Trở lại với tuổi 17 thanh xuân đáng nhớ - cái tuổi cho sự hồn nhiên mới lớn của một thiếu nữ và cũng là cái độ tuổi có sự rung động lần đầu trong đời.
Từ lần đầu gặp anh cô đã có một cảm giác gì đó rất quen thuộc nhưng ở bên ngoài thì luôn tỏ ra lạnh lùng, luôn xem anh là khắc tinh của mình. Tuy vậy cũng không ngăn được tình cảm của nhau và định mệnh đã đến cô một cách vội vàng.
Năm cô học lớp 11 cô đã tình cờ gặp anh. Thanh Hải anh lúc ấy vừa mới ra trường, anh bắt đầu với một công việc đầu tiên. Ngày hôm ấy anh đến trường để nhận lớp và tình cờ thay anh đã làm chủ nhiệm lớp của cô. Lúc đầu anh với cô cũng chả thân thiết gì với nhau chỉ là mối quan hệ thầy trò bình thường. Nhưng càng về sau thì hai người họ càng thân thiết một cách kì lạ. Từ ngày đầu nhận lớp anh đã có ấn tượng về cô. Cô gái nhỏ nhắn, đôi môi nhỏ, nước da trắng hồng và đặc biệt là đôi mắt của cô. Đôi mắt chứa nhiều tâm tư, ánh mắt sâu thẫm chứa nhiều băn khoăn. Và cũng từ đó amh đã chú ý cô hơn nhưng theo một cách rất đặc biệt.
Năm ấy cô làm lớp trưởng còn anh là giáo viên chủ nhiệm nên anh thừa cơ hội mà sai vặt cô đủ điều, luôn chọc ghẹo cô mọi lúc và đặc biệt là mỗi khi có đứa con trai nào tiếp cận cô thì đều bị anh phá đám. Điều ấy càng làm cho cô có ấn tượng không tốt về anh, cô luôn tỏ ra khó chịu khi gặp anh. Mỗi lần như vậy anh đều cười rồi cho qua những lời trách móc khó nghe từ cô.
Tuy có chút khó chịu về anh nhưng cô vẫn không ghét anh được. Tuy là hay chọc ghẹo cô mọi lúc nhưng đổi lại mỗi lần cô gặp nguy hiểm hay bị bạn bè ức hiếp thì anh đều xuất hiện đúng lúc để giải vây. Nhiều lần cô gây chuyện trong trường nhưng anh chỉ gặp riêng cảnh cáo chứ chưa bao giờ báo về gia đình của cô. Nhưng định kiến vẫn là định kiến. Cô lúc nào cũng luôn dè bĩu anh, tránh anh như tránh tà vì không muốn có những tin đồn không đáng có.
Nhưng cho dù có tránh thế nào thì cô vẫn không tránh được định mệnh đã đặt sẵn. Hết lần này đến lần khác, mặc dù là cô đã cố tình tránh né nhưng càng lãng tránh đi thì cô và anh càng dễ gần, cô cũng cảm thấy khó hiểu chẳng biết vì sao cô lại gặp anh mọi lúc như vậy chứ.
Hôm ấy lớp cô tan sớm nên cô đã đi dạo trên công viên, một mình sảy bước trên con đường quen thuộc thì cô lại gặp đúng mấy tên côn đồ. Bọn chúng tổ chức đua xe chạy lạng lách trong khắp khu phố. Tình cờ có một tên đã va phải cô, cô ngã xuống đường. Tên đó không một lời hỏi thăm mà còn quay sang trách cô.
" Này nhỏ kia, không biết tránh à? Muốn chết phải không?"
" Anh va phải tôi mà còn ngang ngược vậy hả ?"
Tên đó bước xuống xe tiến lại phía cô.
" Sao nói lại nghe coi nào ?"
Hắn vừa nói vừa lấy tay vuốt ve trên khuôn mặt của cô.
" Cô em cũng xinh đẹp đấy chứ!!! Hay là...." - Đôi tay của hắn nhanh chóng đã lướt xuống áo của cô rồi nhanh tay tháo ngay cái cúc áo đầu tiên.
Cô hoảng sợ gạt phăng tay hắn ra.
" Anh bỏ tôi ra, tôi la lên bây giờ...Bỏ ra "
" Em la đi...Cũng không ai nghe đâu hay là ngoan ngoãn phục vụ anh đi rồi anh cho tiền..." - tên đó vừa nói vưag vuốt ve người cô.
Cô sợ co người lại.
" Bỏ ra...Có ai không cứu tôi với..."
Do đang trong khu phố mà đang là buổi trưa nên hơi vắng vẻ.
" Em la đi...La lớn nữa đi " - tên sở khanh đó bóp chặt miệng của cô lại.
Bỗng lúc này có một giọng nói quen thuộc cất lên.
" Bỏ em ấy ra "
Cô quay sang nhìn thì thấy đó là anh - Trần Thanh Hải.
" Tao nói là mày bỏ em ấy ra, mày bị điếc hay là não có vấn đề vậy ?"
Anh vừa nói vừa bước lại tán cho tên đó một cái như trời giáng. Tên đó bị anh đánh đến ngây người.
" Con mẹ nó...Thằng nào dám đánh tao đấy ?"
" Là bố mày đấy!"
Anh nói xong bước lại nắm cổ áo tên đó.
" Tao nhắc cho mày biết, tốt nhất là liệu hồn đừng có làm xằng làm bậy giữa đường như vậy...Để bố mày thấy một lần nữa thì đừng tránh "
Anh buông tên đó ra.
