Địa điểm diễn ra cuộc thi là tại một hồ bơi lớn được xây dựng sát bên trường. Hồ rộng và dài gấp đôi hồ bơi trong trường, nước trong vắt, xung quanh là không gian lớn dành cho các học sinh - các khán giả theo dõi buổi thi đấu. Buổi sáng trời nắng đẹp, xung quanh khu vực thi đấu đều đã ngồi kín người, đông đúc và rộn rã. Tiếng xì xào bàn tán, tiếng người hân hoan trò chuyện làm không khí càng thêm sôi nổi và náo nhiệt. Khu vực chỗ ngồi của học sinh tham dự buổi đấu cũng được phân định rạch ròi dựa theo huy hiệu đeo cài trên áo. Đoàn người đổ xô chen chúc giẫm đạp lên nhau, mấy lần Giản Chiêu suýt lạc mất Ôn Dĩ Hoài. Cuối cùng anh mạnh dạn nắm tay y, hơi ấm từ giữa hai bàn tay truyền qua nhau, mười ngón đan xen. Tia nắng ấm áp rọi xuống, lờ mờ nhìn thấy hai má Ôn Dĩ Hoài đã đỏ ửng, vẻ điển trai sáng loáng nổi bật cùng bộ quần áo ghi-lê gọn gàng.
Đặc quyền của học sinh cao cấp được thể hiện rõ ràng vào lúc này. Thay vì phải ngồi dưới đất hay chen nhau chật chội trên hàng ghế như học sinh X0 và D1 thì các học sinh AA và SS có hẳn chỗ ngồi đặc quyền. Chỗ ngồi của SS là ở trên một cái đài quan sát nhỏ xây cao hơn tầm nhìn của các học sinh phía dưới. Ở đây có thể quan sát toàn cảnh hồ bơi, người ngồi dưới lại không thể nhìn lên đây, có mái che mát mẻ và phục vụ đồ ăn thức uống tại chỗ. Giản Chiêu yên lặng nhìn sự phân biệt tầng lớp sâu sắc rõ rệt, trong lòng không rõ là có tư vị gì. Giáo viên phải ngồi ở một góc khuất còn tệ hơn chỗ của học sinh, Giản Chiêu vốn định đi đến đó tìm Chương Dư nhưng Ôn Dĩ Hoài đã cứng rắn nửa ôm nửa đẩy kéo y lên đài quan sát. Vừa giẫm cầu thang leo lên anh vừa lẩm bẩm:
"Bên dưới đông người tranh nhau hít oxi, vốn dành cho lũ lực lưỡng to con khỏe mạnh ngồi dưới, thầy đã yếu còn xuống đó thì sao mà thở?"
"Cậu Ôn ưu ái tôi quá mức rồi." Bị Ôn Dĩ Hoài chặn đường lui phía dưới, không thể lui xuống nên Giản Chiêu bất đắc dĩ phải đi lên "Nếu người khác nhìn vào, cho rằng tôi dùng thủ đoạn rù quến học trò để có quyền lợi tốt thì thế nào đây?"
"Không sao, có em ở đây, ai dám bàn tán gì về thầy chứ." Anh cười rạng rỡ, dẫn y qua một chỗ có góc nhìn tốt ngồi xuống.
Triệu Thiên Kiệt tham gia cuộc thi nên không có mặt trên đài quan sát, Phó Quân Thanh chắc chắn sẽ không đến, còn Mặc Đình Xuyên chưa thấy đâu. Hai người leo lên sớm, ngồi cạnh nhau nhìn xuống khung cảnh náo nhiệt bên dưới cùng tiếng la ó vang dội. Giản Chiêu nghe Ôn Dĩ Hoài nói về cuộc thi, rằng quán quân chiến thắng sẽ dành được hưởng thụ đãi ngộ cao hơn, đặc quyền nhiều hơn, thậm chí nhà trường có thể tạo một chức vụ riêng sở hữu nhiều quyền lợi mà hội trưởng hội học sinh cũng không có. Phần thưởng hấp dẫn như thế ắt hẳn sẽ có nhiều học sinh từng lớp từng khối đăng ký tham gia, nhưng được chọn đi chỉ có một, giành được quán quân còn phải nỗ lực bỏ sức ra nhiều hơn, vì không phân tuổi tác, các tuyển thủ đều thi chung, kể cả lớp 10 cũng phải đấu với lớp 12.
Cuộc thi này chủ yếu thử thách bản lĩnh và sự nhanh nhẹn, thứ quan trọng nhất là đạt được giải quán quân làm nổi bật và thu hút nhiều ánh mắt hâm mộ, khẳng định bản thân và khè đối thủ. Ôn Dĩ Hoài nói giải thưởng này chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Những người có thể lấy được chức quán quân hầu hết đều là học sinh SS, vì họ có kinh nghiệm và huấn luyện bài bản từ nhỏ, mục đích của họ là một chức vụ có quyền cao hơn hội trưởng kia.
Giản Chiêu tưởng tượng nếu Triệu Thiên Kiệt mà đạt được cái phần thưởng ấy, ắt hẳn cả trường này đều gà bay chó sủa dưới sự cầm quyền hống hách của hắn. Nhìn vẻ mặt Ôn Dĩ Hoài lúc nói đến điều này vô cùng bình thản, không quan tâm việc địa vị của mình đang bị uy hiếp.
Có tiếng hú hét vang dội từ bên dưới truyền lên, Giản Chiêu hơi nghiêng người qua nhìn xuống dưới. Triệu Thiên Kiệt với mái tóc đỏ rực bồng bềnh đứng ngay trên bờ hồ, mặc quần bơi làm thân trên cường tráng lồ lộ trong không khí, nét phản nghịch hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sắc bén bạo ngược nhìn xung quanh. Rồi dường như cảm nhận được gì đó, hắn ngẩng phắt đầu lên, nhìn lên đài quan sát. Giản Chiêu đột nhiên giật mình, dù biết rõ hắn không thể thấy mình ngồi trên này nhưng ánh nhìn ấy làm cho y không được tự nhiên, cảm giác Triệu Thiên Kiệt đều có thể xuyên qua lớp ván cứng mà nhìn thấu được người đang quan sát hắn. Được một lúc sau thì Triệu Thiên Kiệt rời tầm mắt, đôi môi khẽ nhếch, vớ lấy điện thoại bấm bấm gì đó.
Còn hơn nửa tiếng mới bắt đầu cuộc thi, Giản Chiêu cảm thấy điện thoại trong túi quần rung lên. Vừa định thò tay vào rút ra xem thì có tiếng bước chân giẫm lên cầu thang thẳng đứng của đài quan sát. Giản Chiêu cùng Ôn Dĩ Hoài đều đồng loạt hướng ánh mắt ra phía đó, nhìn thấy một cái đầu màu vàng cùng đôi mắt xanh ngoại quốc đang nhô lên, rồi khuôn mặt ngạo kiều của Mặc Đình Xuyên xuất hiện.
Giản Chiêu cảm giác ánh mắt hắn đang liếc về phía này, hờ hững đẩy gọng kính vờ như không thấy sự dò xét trong đó. Ôn Dĩ Hoài thì thoải mái tươi cười chào hỏi:
"Hội phó lên rồi à?"