điện để gửi cho thầy lá thư đó. MT là mãi thù! Mãi thương một người. Và có Thêa cung là Mạnh Thế theo thầy suy luận nhanh nhất. Tôi cũng chính là cậu ấm của cái nhà hàng đó._Mạnh như rơi vào vực thẳm hiên tại anh đã thua đã thua tất cả, chính anh đã cướp mất điều đó.
Hú hú hú! Có tiếng xe cảnh xác đến là do Huy gọi trong sự lơ đà của Mạnh. Những anh công an bước đến chĩa súng vào phía Mạnh.
_Anh đã bị bắt vì hành vi bắt cóc và hành động đánh người khác, mau đầu hàng đưa và về đồn_Cảnh xác trưởng nói.
_KHÔNG!!!!_Mạnh nói rồi đẩy anh về phía sau.
Bộp! Đầu anh va vào vách đá khá to phía dưới. Máu trên đầu túa ra. Còn Mạnh thì bỏ chạy trước sự sợ hãi khi thấy anh toàn thân là máu.
Bằng! Bằng! Hai phát súng đã hướng về phía Mạnh. Mạnh ngã xuống máu cũng chảy Ra.
_Mạnh!!!! _Khánh Liên chạy về phía Mạnh.
_Anh ...sắp ...không...qua nổi, em.. sống tốt lo cho ba ...mẹ giúp anh!_Mạnh hấp hối
_Không, Liên sẽ đưa anh vào bệnh viện phải ráng lên. _Khánh Liên khóc òa lên.
_Không!!! Buông bỏ thù hận sẽ không sao
_Đúng! Buông bỏ thù hận...Mạnh đã nhắm mắt, đã trút hết hơi thở để căn dặn. Và cung đã buông bỏ thù hận. Chỉ có như vậy ở nơi suối vàng Mạnh sẽ không thẹn với đời. Cuộc đời này có lẽ đã sống ác quá nhiều nên kiếp sau sẽ nhất định sẽ làm nhiều việc thiện.
Ò í e! Xe cứu thương đã đến mọi người nhanh chóng đỡ anh và Mạnh lên xe, Anh còn hô hấp rất kém. Còn Mạnh đã rời xa thế giới này.
_Anh phải cố gắng nhé Nguyên, cố lên em tin ở anh!_Cô nói trong giọng nấc nghẹn ngào. Bà Kim cũng khóc khi chứng kiến tình thế này. Khánh Liên như người mất hồn, có lẽ cô không nên đến đất nước này thì đúng hơn. Liên đã nhận ra cuộc đời này thật là nghiệt ngã.
_Mạnh ƠI! Con tôi!_ ba mẹ Mạnh ngã quỵ khi nhìn thấy con trai.
...
Năm tháng sau.
_Nguyên à, Anh mau dạy đi, lớp mình có giáo viên mới đó, thật đáng ghét chả đáng yêu như anh đâu!_Cô đang nói chuyện với anh.
...-Nhưng anh vẫn im lặng vẫn ngồi đó.
_bác sĩ anh ta sao rồi, có triển triển gì nữa không?_Cô lay tay bác sĩ.
_Rất tốt, chức mừng cô_,bác sĩ nói rồi đi. Kể từ ngày đó mọi chuyện đã lắng xuống mọi việc đều theo quỹ đạo của nó. Liên cũng đi về nước của mình. Ba mẹ của Mạnh đã chuyển toàn bộ cho đứa cháu quản lí và làm từ thiện giúp trẻ em nghèo. Cô vẫn đi học rất chăm chỉ và chuẩn bị hết lớp 12. Còn anh vẫn nằm đó. Nhung và Huy đã hoảng đám cưới lại để chờ anh. Còn anh vẫn im lặng mặc thời gian trôi qua, mặc người quen thương nhớ mong anh tĩnh dậy.
Một tháng sau.
_Nguyên à, Anh mau dậy đi em sắp thi tốt nghiệp rồi dạy kèm cho em đi. Xin anh, anh dậy đi đừng ngủ nữa. Dậy rồi thì chờ em thi tốt nghiệp rồi chúng ta kết hôn được không? Thầy giáo khó tính! Lại làm khó tôi nữa sao?_Cô khóc, dòng nước mắt lăn xuống mặt anh.
_Quân...Quâ..._Một bàn tay khều nhẹ cô, cô dụi mắt. Là anh, anh đã dậy. Cô mừng khôn xiết.
_Anh tỉnh rồi sao?_Cô hỏi lại thực sự không tin vào sự thật.
_Ừ..._Anh mỉm cười.
_Em yêu anh, yêu anh nhiều lắm cảm ơn anh đã tỉnh dậy._Cô ôm anh, thật sự hiện tại cô đang rất hạnh. Ngoài trời nắng trong veo, ông trời đã ban cho cô và anh hạnh phúc mãi bên nhau!