" Mày nhớ mặt tao đấy, ban đêm ra đường coi chừng " - tên đó hăm dọa.
" Tao thách mày tìm đến tao đấy "
Tên đó không nói gì len lên xe phóng đi mất. Thấy tên đó rời đi anh mới quay sang nhìn cô, anh ngồi xuống bên cạnh cô.
" Vân Anh em không sao chứ?"
" Em..em không sao...!"
" Con gái con đứa tan học rồi lại không về nhà la cà khắp nơi "
Cô im lặng còn anh thì vuốt lại mái tóc của cô còn tiện tay đóng lại cái cúc áo giúp cô. Cô tròn mắt ngạc nhiên.
" Nhìn cái gì ? Tôi không có thấy cái gì của em đâu, em làm như em có giá lắm vậy, con gái ngoài kia đầy !"
Cô tức giận đứng lên.
" Vậy thì tôi không cần thầy cứu sau này thầy đừng bám theo tôi nữa "
Cô quay người bước đi thì lại ngã xuống.
" Thiệt tình. Con người em sao lại dễ giận vậy chứ? Xem đi chân em bị trật rồi kìa, khắp người bị trầy hết rồi còn muốn đi đâu. Thôi lên xe thầy chở về " - Anh nắm tay cô giúp cô ngồi dậy. " Cẩn thận, để tôi đỡ em ".
Anh nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy rồi đỡ lên xe chở cô về. Đi được một đoạn.
" Đây đâu phải đường về nhà em "
" Tôi có biết nhà em ở đâu đâu mà đưa về !"
" Vậy sao lúc nãy thầy nói là đưa em về mà "
" Thì tôi nói là đưa em về chứ có nói là đưa em về nhà em đâu ".
" Vậy thầy tính đưa em đi đâu chứ ?"
" Về nhà tôi "
Anh nói rồi thì nhanh tay tăng ga bất ngờ làm cô giật mình mà dựa vào lưng anh.
Sau một lúc thì anh đã đưa cô về nhà của mình. Anh nhanh chóng đỡ cô vào nhà ngồi.
" Nhà có hơi bừa bộn chút em đừng cười "
" À..kh..ông sao "
Cô nhìn lên bàn thì thấy toàn là sách nhưng đều là những sách về kinh doanh, chính luận, một số là sách về máy tính nữa. Thấy cô cứ nhìn chăm chăm nên anh đã nhanh tay dọn chúng.
" Em đợi tôi chút..."
Anh nói rồi thì đi lại cái tủ lấy hộp thuốc lại rồi ngồi xuống dưới chân cô. Anh nhanh tay lấy chai nước sát khuẩn đổ vào bông tăm rồi chấm chấm lên vết thương của cô.
" Chân bị trầy hết rồi này, đúng là hết nói nổi em "
Anh vừa chăm sóc vết thương vừa răn giọng giáo huấn. Anh lúc này thật sự rất nghiêm túc không còn giống như mọi ngày mà trêu chọc cô nữa. Cô thấy khá bất ngờ vì thái độ của anh.
" Sao bản thân em lại cao ngạo quá vậy? Lúc nào cũng từ chối sự giúp đỡ của tôi, em ghét tôi đến vậy sao?"
" Đúng đấy! Thầy lúc nào cũng làm phiền em hết, bực bội chết được "
Lời nói của cô như vừa khứa vào trái tim anh vậy. Anh không rõ là bản thân có yêu cô nhóc này không nhưng khi nghe câu nói lúc nãy lòng anh lại đau quặn thắt
" Ừm " - Anh đáp một cách lạnh lùng, đôi mắt không giấu được nỗi buồn.
Sau khi giúp cô xử lí vết thương xong anh đem dẹp hộp thuốc rồi quay sang hỏi.
" Chân em còn đau lắm không? Có cần đi khám không?"
" Dạ đỡ nhiều rồi không cần phiền đến thế đâu "
" Vậy em ăn gì chưa hay để tôi nấu gì cho em ăn nha "
" Không cần đâu em phải về rồi nếu không ba em lại la nữa càm ơn thầy nhiều "
Cô nói rồi thì đeo balo vào.
" Để tôi đưa em về "
" Dạ không cần đâu, em tự bắt taxi về được không dám làm phiền thầy. Hơn hết lúc nãy thầy đã đưa em về nhà thầy rồi thì bây giờ không chừng lại đưa đến một nơi nào khác nữa nên tốt nhất là em tự về "
" Em nghĩ tôi là người vậy à ?"
" Cái đó thì thầy tự hiểu sao thầy hỏi em! Mà suốt ngày thầy cứ bám lấy em người ta nhìn vào không hiểu lầm mới là lạ đó, ngay cả bản thân em cũng cảm thấy khó chịu lắm đấy "
Anh trầm ngâm một lúc.
" Nếu em đã nghĩ vậy thì sau này tôi không làm phiền em nữa, em về đi "
" Cảm ơn thầy "
Cô nói rồi thì đứng dậy đi ra khỏi nhà anh. Còn anh thì bất lực ngồi xuống ghế sofa nở một nụ cười khinh bỉ cho chính bản thân mình. Hóa ra từ trước tới giờ cô chỉ xem anh như là một kẻ bám đuôi đem lại quá nhiều phiền toái cho cô. Anh cảm thấy bản thân mình là một thằng tệ hại chẳng làm được điều gì tốt đẹp hết.