Bốn năm sau.
Trình Khiêm đã sớm kết thúc chương trình nghiên cứu sinh ở nước ngoài, cũng về nước tiếp nhận công việc do ba sắp xếp. Ba hắn làm Bộ trưởng Bộ Giáo dục Trung ương Liên minh châu Á cho nên ông đã sắp xếp cho Trình Khiêm kiêm chức phó hiệu trưởng của một số trường, coi như là để cho hắn đi lên bằng tuyến đầu rèn luyện khả năng lãnh đạo và quản lý.
Trình Khiêm vui vẻ tiếp nhận công việc này, thông qua đủ loại con đường khác nhau hết sức tìm tung tích Đàm Tư Cẩm, nhưng mà hình như anh hoàn toàn buông xuôi nghề giáo viên này, cũng buông tha cho tên tuổi của mình, hoàn toàn giấu chính mình đi.
Trình Khiêm mất gần một năm cũng không tìm được tin tức của anh, tuy rằng hắn tìm được quê hương của Đàm Tư Cẩm, cũng sắp xếp người đi tìm hiểu một chút, thậm chí là tìm được Lục Đông cùng với những người trong khu năm đó tứ tán ở các nơi, nhưng vẫn không có chút tiến triển nào.
Hai vợ chồng già cùng với những người thân cận như cố ý lảng tránh những câu hỏi thăm thân cận hoặc xa lạ Đàm Tư Cẩm, miệng rất kín giống như là được người ta đặc biệt dặn dò. Trong lòng Trình Khiêm biết rõ nguyên nhân trong đó.
Tuy rằng không tìm được tin tức của Đàm Tư Cẩm, Trình Khiêm lại ngoài ý muốn nghe được một chuyện khác, một vụ án thiếu niên tự sát xảy ra khi Đàm Tư Cẩm còn bé.
Manh mối đứt quãng chắp vá lại với nhau làm cho Trình Khiêm rất nhanh có manh mối, hắn nhanh chóng sửa sang lại rõ ràng toàn bộ sự kiện từ đầu đến cuối, cũng hiểu được khi còn bé rốt cuộc Đàm Tư Cẩm đã từng chịu qua vết thương tâm lý to lớn như thế nào.
Ký ức đã từng ở bên nhau tóc mai kề tai càng lúc càng rõ ràng, Trình Khiêm hận đến cắn răng, đau đến mức trái tim đang nhỏ máu, đây có lẽ chính là nguyên nhân Đàm Tư Cẩm không cách nào mở lòng, Trình Khiêm hận chính mình biết quá muộn, hận chính mình không sớm đi vào lòng đối phương, chỉ biết thỏa mãn dục vọng đáng xấu hổ của mình mà lần lượt nhấc lên vết sẹo của anh.
Khi còn tuổi trẻ bồng bột lần lượt cường ngạnh ra vào thân thể anh, Đàm Tư Cẩm đã sợ hãi đến mức nào, chán ghét đến cỡ nào đây? Anh ấy thiện lương như vậy mới có thể ở thời điểm ý thức kỳ phát tình không rõ ràng đổ lỗi nhân duyên sương sớm của hai người cho chính mình?
Trình Khiêm nhìn một đống tư liệu cũ mới trải ra trước mặt, ngón tay nắm chặt đến khớp xương cũng trắng bệch, hắn bình tĩnh một lát rồi lập tức gọi thư ký riêng của mình tới.
Một nam thư ký mặc âu phục giày da rất nhanh đi tới văn phòng của hắn, đầu ngón tay Trình Khiêm ấn lên một văn kiện: "Kiểm tra mấy người này cho tôi, ngay bây giờ."
Thư ký gật đầu, cầm tài liệu lưu loát rời đi.
Buổi chiều thư ký đã mang tin tức đến, bảy tên côn đồ làm ác năm đó từ trại giáo dưỡng đi ra vẫn không sống đàng hoàng, về sau cùng nhau buôn lậu đến Đông Nam Á, làm ăn bất hợp pháp ở khu vực Tam giác vàng.
Hai tay Trình Khiêm đan chéo lên cằm, hơi cau mày cân nhắc một chút, thật lâu sau hắn bình tĩnh mở miệng: "Đưa tin tức cho Nghê Cục bên kia, với cả, trước khi đưa vào thì tìm người hầu hạ bọn họ thật tốt, thừa sống thiếu chết là được."
Thư ký rùng mình, lập tức lên tiếng rồi xoay người đi bắt tay vào sắp xếp.
Lúc này Trình Khiêm mới hít sâu một hơi, lưng căng thẳng dựa vào ghế da, mi mắt thật dài rũ xuống, cô đơn đến mức làm cho cả gian phòng đều nhiễm một tầng màu sắc ảm đạm.
Lúc hắn đang thất thần thì giao diện điện thoại đột nhiên sáng lên, là tin nhắn tài xế gửi tới.
Tài xế uyển chuyển xin phép bởi vì chuyện riêng tư nên muốn đi trước, Trình Khiêm cũng muốn đi theo ra ngoài hít thở không khí nên bảo hắn bây giờ lấy xe chờ hắn dưới lầu.
