Giản Chiêu lựa chỗ ráo ngồi xuống, hỏi:
"Thầy đã chọn được học sinh nào vừa ý chưa? Chỉ được một người thôi hả?"
"Ờ. Vì thế tôi mới phân vân, chắc thầy biết lớp ta có hai học sinh rất nổi trội trong môn học này, mà gia cảnh thì... đều ngang nhau, vì thế chọn em nào cũng tiếc em còn lại." Tấn Bá thở dài, dựa vào thành hồ bơi, nhân lúc lũ học sinh kia đang nháo nhào đùa giỡn, thì thầm "Thật ra ngay từ lúc đầu tôi đã định chọn học sinh họ Phó, cậu ta vốn dĩ bơi khỏe hơn Triệu Thiên Kiệt nhiều, dù sao thiếu gia họ Triệu kia giỏi nhất chỉ là đánh đấm thôi. Nhưng dạo này Phó Quân Thanh sa sút hơn hẳn, thân thể hình như bị thương hay sao đó, lại cứ như phát điên mà chọn nửa đêm đi tập bơi, sức khỏe thể hình bị ảnh hưởng lắm. Tôi nghĩ nếu vẫn chọn cậu ta có khi nào sẽ tích cực hơn không, nhưng Triệu Thiên Kiệt chèn ép tôi, hơn nữa cả lớp cũng tán thành nên để hắn đi. Nếu tôi vẫn cố chọn Phó Quân Thanh đi thì kết cục cả hai đều... Chậc, thầy hiểu mà..."
Giản Chiêu gật đầu.
Y chẳng nghi ngờ hay trách cứ gì Tấn Bá. Hắn từng là tuyển thủ bơi lội của đội quốc gia, sau này phải từ bỏ khát vọng cùng hoài bão chưa thực hiện xong vì bả vai bị chấn thương, cuối cùng phải làm giáo viên dạy thể dục ở trường. Hắn vô cùng quan tâm đến những học sinh có năng khiếu trong môn bơi lội này, những ngày đều rất ưng Phó Quân Thanh và luôn để tâm đến hắn. Không thể chọn Phó Quân Thanh đi thi để anh ta phát huy hết khả năng thì người tiếc nuối nhất là thầy Tấn.
Giản Chiêu ngồi ở đó lâu đột nhiên muốn đi vệ sinh. Y đứng dậy vòng qua hồ bơi đến nhà tắm bên cạnh. Phòng thay đồ bên trong bị hơi nước bao quanh, vắng lặng. Giải quyết xong, Giản Chiêu đứng rửa tay ở bồn nước, chợt nghe thấy tiếng động lạ từ một phòng tắm đang đóng cửa.
'Choang' một tiếng, nghe giống như tiếng vật nặng rơi mạnh xuống đất.
Chẳng lẽ có học sinh nào bên trong lỡ tay hoặc cố tình phá hoại tài sản nhà trường?
Không suy nghĩ nhiều, Giản Chiêu nhấc chân đi sang đó. Trong dãy nhà tắm chỉ có một căn phòng bị khóa chặt, y đưa tay gõ cửa, không có phản ứng gì từ bên trong, vẫn kiên nhẫn gõ thêm hai lần nữa, hỏi:
"Bạn học nào bên trong, cậu không sao chứ?"
Bên trong truyền đến tiếng động, là tiếng vòi hoa sen vẫn đang phun nước, nhưng ngay sau đó có tiếng 'rào rào' nghe như vòi hoa sen bị gãy đoạn làm nước phun tứ tung. Ngay khi Giản Chiêu đang do dự không biết có nên phá cửa vào hay không (y cũng chẳng đủ sức phá) hoặc rời đi và xem như không biết gì thì cánh cửa đang khóa lạch cạch mở ra. Hơi nước lập lờ che khuất tầm nhìn, ngăn cản dòng suy nghĩ đang hỗn loạn của y. Bên trong là Phó Quân Thanh. Anh khẽ cúi đầu, mái tóc dài ướt sũng dính vào một bên má đang ửng hồng, môi trắng bệch đến dọa người. Phó Quân Thanh dùng khăn tắm quấn quanh cổ, vẫn còn mặc quần bơi cùng áo thun ngắn, ngay khi vừa nhìn thấy Giản Chiêu thì môi mấp máy muốn nói gì đó, thân thể lại loạng choạng dựa vào cánh cửa.
Trong lòng Giản Chiêu cảm thấy hơi hối hận. Nếu như có thể quay về một giây trước thì y sẽ không tự ý đến đây, có thể lủi đi luôn hoặc sẽ đi tìm Tấn Bá giúp đỡ. Nhưng dù sao đã thấy, không thể ngó lơ. Giản Chiêu nói chuyện bằng giọng điệu ôn hòa nhất có thể:
"Cậu có thể tự ra ngoài không? Mệt quá thì để tôi bảo thầy Tấn đưa xuống phòng y tế nhé?"
"Không cần thầy lo!"
Dáng vẻ suy yếu của Phó Quân Thanh làm đôi mắt anh nhìn dữ hơn so với khi anh lạnh lùng như băng. Trông có vẻ vẫn còn cứng miệng lắm, âm thanh ngày càng thấp và dần thở hổn hển. Hơi nước trong phòng tắm nóng nực oi bức, nếu cứ tiếp tục như vậy thì anh ta cũng chỉ có thể ngất đi ở đây mà thôi, Giản Chiêu nhấn mạnh:
"Một là cậu tự ra ngoài, hai là tôi gọi người đỡ cậu ra. Cậu bị bệnh rồi, cứ ở đây sẽ bị bệnh nặng hơn, chẳng lẽ cậu muốn người khác khiêng mình ra à?"
Phó Quân Thanh yên lặng một chút rồi quay vào trong tắt vòi hoa sen đang phun nước ào ào (nhìn cái vòi như sắp gãy rồi).
Giản Chiêu thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị xoay người thì không biết Phó Quân Thanh ở đằng sau do mất thăng bằng vì sàn trơn hay chịu không nổi mà té xỉu, trực tiếp ngã về phía trước. Giản Chiêu cảm giác lưng bị tấn công đột ngột, sức nặng của thân thể cao to té đè lên, đứng không vững suýt ngã xuống, nhiệt độ của cơ thể anh ta cao bất thường chạm vào người y, cứ như muốn bỏng đến nơi. Thân thể gầy gò lắc lư hồi lâu mới có thể vững vàng khuỵu gối, mắt kính cận rớt bộp xuống đất và sứt hẳn một miếng. Khung cảnh phía trước nhòe đi, Giản Chiêu khó khăn đặt Phó Quân Thanh nằm xuống sàn, lồng ngực vì bị ép đến khó thở mà phải khom người ho khan, rồi quỳ bò trên đất sờ soạng lần mò tìm ra cặp kính.
Tròng kính bên trái bị sút ra, bên phải vẫn ổn, gọng kính bị mẻ mất một miếng và gãy đoạn (bị nứt vỡ nhưng chưa gãy hẳn). Giản Chiêu lau lau tròng kính rồi đeo lên.
"Phó Quân Thanh? Bạn học Phó?"
Y ngập ngừng lên tiếng, không có ai đáp lại.
Nhìn xuống thấy Phó Quân Thanh đang nằm dưới đất, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt hoàn mỹ hiện ra ngay trước mặt. Giản Chiêu không khỏi chậm lại đơ người một lúc, lát sau y mới vươn tay lay lay Phó Quân Thanh.
Hình như ngất xỉu rồi.
Giản Chiêu rối rắm vần vò mái tóc xù, phải làm sao bây giờ?