Hắn nhếch mép, tắt điện thoại, gọi bừa một chiếc taxi sau đó quay về nhà. Cởi bỏ chiếc sơ mi trắng thuần khiết, khoác lên mình bộ đồ thể thao màu đen thần thái của hắn cũng thay đổi. Không còn mang dáng vẻ dịu dàng, tri thức của một giáo viên mà thay vào đó là sự mạnh mẽ, năng động của tuổi trẻ.
Hôm nay hắn dùng xe máy để di chuyển, chiếc xe hòa vào dòng xe cộ vun vút lao trên mặt đường. Nơi Mặc Kinh Vũ đến là một nhà kho nằm ở ngoại ô, căn nhà không quá rộng trên mái có một cái cửa sổ thoáng khí. Xung quanh nhà chỉ còn sót lại mấy cái kệ cũ, một đống đồ vô dụng và lũ côn trùng, chuột, bọ.
Giữa nhà một gã đàn ông bị trói đứng vào cột. Gã vẫn còn trong trạng thái hôn mê, trên tay có vài vết thương nhỏ.
Một người khác đi ra đón Mặc Kinh Vũ, chỉ thấy người đó cúi đầu gọi cậu chủ, chờ Mặc Kinh Vũ đi qua mới dám ngẩng đầu lên.
Hắn kiêu ngạo bước tới bên chiếc ghế được chuẩn bị sẵn rồi ngồi xuống. Hai tên đàn em một trái một phải đồng loạt cất tiếng chào hắn.
"Cậu chủ có việc sao không bảo em làm mà phải đích thân tới chứ?"
"Chuyện này rất quan trọng, tôi phải đích thân xử lý."
Trong lúc hắn nói chuyện thì tên đàn em còn lại dùng nước lạnh tát vào mặt của gã đàn ông bị trói. Nước lạnh khiến cho gã bị đánh thức, nheo đôi mắt nhìn xung quanh một lượt, gã chợt dừng lại trên người Mặc Kinh Vũ. Nét mặt tức thì tái xanh, tay chân run lẩy bẩy.
"Còn nhớ cô gái này chứ? Ngươi có ba giây để nói."
Tấm ảnh của Tạ Tranh được đưa tới trước mặt gã đàn ông, bấy giờ gã càng sợ hơn, nét lo lắng đã hiện rõ trên khuôn mặt đen sạm.
"Tôi, tôi... Không biết."
Hết ba giây, chỉ thấy Mặc Kinh Vũ xòe bàn tay ra, lập tức có một con dao nhỏ được đặt lên. Hắn nâng niu con dao, rồi dùng ánh mắt chơi đùa nhìn gã đàn ông. Bất ngờ con dao cắm thẳng vào hay đủng quần của gã đàn ông làm cho gã sợ hét toán lên.
Phía bên này, Mặc Kinh Vũ chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
"Hụt rồi, mong lần sau sẽ trúng."
Tức thì gã đàn ông liền nói.
"Đừng mà, xin ngài tha cho tôi. Tôi cũng chỉ là làm thuê thôi. Có một cô gái bảo tôi phải đụng người trong ảnh, sau khi xong việc xe cho tôi tiền... Xin ngài tha cho tôi, tôi còn có cha mẹ già."
Có phải ngoan ngoãn ngay từ đầu sẽ tốt hơn không, cứ để người ta hù dọa mới chịu nói.
"Ngươi còn giữ phương thức liên lạc không? "
Gã ta gật đầu.
"Cái sim tôi tháo ra chưa kịp vứt đi, còn ở trong cốp xe. "
Đàn em phía bên trái xoay lưng đi đến chỗ đống đồ vứt đi lục lọi một lúc thì tìm thấy cái sim đúng như lời gã đàn ông nói. Mặc Kinh Vũ có được thứ bản thân cần thì không muốn dọa người nữa. Hắn cho người đánh ngất gã đàn ông rồi vứt ra ngoài.
Bên ngoài, bầu trời từ lúc nào đã đen kịt lại, vài tia sét hiện lên rồi tắt, kèm theo những tiếng thở của bầu trời. Cơn mưa nặng trĩu, nhìn từ xa giống như những dải lụa trắng từ trên cao trút xuống. Tạ Tranh nằm trên giường, ánh mắt dán chặt lên người Mặc Kinh Vũ. Hắn đang ngủ gục bên cạnh cô. Khuôn mặt điển trai đến mức khiến người khác phải ganh tị. Mấy hôm nay, hắn đều ngủ như vậy.
Cô ngồi dậy, với lấy chiếc áo khoác trên bàn phủ lên tấm lưng rộng của hắn. Không biết từ khi nào cô lại sợ hắn bị lạnh.
Cùng lúc này, Mặc gia rộng cửa chào đón một người con xa xứ. Toàn bộ người hầu trong nhà đứng thẳng tấp cuối đầu chào đón Mặc Long. Người đàn ông mặc bộ âu phục bước xuống xe, khí chất ông tỏa ra quả thật ép người đối diện phải nhúng nhường mấy phần.
Mặc Long đi thẳng vào nhà, không nhìn thấy Mặc Quang Thống liền mỉm cười xoay người đi ra ngoài vườn. Quả nhiên là ba của ông đang ở đó.
"Có muốn đầu một ván không? Ba."
Mặc Quang Thống không thèm nhìn, dõng dạc.
"Ai thua phải nhảy cóc vào nhà."
Dứt lời, cả hai liền bật cười, Mặc Long cởi bỏ giày và áo vest ra, đi chân trần vào căn nhà sàn nơi mà ba của ông đang ngồi.
Người trong nhà nhìn trộm chủ nhân rồi cũng tủm tỉm cười theo, họ vội vàng quay trở lại chuẩn bị tiệc để chào mừng ông chủ. Quản gia lập tức gọi cho Mặc Kinh Vũ, tuy nhiên đầu dây bên kia lại là một giọng nữ.
Tạ Tranh nhấc máy vì thấy Mặc Kinh Vũ đang ngủ say.
"Tôi sẽ giúp ông chuyển lời."
Cô cúp máy, bấy giờ Mặc Kinh Vũ mới giật mình tỉnh dậy. Hắn ôm cánh tay của cô nũng nịu, liền bị Tạ Tranh đẩy ra.
"Quản gia vừa gọi, ông ấy bảo tôi chuyển lời kêu anh về nhà."
Về nhà sao?
Mặc Kinh Vũ lập tức nhớ tới lời ông nội nói mấy hôm trước rằng ba của hắn sắp về. Chẳng lẽ là hôm nay à?
"Không được."
Có đánh chết hắn cũng không đi tới đó đâu. Nếu như để Mặc Long nhìn thấy chắc chắn hắn sẽ chạy không thoát. Còn nữa nếu như vậy thì sự nghiệp dạy học của Mặc Kinh Vũ cũng coi như chấm dứt. Hắn biết Tạ Tranh học rất kém nên quyết định thi vào sư phạm chỉ với mục đích giúp cô đậu tốt nghiệp mà thôi. Nếu bây giờ quay về chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.