Niên cố gắng nặn ra một nụ cười đầy khổ não. Ông trìu mến xoa đầu con mèo nhỏ lông mềm Hiển Hi, nói bằng giọng vỗ về.
"Ngoan nào! Khi nào con khỏe hẳn ba sẽ đưa con đến trường."
"Vâng!"
Hiển Hi miễn cưỡng vâng lời.
Hiển Hi cúi mặt xuống ngang tầm mắt với ba, tròn mắt rồi lại chớp mắt. Đặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của mình lên đầu ông xoa xoa.
"Tại sao ba lại buồn?"
Hi nhìn thấy trong đôi mắt của ông không còn tràn đầy năng lượng như lúc trước. Niên ngạc nhiên nhìn cô, Hiển Hi lại vô tư mỉm cười an ủi.
"Chắc là ba nhớ mẹ rồi. Không sao đâu, mẹ rất nhanh sẽ về mà."
Niên lúc này cổ họng nghẹn lại, lòng chua xót đến quặng thắt. Ông không muốn con gái của mình phát hiện thấy sự bất thường của ông nên vội đứng dậy nhìn cô trấn an.
"Ba không sao, con nghỉ ngơi đi ba ra ngoài đây."
"Vâng!"
Hiển Hi đong đưa chân vẫy tay chào ba. Sau khi ông đi cô cảm thấy có hơi mệt nên ngủ thiếp đi.
Niên đang ngồi trong phòng khách trầm mặc xoa huyệt thái dương, xung quanh ông tỏa ra bầu không khí u ám đến rợn người, khiến những người giúp việc trong nhà chẳng ai dám tiến đến gần ông.
"Chị Hoa, lấy giúp tôi ly nước."
"Vâng!"
Bác giúp việc lúng túng vụng về đưa ly nước cho ông chủ.
An tĩnh một lúc, chợt Niên nghe thấy tiếng bước chân hớn hở đang chạy xuống cầu thang. Ông ngước mắt lên nhìn lại trông thấy Hiển Hi phấn khích ăn mặc xinh xắn, trên lưng còn mang theo túi sách nhỏ màu hường. Cô vừa chạy xuống vừa như ánh mặt trời rạng rỡ sáng ngời mà cười tươi.
"Mẹ đâu rồi ba?"
Cả Niên và bác giúp việc ngơ ra như phỗng tròn mắt nhìn Hiển Hi. Người bố trong lòng thấp thỏm bất an, ông có dự cảm chẳng lành, thận trọng mở lời.
"Mẹ về ngoại rồi, con không nhớ hả?"
Hiển Hi chớp đôi mắt trong vắt của mình nghiên đầu nghi hoặc.
"Về ngoại ư? Vậy khi nào mẹ mới về?"
"Vài.. vài ngày nữa."
"Nhưng tối hôm qua mẹ hứa sẽ cùng đi tham dự lễ trao giải bé vẽ đẹp với con mà."
Bác giúp việc kinh ngạc đến tột cùng, bà cầm không vững đĩa sứ trên tay nữa. Run rẩy bàng hoàng lại làm vỡ lần nữa.
Niên thì bất động ngồi thẫn thờ ra đấy, ánh mắt khóc nhọc nhìn về phía cô con gái nhỏ của mình. Sau khi Niên vỗ về và an ủi Hiển Hi, ông lập tức gọi bác sĩ đến nhà khám cho cô.
"Với tình trạng này, cô bé vì chấn thương vùng đầu nên kí ức lặp lại vào những ngày cô cảm thấy vui vẻ. Vài ký ức có thể sẽ không nhớ rõ ràng."
Suy đoán ban đầu của bác sĩ là như thế, nhưng thời gian trôi qua đã chứng minh rằng điều này không hề đơn giản như ông nghĩ.
Sáng hôm sau, Hiển Hi lại hồ hởi chạy xuống tầng, trên đầu cô đội chiếc mũ lưỡi trai hình doremon đáng yêu, nụ cười rạng rỡ nhưng khiến người nhìn thấy tim phải nhói đau.
"Ba ơi! Hôm qua mẹ nói cả nhà chúng ta sẽ đi Thảo Cầm Viên. Mẹ đâu rồi ba?"
"Ba ơi, tối qua mẹ nói thích hoa nên con vẽ một bức tranh đầy hoa cho mẹ này. Mẹ đâu rồi ba?"
Từng câu từng chữ Hiển Hi thốt ra như hàng ngàn hàng vạn mũi kim ghim sâu vào trái tim nhạy cảm của Niên. Ông chẳng biết mình còn có thể che dấu được bao lâu nữa, cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó để trấn an cô con gái đáng thương, lấp liếm tìm mọi cách che dấu để cô an lòng.
Tình trạng của Hiển Hi không còn đơn thuần là ký ức bị lãng quên nữa. Mỗi đêm sau khi Hiển Hi thức giấc, sẽ nhớ lại ký ức liên quan đến người mẹ đã khuất, ký ức hỗn loạn không sắp xếp theo trật tự nào cả, cứ thế chồng chéo lên nhau.
Niên thường xuyên cho Hiển Hi uống thuốc bác sĩ kê, ông không hề hay biết nguyên nhân kích động của Hiển Hi bởi vì cô đã tận mắt chứng kiến thảm kịch xảy ra với mẹ mình hôm đấy.
Buổi sáng hôm ấy, Niên nhờ bác giúp việc trông coi Hiển Hi, ông đến gặp bác sĩ để trao đổi về bệnh tình của con gái.
Hiển Hi lại theo vòng tuần hoàn, cô mang cặp sách, mặc đồng phụ chỉnh tề vui vẻ chạy xuống lầu.
"Ba ơi, mẹ ơi! Trễ giờ học rồi, đưa con đi học đi."
Ký ức của cô lặp lại những ngày đến trường bình thường của mình. Bác giúp việc thấy vậy vội vàng luống cuống lo lắng chạy đến ngăn Hiển Hi lại.
"Không được đâu cô chủ, cô chủ không thể đến trường."
Hiển Hi chớp mắt ngước lên nhìn gương mặt đầm đìa mồ hôi của bác giúp việc mà nghi hoặc.
"Tại sao con không được đến trường ạ?"
Bác giúp việc không quen nói dối, nên lắp bắp ấp úng mãi mới gắng gượng run rẩy rặn ra được vài từ trong miễn cưỡng.
"Bởi vì.. vì.. vì cô chủ không được khỏe ạ."
Hiển Hi nghiên đầu đưa bàn tay bé xíu của mình lên sờ trán.
"Con có nóng đâu? Con bình thường mà."
"Nhưng.. nhưng mà ông chủ dặn là cô chủ nên ở nhà đợi đến khi sức khỏe hồi phục mới đến trường."
"Nhưng con đâu có bệnh gì?"
Hiển Hi nhìn xung quanh phòng liếc ngang ngóc dọc chằng thấy hai vị phụ huynh đâu.
"Ba mẹ con đi đâu rồi ạ?"
"Họ.. họ có việc bận nên ra ngoài một lúc rồi."
Hiển Hi nghe vậy thì trầm ngâm một lát, cô mím môi.
"Vậy cũng được, vậy để con bảo tài xế đưa con đến trường."
Bác giúp việc nghe vậy hoảng hốt ra mặt.
"Không được đâu cô chủ ơi, bác tài xế cũng bận đưa ba mẹ cô chủ đi đâu rồi."
Hiển Hi lại trầm mặc, không có ba mẹ cũng không có tài xế, vậy cô đến trường bằng cách nào đây?
"A! Con đi lên phòng đây."