"Rất tốt." Giản Chiêu gật gù "Cậu bơi nhanh thật."
Lúc nãy Ôn Dĩ Hoài thi chung với một tên trông to cao đầu gấu, vậy mà anh vẫn thắng một cách nhẹ nhàng, động tác linh hoạt, thoáng chốc đã hoàn thành bài thi trong thời gian ngắn ngủi.
Ôn Dĩ Hoài nghe Giản Chiêu khen, nụ cười càng tỏa nắng, hai má có chút hồng. Anh ôn hòa hỏi:
"Em đang tính đi thay đồ, sắp tới đã không còn tiết nào. Đột nhiên muốn đi ăn uống một bữa, thầy có muốn đi cùng em không?"
Giản Chiêu muốn từ chối, nhưng nhìn ra xa thấy Triệu Thiên Kiệt đang đứng ở một góc khuất nhìn chằm chằm bên này, bây giờ nếu tách ra đi một mình rất có khả năng bị hắn lôi qua gây sự, vì thế y đành gật đầu đồng ý.
"Giờ thầy có thể đi đến phòng thay đồ chờ em không?" Ôn Dĩ Hoài bối rối gãi đầu "Em không để thầy chờ lâu đâu, em mặc đồ nhanh thôi."
"Không sao, tôi cũng không bận, chờ được, cũng đang cần đi vệ sinh."
Giản Chiêu rù rì nói nhỏ trong cổ họng, có rất nhiều tầm mắt nhìn qua bên này, chẳng lẽ nói chuyện với một nam sinh quý tộc rất là đáng chú ý sao?
Ôn Dĩ Hoài dẫn đường cho Giản Chiêu đến nhà tắm kế hồ bơi. Trường Storsain rất đầu tư về mặt sinh hoạt nên xây hẳn một nhà tắm rất lớn, bên trong rộng rãi chia thành nhiều phòng khác nhau. Lúc hai người đến đó thì đã có rất nhiều nam sinh mặc quần bơi tập trung xung quanh tủ đồ. Vài người thì đang nói chuyện trong phòng thay đồ. Tiếng nước chảy ào ào phát ra từ các phòng tắm khác nhau.
Giản Chiêu đứng một bên còn Ôn Dĩ Hoài thì đang lạch cạch mở tủ đồ cá nhân của mình ra, đang đứng thất thần thì nghe thấy tiếng nói chuyện xung quanh đột ngột nhỏ đi, vài giây sau thì không còn nghe thấy tiếng xì xào nữa, không khí một mảng quái dị.
Động tác trên tay Ôn Dĩ Hoài cũng chậm lại, ánh mắt mọi người nhìn ra cửa. Thì ra là do Phó Quân Thanh bước vào, vẫn là khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đó, lướt qua Giản Chiêu và đám người kia đi về phía tủ đồ của hắn, bắt đầu mở tủ lấy đồng phục.
Khuôn mặt và dáng người của Phó Quân Thanh đều đẹp tựa như bức tượng điêu khắc. Cơ bắp cứng rắn dọc theo lồng ngực, cơ bụng như ẩn như hiện. Chỉ là điều thu hút sự chú ý của Giản Chiêu nhất chính là những vết sẹo và vết thâm đã mờ dần trên cơ thể của anh.
Giản Chiêu bất giác nhớ đến mấy cụm từ 'con hoang', 'được gia chủ Phó gia rước về' mà Triệu Thiên Kiệt từng nói.
Dường như Phó Quân Thanh cảm giác được cái nhìn của y, ngay lập tức ngước nhìn Giản Chiêu như khóa chặt mục tiêu, hoàn toàn không cho y dời ánh mắt sang chỗ khác. Giản Chiêu cũng không sợ, bình tĩnh giương đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp đối diện với anh. Lúc này mới nhận ra đồng tử của Phó Quân Thanh cứ hệt như một loài động vật máu lạnh nào đó vậy, chứa đựng sự lạnh lùng chết người.
Giản Chiêu là kẻ thụ động, tất nhiên sẽ chẳng mở miệng nói chuyện trước, hai người cứ nhìn thẳng vào nhau, Phó Quân Thanh do dự vài giây, cuối cùng vẫn lựa chọn thu hồi ánh mắt. Cúi đầu cầm bọc đồ đi thẳng vào phòng tắm trống ở góc khuất bên kia.
"Thầy?"
Giản Chiêu nghe Ôn Dĩ Hoài gọi một tiếng, quay sang nhìn anh. Vẻ mặt của Ôn Dĩ Hoài chứa đựng một sự gì đó khó nói nên lời, vài giây sau anh mới thủ thỉ:
"Thầy...à ừm... Vừa nãy, có chuyện gì giữa hai người ạ?"
"Không." Giản Chiêu lắc đầu "Chỉ là đột nhiên bị cậu ta nhìn thẳng, tôi chẳng biết nên nói gì thôi, dù sao tôi khá ngại khi bắt chuyện với người khác."
Vẻ mặt Ôn Dĩ Hoài dường như vừa gỡ được khúc mắt, anh hơi do dự, đẩy Giản Chiêu đến một góc vắng vẻ, nói nhỏ:
"Tính tình Phó Quân Thanh vốn lạnh lùng lại khó gần, có lẽ cậu ta chẳng muốn ai làm phiền mình đâu."
Giản Chiêu gật gù.
"Cậu vào tắm đi, tôi chờ ngoài này."
"Vâng, em sẽ nhanh thôi." Ôn Dĩ Hoài nở nụ cười quen thuộc, đóng cửa xả nước.
Giản Chiêu đi vệ sinh xong, rửa tay sạch sẽ rồi đứng dựa vào tường chờ đợi. Một lát sau nghe tiếng cửa mở, Phó Quân Thanh quấn khăn tắm quanh eo, lau tóc bước ra khỏi phòng tắm đơn. Té ra phòng tắm của anh lại ngay bên cạnh Ôn Dĩ Hoài. Hai người lần nữa đối diện nhau.
Y vốn chẳng muốn để ý, nhưng vẻ mặt của Phó Quân Thanh lại tái xanh (tuy rằng chẳng nhợt nhạt như Giản Chiêu) hơi thở lại gấp gáp đứt quãng, động tác cũng chậm đi không nhanh nhẹn như lúc đầu. Mấy vết tím bầm trên cơ bắp đều hiện rõ dưới những giọt nước chảy qua. Xuất phát từ tấm lòng giáo viên, Giản Chiêu vẫn là lên tiếng quan tâm:
"Sắc mặt cậu tệ đấy, có cần đi xuống phòng khám y tế không?"
Phó Quân Thanh liếc y một cái, ánh mắt lạnh lùng không có cảm xúc:
"Không cần."
"Vết thương trên người cậu không sao chứ?" Giản Chiêu không ngại cái giọng điệu của anh, cũng không vì bị từ chối mà ngại ngùng, nói tiếp "Trong cặp táp của tôi có thuốc mỡ."
Nhưng y không có đem theo cặp, câu nói này chỉ là nói cho có lệ thôi.
"Nếu cậu cần thì có thể tìm tôi lấy thuốc." Giản Chiêu nói xong còn ân cần nói thêm một câu "Tuy nhiên vẫn nên đến phòng y tế của trường xem thử đi."
Phó Quân Thanh lắc đầu, sau đó nhìn y một cái, không nói gì nữa mà vòng qua người Giản Chiêu đi ra ngoài.