"Ầm" nước bắn tung tóe cả lên, Triệu Lan Vy chìm xuống, cô ta vùng vẫy trong nước, tìm kiếm sự sống. Âm thanh vừa rồi đã gây ra sự chú ý, vài người bên trong bữa tiệc vội vã nhảy vào hồ cứu người, những người khác đứng trên bờ ánh mắt không ngừng hướng về nhúng lông trên tay Tạ Tranh.
Cô đứng im như tượng, đôi mắt vô hồn nhìn người con gái giả tạo phía dưới. Rõ ràng cô chỉ là gạt ra thôi, là tự cô ta ngã xuống bên dưới.
Mặc Kinh Vũ đi ra, hắn nhìn thấy thần sắc của Tạ Tranh như vậy liền nắm tay của cô.
"Em không sao chứ?"
"Không ạ."
Triệu Lan Vy được cứu lên bờ nước mắt nước mũi tuôn như suối, cô ta chỉ tay về phía Tạ Tranh nhìn cô ánh mắt yếu ớt của người bị hại.
"Sao cô lại đẩy tôi xuống chứ? Cô thật là độc ác, tôi biết cô không thích tôi nhưng đâu cần giở trò bỉ ổi như vậy? Giữa tôi và anh Kinh Vũ chỉ là bạn bè bình thường, cô lại cứ cho rằng tôi câu dẫn anh ấy, sỉ nhục nhân cách của tôi."
"Cô đừng có ăn nói bậy bạ, tôi đẩy cô khi nào?"
"Vậy tại sao trên tay của cô lại có lông vũ đính trên áo khoác của tôi? Tạ Tranh, tôi không ngờ cô lại là loại phụ nữ thâm độc thế này."
Lan Vy nấc từng tiếng, còn chưa đợi Tạ Tranh kịp phân bua cô ta đã ngất lịm. Bởi vì bản thân là người mẫu nổi tiếng những lời mà Lan Vy nói thật sự rất có ảnh hưởng. Bây giờ cô ta lại còn ngất đi thì càng khiến tình hình thêm căng thẳng.
Trong bữa tiệc có rất nhiều người là người hâm mộ của Lan Vy, nay nghe thần tượng chỉ đích danh Tạ Tranh liền sinh ra ác cảm với Tạ Tranh. Họ xông vào toan đánh cô để trả thù cho thần tượng trong lòng thì bị vệ sĩ của Mặc Kinh Vũ ngăn lại. Tạ Nhất cũng ở đó, ông biết chắc chắn Tạ Tranh sẽ không làm mấy chuyện kiểu như thế này, phong cách của cô rất kiên định. Nếu đã đánh là sẽ đánh đối phương đến thừa sống thiếu chết, còn loại dở dở ương ương này cô tuyệt đối không làm.
"Các vị, chuyện này tôi sẽ cho người điều tra. Trước khi sự thật được làm rõ tôi không muốn nhìn thấy, nghe thấy bất kỳ lời nói hay hành động nào làm ảnh hưởng đến vị tiểu thư này."
Mặc Kinh Vũ nói, thái độ nghiêm túc kèm với ánh mắt sắc nhọn khiến cho cả đám đông phải im lặng.
"Nhân tiện đây tôi cũng xin nói rõ, vị tiểu thư này chính là vợ tương lai của tôi. Động đến cô ấy là động đến Mặc Kinh Vũ và cả tập đoàn Mặc thị."
Nếu có kẻ dám mở miệng bảo rằng hắn bao che cho vợ tương lai thì hắn cũng chẳng ngại mà xử luôn tên đó. Thứ mà Mặc Kinh Vũ đã bảo vệ thì đừng mơ có ai động vào được.
Tạ Nhất nghe xong tuyên bố thì hài lòng rời đi, chỗ nhộn nhịp này không thích hợp cho người lớn tuổi.
Đằng khác. Tạ Tranh đứng im như hóa đá, cô nhìn bóng lưng cao to vững mạnh của hắn trong lòng bất giác cảm thấy an toàn vô cùng.
Sau buổi tiệc, hắn đưa cô đi dạo một vòng quanh thành phố, ngồi trong xe, Tạ Tranh không ngừng nghĩ về những lời khẳng định của Mặc Kinh Vũ.
"Anh vừa về nước, chuyện ở tập đoàn còn giải quyết chưa xong đã thay em đứng ra gánh trách nhiệm chẳng lẽ anh không sợ bị người khác đánh giá thấp sao?"
"Sợ chứ."
Tạ Tranh vốn còn hy vọng hắn sẽ nói mấy lời ngầu như lúc nãy chứ, không ngờ đến suy nghĩ cũng không thèm mà nói luôn.
"Anh sợ bọn chúng sẽ ức hiếp vợ của anh như vậy chắc chắn anh rất đau lòng. Còn về việc có đánh giá thấp hay bêu riếu gì đó anh không quan tâm, nếu em không thích anh có thể cho người ta khâu mõm chúng."
Mặc dù nói với vẻ mặt tự tin ngời ngời, nhà hắn cái gì cũng thừa, thừa nhất là điều kiện.
Tạ Tranh nhìn cái điệu bộ tự tin có phần thái quá đó bất giác bật cười, xem như nửa đời còn lại không lo bị người khác ức hiếp rồi.
Ở trong viện, Triệu Lan Vy đang gọi điện thoại cho gã phóng viên mà cô sắp đặt từ trước. Đầu dây bên kia nói rất trôi chảy xem ra đã hoàn thành công tác thu hình rồi, bây giờ chỉ việc viết thêm cái tiêu đề nóng hổi là lập tức đăng được ngay. Cúp điện thoại, cô ta trèo lại lên giường trùm chăn chờ đợi Mặc Kinh Vũ sẽ xuất hiện an ủi, vỗ về cô nhưng trời sắp sửa sáng đến nơi vẫn không có một tin tức nào về Mặc Kinh Vũ. Có lẽ hắn sẽ không đến nữa.
Cô ta nhắm mắt, cố nghĩ xem bản thân có chỗ nào không tốt mà để hắn ghét bỏ như vậy. Lan Vy còn nghĩ khi cô rơi xuống nước hắn sẽ vì cô mà nhảy xuống nhưng kết quả thì sao? Hắn chạy đến bên cạnh Tạ Tranh xem xem Tạ Tranh có bị thương không. Khoảnh khắc đó trái tim Lan Vy như bị bóp nghẹt. Cũng chính thời điểm đó, cô ta xác định được bản thân bằng mọi giá phải có được Mặc Kinh Vũ, dù cho có phải dùng đến thủ đoạn tồi tệ nào.
"Mặc Kinh Vũ, cả đời này anh và cô ta đừng mơ sẽ hạnh phúc. "