Chiếc xe taxi chạy đi trên đường cao tốc, Khương Triết vẫn một khuôn mặt như vậy, ánh mắt anh dán chặt vào những dòng bình luận của mọi người, đôi lúc đôi lông mày còn nhăn lại. Thái độ khó chịu thấy rõ.
- Khương Triết, anh nghe em nói đi mà.
- Em biết tại sao anh giận không? Anh giận vì cái lời hứa vớ vẩn của em đó, bây giờ anh mới thực sự chứng kiến những con người trên mạng này đã nói với em những gì, chửi rủa tệ bạc ra sao? Còn thằng khốn Thái Dĩ là đứa nào nữa.
- Anh ấy là bạn diễn của em, mọi người muốn em với anh ta thành một đôi đó.
Khương Triết nghe xong liền cười nhạt một cái, còn bộ dạng Bạch Ninh Kiều lúc này như một con chuột phạm lỗi vậy, không dám cãi lấy một lời, chỉ có thể an ủi lấy tâm hồn nóng nảy của anh.
- Đáng lý ra ngay từ đầu anh nên đồng ý kết hôn với em sớm hơn, còn bây giờ thì hay rồi.
- Mọi chuyện như vậy nên em mới muốn công khai anh là bạn trai của em đó.
- Bạn trai với chồng không giống nhau, hai từ bạn trai giống như đang đứng lưng chừng vách núi vậy, có thể kéo em lên cũng có thể đẩy em xuống. Còn “chồng” gần như khẳng định đúng là đúng hoặc sai là sai. Cho dù mọi người có biết anh là bạn trai em thì cũng không giúp ích được gì, trừ khi… chúng ta là vợ chồng hợp pháp.
Bạch Ninh Kiều nhìn thật lâu vào ánh mắt của Khương Triết, cả hai đều giống nhau, dường như có một sợi dây liên kết nào đó nối thông ý nghĩ của họ lại với nhau.
- Bác tài… chở tôi đến cục dân chính.
- Được.
- Anh… anh muốn kết hôn ngay luôn sao?
- Nếu như không phải vì ảnh hưởng đến nghề nghiệp của em thì bây giờ chúng ta đang sống trong một gia đình nhỉ và hai đứa con thơ rồi.
- Hai đứa? Trí tưởng tượng của anh cao quá rồi.
- Không phải trí tưởng tượng của anh cao, mà là anh có thể khiến em sinh hai đứa, thậm chí là ba… bốn đứa. Sinh lý của anh không yếu.
Bạch Ninh Kiều đột nhiên bật cười thành tiếng, cô nhìn Khương Triết, không ngờ người đàn ông này nhiều lúc lại mạnh miệng đến vậy.
Taxi dừng lại trước cục dân chính nhưng đột nhiên dừng lại chưa đến một phút liền rời đi, cả hai chưa kịp lấy số hộ khẩu. Đằng này phải quay về nhà một chuyến.
…
Quách Lộ ngồi trên sofa trong nhà, trên tay là một hộp bỏng ngô được liên tục cho vào miệng. Chỉ khi ở cùng với Vương Tử, cô mới được trở thành một cô công chúa hết mực được anh nuông chiều.
Cho dù đã có một cô công chúa 4 tuổi nhưng tình cảm của cả hai vẫn mặn nồng và hạnh phúc như thuở mới yêu.
- Lộ Lộ, em thấy áo sơ mi trắng của anh đâu không?
- Trong tủ quần áo bên trái trong cùng.
- Anh tìm thấy rồi, cảm ơn vợ.
Vương Tử một tay bế công chúa nhỏ một tay túm áo sơ mi của mình, mọi chuyện vặt trong nhà anh đều tự nguyện, việc làm của vợ đôi lúc sẽ rất nhẹ nhàng nhưng đôi lúc cũng rất nhọc nhằn cực khổ.
Một ngày có khi còn không có thời gian để nghỉ ngơi, trợ lý của một nữ diễn viên sao hạng A sẽ bận rộn hơn rất nhiều, tuy nhiên sẽ có một vài ngày Bạch Ninh Kiều sẽ ưu ái cho bạn thân của mình để cô nghỉ ngơi một ngày dưỡng sức.
- Vương Tử, anh đi làm sao?
- Ừm, anh giao bảo bối nhỏ của anh cho em nhé.
- Yên tâm, anh đi đi.
Con gái lặng lẽ nằm trong vòng tay của mẹ, tuy bám ba hơn nhưng con bé đã lớn, biết thế nào là đúng là sai, biết thế nào là nên và không nên làm.
- Ba… ba ơi, ba nhớ đi về sớm nhá.
- Ba biết rồi, ba đi làm về ba sẽ mua quà cho con, chịu không? Một con siêu nhân bự thật bự nhé.
- Không chịu đâu, con muốn ô tô, siêu nhân không bay được.
Những loại siêu nhân mà ba mua về đều không tự bay được trong trí tượng tượng của đứa nhóc bốn tuổi.
- Được được công chúa của ba, ba sẽ mua ô tô cho nhé.
- Dạ.
- Ngoan ở nhà với mẹ nha.
Dặn dò xong Vương Tử chỉnh lại cà vạt trên áo mình, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi công chúa lớn coi như lời tạm biệt rồi rời đi sau cánh cửa.
????⬅⬅⬅