Dọc theo đường đi, Trình Khiêm yên lặng nhìn phong cảnh ven đường, từ tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố dần dần biến thành thị trấn nhỏ ngoại thành, cuối cùng bọn họ dừng ở một cửa hàng nhạc cụ, tài xế quan sát phản ứng của ông chủ từ gương chiếu hậu, lễ phép mở miệng: "Hiệu trưởng Trình, tôi đi mua chút đồ, sẽ trở về ngay."
Mặt Trình Khiêm không chút thay đổi đáp một tiếng: "Tôi đi cùng."
Hắn không muốn ở lại trong không gian kín này.
Tài xế kinh sợ ngay lập tức trả lời: "Được, hiệu trưởng, ngài cứ từ từ đi dạo xung quanh." Sau đó vội vàng xuống xe mở cửa cho Trình Khiêm.
Ông chủ cửa hàng nhạc cụ nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu nhìn qua, lúc nhìn thấy khách không khỏi sửng sốt một chút.
Người vừa vào bóng dáng cao lớn, hai ống quần tây thon dài thẳng tắp thập phần chói mắt, mặc một thân âu phục màu đen, cúc áo mở rộng lộ ra áo sơ mi, trâm hoa hồng khảm kim cương khiêm tốn lại là điểm nhấn, quanh thân lộ ra khí chất cao quý thấm nhuận như ở cực bắc cổ điển.
Người như vậy ở chỗ nhỏ bé này rất không phổ biến, ông chủ cửa hàng nhạc cụ coi như được mở mang tầm mắt , liếc một cái đã biết vị khách mới tới không tầm thường, vội vàng buông công việc trong tay xuống đi ra chào hỏi.
Trình Khiêm nhìn ra ý đồ của ông chủ, vội vàng tránh đi: "Ông ấy chọn đồ, tôi chỉ đi dạo xung quanh xem thôi."
Ông chủ vô hình trung cảm nhận được một cảm giác mãnh liệt giống như cấp trên của mình trực tiếp đến cửa hàng nhỏ, tự giác gật đầu đi tiếp đón tài xế theo phía sau Trình Khiêm.
Trình Khiêm nhìn dụng cụ treo trên tường và cách bày biện đa dạng, tùy ý đi về phía trước, có chút âm thanh nhạc diễn tấu từ ba gian phòng phía trước truyền ra, nốt nhạc đơn giản, lúc có lúc không, giống như là có người đang luyện tập thanh nhạc.
Trình Khiêm hơi tò mò nên đi theo âm thanh tới cửa phòng.
Trên cửa dán quảng cáo tuyển sinh bắt mắt, liếc một cái là có thể hiểu đang tổ chức lớp dạy nhạc cụ, chắc hai phòng này là lớp học. Lớp không lớn, hiệu quả cách âm rất tốt, chỉ có thể nghe thấy một chút âm nhạc tràn ra, ở cửa chỉ có một ô nhỏ tít trên cao, có thể nhìn thấy chút tình hình bên trong.
Người bình thường rất khó có thể tiếp cận được cái ô cửa sổ nhỏ kia, mấy năm nay Trình Khiêm cao lên một chút, nhón chân mới miễn cưỡng có thể nhìn thấy bên trong. Lớp đầu tiên hắn đi ngang qua đang dạy violin, giáo viên kiên nhẫn điều chỉnh tư thế của một đứa trẻ chơi đàn, sau đó Trình Khiêm đi lên hai bước, bình tĩnh nhìn vào lớp học thứ hai, giáo viên bên trong đang dạy một đứa trẻ thực hành guitar.
Trình Khiêm hạ gót chân không khỏi cảm thán, cái thứ ô cửa nhỏ bé để uyển chuyển lảng tránh gia đình đến thăm dò con cái thật đúng là mệt mỏi.
Vốn hắn định cứ như vậy quay lại cửa hàng dụng cụ nhưng mà ngày thường mắt tốt tai linh nên đột nhiên nghe được căn phòng trong cùng truyền ra âm thanh đàn dương cầm.
Âm thanh đàn dương cầm luôn luôn thu hút hắn.
Vì thế, hắn không khỏi quay lại lần nữa kiễng chân nhìn thoáng qua, cũng là quyết định chính xác nhất trong đời này hắn rất cảm ơn bản thân mình.
Nếu thời gian quay ngược lại, nếu hắn không vì nhiều năm trị liệu tâm lý mà phải rèn luyện thị giác và thính giác của mình, nếu ở nước ngoài mấy năm nay hắn không cao lên tám centimet, hoặc nếu hắn không xuống xe theo tài xế, không vì muốn giải sầu mà theo tài xế đến thị trấn nhỏ này thì có thể cả đời này hắn sẽ để lỡ mất người mình yêu.
Nhưng khi hắn kiễng chân nhìn qua cửa sổ, hắn thật sự nhìn thấy người hắn khổ sở truy tìm nhiều năm.
