Vì Hiển Thi đứng sau kệ nên họ không nhìn thấy. Đến khi phát hiện ra sự có mặt của cô thì ai cũng chằm chằm nhìn cô như đang đay nghiến muốn diệt chết một loại virut siêu nguy hiểm lây bệnh truyền nhiễm vậy.
Ba nàng đá mắt cau mày nhìn nhau.
Hiển Thi đột nhiên bị cả ba bao quây.
Gương mặt nào cũng dùng biểu cảm uy hiếp dữ dằn nhìn chằm chằm mặt cô như muốn nhai đứt đầu cô ra luôn vậy.
Hiển Thi điềm nhiên nhìn họ với ánh mắt lạnh nhạt sau đấy hờ hững lơ họ lại cúi xuống làm việc của mình.
"Bạn đã nghe thấy gì rồi?"
Thảo Mai gằng giọng hỏi. Tuy rằng cách xưng hô của cô nghe rất chi là thân thiện nhưng ngữ điệu uy hiếp dằn mặt đến nỗi dù là tên ngáo đá cũng nhận thấy rõ.
"Mấy người nói cái gì thì tôi nghe thấy cái đấy."
Cô nói nhưng tay vẫn không ngừng bận, mắt không di chuyển sự chú ý đến họ, vẫn đang chăm chú giặt khăn.
Chứng tỏ cô cũng chẳng để mấy nàng này vào mắt.
Cô gái thắt hai bính tóc nghiến răng, sau đấy hốt hoảng nhảy dựng lên.
"Vậy là mày đã nghe thấy hết rồi!"
Hiển Thi không thèm trả lời, cô thẳng thừng nói.
"Hẳn ba cô đang cầu mong tôi bị điếc nhỉ?"
Môi Hiển Thi có hơi nhếch lên một xíu, nói xong lại trở về biểu cảm lạnh tanh ban đầu.
Ba cục lửa thấy vậy ngùn ngụt khói đen, cảm nhận thấy Hiển Thi lộ rõ vẻ khinh thường ngạo mạn với mình, họ tức tối trong lòng muốn lao đầu lên tẩn cho con nhỏ láo lếu này một trận nên thân.
Hiển Thi nhìn bọn họ, gương mặt lãnh đạm muốn lạnh sống lưng.
"Ba đánh một à?"
Cô gái thắt hai bính tóc ưỡn bộ ngực siêu khủng bố của mình lên, hùng hổ hung tợn sải bước tiến đến sát Hiển Thi, hai tay dang ra rồi chống nạnh nhằm tạo thị uy.
"Cảnh cáo cho mày biết, chuyện vừa nãy cấm này nói với ai một tiếng nào.."
Chưa đợi cô gái đe dọa xong thì bỗng từ sau rèm cửa có tiếng ho "hụ hụ hụ hụ.." của ai đó.
Ba cô nàng một phen nữa há hốc mồm vì lại bất thình lình xuất hiện thêm một vị khách vãng lai không mong muốn nữa.
Khi nhìn sang thì thảng thốt nhận ra chàng trai đấy là Trần Triền Duy.
Cậu đứng sau rèm cửa nghiên đầu hờ hững nhìn ba người họ.
Thì ra vừa nãy người sắp xếp đống giấy trên kệ sách không chỉ có mỗi Hiển Thi.
"Triền.. Duy!"
Thảo Mai lùi về sau mấy bước chân, bịt mồm hãi hùng nhìn cậu như vừa nhìn thấy một con ma le thứ hai, con ma le này còn khiếp đảm và sốc hơn gấp mấy lần con ma le vừa nãy.
Chàng trai này là người mà Thảo Mai theo đuổi bấy lâu, cô mê cậu như ong chết trong mật ngọt, nghiện cậu như con nghiện lên cơn thèm ke, thần tượng cậu như fan não tàn bám đuôi idol.
Chàng là hình mẫu lý tưởng trong lòng nàng.
Đẹp trai ngây ngất, đôi mắt sáng đến mức có thể hút hồn cô bay vút bay vút mãi không biết đường trở về. Ôi bờ môi căng mọng quyến rũ màu dâu tây, vừa nhìn thấy đã muốn cắn muốn xé muốn nuốt muốn chiếm hữu về riêng cho chính mình.
Chắc hẳn sẽ ngọt và ngon lắm.
Giọng nói lại trầm trầm cá biệt khiến người nghe hết sẩy mê ly. Chỉ riêng phần nhan sắc đỉnh cao siêu sao ấy thôi đủ đã khiến cô xỉu ngang xỉu dọc xỉu đủ mọi góc độ rồi.
"Cậu.. cậu ở đây từ khi nào vậy?"
Thảo Mai lắp bắp hỏi. Chỉ sợ chàng trai trong mộng của mình nghe được chuyện vừa rồi cô tính toán mà đâm ra xa lánh ác cảm mình thì cô chỉ còn biết khóc ngập miền Trung.
Triền Duy vừa rồi cũng chẳng muốn xuất hiện đâu, mệt ở chỗ là khi nhìn thấy Hiển Thi bị ba thiếu nữ nhoi nhoi bâu lại thì ngứa mõm tằng hắn vài cái để nơi này không xảy ra chiến tranh nóng thôi.
Chứ anh đây thừa biết Hiển Thi thừa sức cân một lúc ba cô nàng mèo cọp này rồi.
Nhỏ lưu manh mà lị!
Nghĩ đến đây cậu cũng đột ngột bất ngờ nhận thấy tự dưng mình thoáng xuất hiện cảm giác tự hào của một người cha già với cô con gái manly.
Duy nghe Thảo Mai hỏi mình thì cũng chả trả lời ngay. Cậu dời tầm nhìn chạm vào ánh mắt Hiển Thi. Giả trân mà hỏi cô.
"Chúng ta vào đây từ khi nào nhỉ?"
Hiển Thi dửng dưng đáp lại.
"Trước lúc có người bước vào."
Hai người bên cạnh Mai nghe vậy thảng thốt vô cùng, không chỉ có mỗi cô gái này nghe thấy, mà ngay cả Triền Duy cũng biết được cái bí mật xấu xa của họ đối với Nguyệt Anh.
Ba nàng vừa nghe là đã hiểu ngay Hiển Thi đang ám chỉ dằn mặt họ rồi.
Hiển Thi đưa tay nhìn về hướng cậu ngoắc ngoắc.
Triền Duy ngẩn ra.
Vẫy cái gì thế? Cô gọi chó à?
Chó thì không phải, là cô ta đang gọi mình.
Có ngu mới lại.
Lòng thì hậm hực vậy thôi chứ chân không biết từ lúc nào đã lửng thửng bước đến cạnh Hiển Thi rồi.
Triền Duy dửng dưng hỏi.
"Chuyện gì?"
"Đưa tay cậu ra."
Muốn tay tôi làm gì? Đừng nói vì sợ quá nên cô cần một điểm tựa để không ngã sấp mặt đấy nhé.
Ai có thể sợ chứ cô gái lưu manh này thì không đời nào rồi.