Nước mắt gần như nháy mắt vỡ đê, cùng máu trong lòng hắn hòa tan tụ tại hốc mắt, trong mông lung hắn còn nghi ngờ mình nhìn thấy có phải ảo do giác tương tư mà thành bệnh hay không.
Nhưng bộ dáng của người kia, hắn cả đời cũng sẽ không quên, chỉ cần gặp phải, hắn nhất định có thể nhận ra.
Đàm Tư Cẩm đang mỉm cười dạy cho đứa trẻ ngồi bên cạnh thả lỏng ngón tay, điều chỉnh lực và tư thế của ngón tay, trong chốc lát chỉ vào một vị trí nào đó trên phím nhạc, nhìn qua là đang kiên nhẫn giải thích.
Anh nho nhã mà khiêm tốn như trước, giống như còn nhiều thêm một phần thân thiết chưa từng có, hoà tan vài phần trong ấn tượng của thầy Đàm dạy chương trình cấp ba mang đến cho người ta cảm giác khoảng cách. Trình Khiêm cố gắng nâng cao chân, mặt chân giày da sáng bóng bị hắn dùng sức gấp ra một vết thật sâu, giống như là cảm xúc lúc này của hắn đang hỗn loạn điên cuồng.
Tay hắn nắm chặt tay nắm cửa, trong mắt rưng rưng lệ, hô hấp cũng trở nên thật cẩn thận, thời gian lúc này kéo rất dài, giống như một đường định mệnh rõ ràng có thể thấy được, chậm rãi xuyên qua năm năm cô đơn mà chấp nhất thuộc về bản thân.
Nhưng mà Trình Khiêm vẫn không đẩy ngăn cách gặp nhau bằng cánh cửa kia.
Hắn giấu nước mắt xoay người đi đến bên cạnh tài xế vẫn đang chọn nhạc cụ, người lái xe đang ôm đàn Ukulele nói chuyện giá cả với ông chủ cửa hàng nhạc cụ.
Hắn mượn lời nói của ông chủ của cửa hàng nhạc cụ, trực tiếp cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: "Ukulele tốt nhất trong cửa hàng là cái nào, bọc nó lại cho tôi."
Hắn thuận tay đưa một tấm thẻ, quay đầu nói với tài xế đang sửng sốt, "Coi như là quà tặng cho con gái ông. Đừng từ chối."
Tài xế được cưng mà sợ đứng sững sờ tại chỗ, một trái tim vọt lên cổ họng, giống như biến thành câm, ngay khi ông đang ngây ngẩn thì ông chủ cửa hàng nhạc cụ đã cầm Ukulele tốt nhất đến.
Tài xế vừa hoảng loạn nhận đồ vật khách khí nói: "Thật là ngại quá... Cái này..."
Trình Khiêm đã quay đầu dặn dò ông chủ cửa hàng nhạc cụ: "Phiền cho tôi một tấm danh thiếp cửa hàng này, còn nữa, không nên nói cho bất kỳ kẻ nào biết là tôi đã đến đây."
Ông chủ cửa hàng nhạc cụ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vị khách trước mắt, trong mắt hiện lên một tia sáng giống như là tiểu dân chúng lúc xưa nhìn thấy chân dung hoàng đế vi hành thăm viếng.
Ông ta nhanh chóng gật gật đầu, vội vàng lấy danh thiếp từ trong túi hai tay đưa lên, lại chạy ra phía trước mở cửa cho khách.
"Ngài đi thong thả." Ông chủ cửa hàng nhạc cụ tất cung tất kính nhìn hai người ra cửa, khi nhìn thấy chiếc xe sang thì hai mắt lại mở to thêm vài phần.
Trình Khiêm lên xe, nhanh chóng gửi tin nhắn và định vị cho thư ký của mình, hắn khẩn trương đến mức gõ chữ cũng có chút run tay, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt thấp thỏm mà câu nệ trong gương chiếu hậu.
Tài xế thấy hắn ấn điện thoại, mới thăm dò khách khí nói: "Hiệu trưởng Trình, thật sự là ngại quá, để ngài phải tốn kém rồi."
Trình Khiêm bị giọng nói của tài xế mạnh mẽ lấy lại tinh thần, như không có việc gì xảy ra nói: "Không có gì, thời gian dài như vậy ông cũng vất vả rồi, quý sau tăng cho ông thêm chút tiền thưởng."
Tài xế cảm thấy như thể mình đột nhiên gặp phải một vận may lớn, cười gật đầu: "Cảm ơn hiệu trưởng Trình, chắc chắn tôi sẽ tận tâm hơn để hoàn thành mọi công việc tốt nhất."
Trình Khiêm cúi đầu nhìn tin nhắn thư ký trả lời, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, trả lời: "Được. Ông nâng vách ngăn lên giúp tôi."
Tài xế hiểu ông chủ có việc quan trọng cần xử lý nên vội vàng nâng vách ngăn ghế sau lên.
Trong nháy mắt ngăn cách hoàn hảo phong bế Trình Khiêm ở thế giới của mình thì khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, cúi đầu vùi mặt vào trong bàn tay, rất nhanh khe tay chảy ra nước mắt không tiếng động.