Sáng hôm sau.
Hải : dậy rồi à, mau ăn sáng đi rồi đi học.
Cô chẳng thèm chả lời hay nhìn Hải 1 cái, ngồi vào bàn ăn rất nhanh rồi chuẩn bị đi học.
V.Anh : em đi đây.
☆☆☆☆☆
\[ Ở trường .....\]
Vào giờ ra chơi.
H.Thiên : này Tiểu Anh cái tên hôm qua là người yêu của cậu thật sao?
V.Anh : ờ.
Trang : vậy...vậy là gặp nhau hết rồi à?
H.Thiên : ừ...có vấn đề gì sao?
Trang : cậu còn dám hỏi, lỡ đây vì sự xuất hiện của cậu mà làm cho 2 người họ xa cách rồi thì làm sao?
H.Thiên : vậy càng tốt, vậy thì tôi sẽ đường đường chính chính theo đuổi Tiểu Anh luôn.
V.Anh : 2 người bớt nói vài câu đi.
Trang : cậu đi ra chỗ khác đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với V.Anh.
H.Thiên : ừ.
......
......
Trang : rồi 2 người có chuyện gì ko?
V.Anh : chuyện gì chứ? Ko có gì cả.
Trang : định giấu tôi nữa, nhìn bà buồn ra mặt rồi kìa.
V.Anh : ừ..ừ thì có lời qua tiếng lại một chút.
Trang : tôi đã cảnh báo rồi ko nghe.
V.Anh : cũng tại anh ta quá đáng làm chi.
Trang : rồi bà tính thế nào?
V.Anh : tính gì chứ? Lần này tui giận luôn cho biết mặt.
Trang : chuyện tình của 2 người mệt thật đấy, mà lát tiết 3 là tiết của thầy Hải đó, mà H.Thiên biết thầy Hải là giáo viên chưa.?
V.Anh : tui nghĩ là chưa, để lát tui nói chuyện với cậu ấy.
Trang : ừ, vậy cũng đc.
........
Gần vô tiết, H.Thiên quay lại chỗ ngồi thì V.Anh liền quay xuống.
V.Anh : này H.Thiên, lát tới tiết Sinh cậu có thể im lặng giúp mình ko?
H.Thiên : im lặng????
V.Anh : thì...một lát vô tiết cho dù cậu có thấy ai, làm gì thì đừng có lên tiếng giùm mình là đc.
H.Thiên : mà sao vậy?
V.Anh : thì cậu chỉ cần nghe theo mình là đc rồi, cậu hứa chứ?
H.Thiên : ok, cho dù có gì xảy ra đi chăng nữa tôi cũng ko lên tiếng đâu, cậu yên tâm.
V.Anh : cảm ơn cậu.
Tùng....Tùng....Tùng...
Cánh cửa lớp bắt đầu mở ra.
V.Anh : NGHIÊM!!!!
Hải bước lên bục để cặp tap xuống ghế, quay lại gật đầu chào cả lớp.
Hải : được rồi, các em ngồi xuống hết đi.
H.Thiên nhìn Hải mà hết sức ngạc nhiên, rồi đưa con mắt nhìn sang V.Anh.
Hải : rất vui khi đc gặp lại các em, năm nay tui sẽ là giáo viên bộ môn chịu trách nhiệm giảng dạy môn Sinh Học cho lớp của chúng ta.
Do đây là lớp mà Hải từng chủ nhiệm nên tất cả học sinh đều biết tới cậu trừ H.Thiên.
Hải : năm nay là năm cuối cấp rồi, cho dù tôi ko làm chủ nhiệm nhưng các em cũng phải cố gắng học đó có biết ko?
" Vâng" \- cả lớp đồng thanh.
Hải : mà hình như lớp chúng ta có 1 thành viên mới nhỉ? \(nhìn H.Thiên\). Em tên gì?
H.Thiên \(đứng dậy\): em tên Hoàng Thiên.
Hải : vậy à, tên đẹp đấy.
Cậu bước lại đứng trước mặt H.Thiên
Hải : tôi mong em có thể để tâm và cố gắng thật nhiều đến môn Sinh của tôi. Và hãy cố gắng cẩn thận với tôi nữa đó.
Câu cuối Hải nép sát người nói nhỏ vào tai của H.Thiên.
H.Thiên : thầy.....
V.Anh bỗng nhiên quay xuống nhìn thẳng H.Thiên, ánh mắt thì như cầu xin rằng là cậu nên im lặng. Do đã hứa với V.Anh nên cậu cũng đành im lặng ngồi xuống.
Hải : được rồi chúng ta vào bài học.
Anh quay lưng tiến về bục giảng. Còn V.Anh thì thở phào nhẹ nhõm.
15 phút....
30 phút....
45 phút....
Tiết học kết thúc.
Hải : hôm nay đến đây thôi, các em nhớ học bài cho đầy đủ tiết sau tôi sẽ kiểm tra miệng.
.......
Hết tiết 4, cả lớp đc nghĩ giải lao 5 phút.
H.Thiên : thì ra là anh ta là giáo viên trong trường... bất ngờ thật đấy, sao cậu ko nói cho tui biết từ đầu.
V.Anh : mình....mình ko thể nói đc nhưng nếu cậu đã biết rồi thì mong cậu giữ bí mật giúp mình.
Trong lúc cả 2 đang nói chuyện thì Hải cũng từ vừa kết thúc tiết ở lớp kế bên đang đi xuống văn phòng thì tình cờ đi ngang lớp của V.Anh nhìn cô và H.Thiên thân mật nói chuyện Hải đây đã ko giấu đc vẻ bực bội. Đang đứng ở bên ngoài lớp Hải nghe đc 1 số học sinh trong lớp nói chuyện.
Hoa : này tụi bây có thấy V.Anh và H.Thiên hợp nhau ko?
Kiều : ừ, tui thấy 2 người rất xứng đôi, H.Thiên mới chuyển vào trường của chúng ta ko lâu mà đã thân đc với V.Anh rồi.
Phát : nói ra thật mất mặt, bọn con trai tụi tui theo đuổi V.Anh 3 năm nay mà cậu ấy ko thèm ngó ngàng gì đến H.Thiên thì cậu ấy lại có thể vui vẻ thân mật đến như vậy.
Minh : nói này cho nghe nữa nè, hôm qua tôi có đi nhà sách tình cờ lại thấy H.Thiên chở V.Anh về nữa đó.
Loan : nhất định là có vấn đề rồi, xem ra lớp chúng ta lại có thêm 1 cặp đôi uyên ương trai tài gái sắc nữa rồi.
Kiều : tôi thấy sớm muộn gì 2 người này cũng thành đôi thôi. Mọi người có để ý ko H.Thiên lúc nào cũng gọi V.Anh là Tiểu Anh hết đó.
Phát : bà nói tôi mới để ý.
Hải đứng bên ngoài nghe ko xót 1 lời nào cả, giận dữ bỏ đi. Bất ngờ lúc này Trang cũng đang đi vào lớp tình cờ gặp Hải với vẻ mặt bực bội cô liền đưa con mắt nhìn vào trong lớp thì thấy V.Anh và H.Thiên đang nói chuyện vui vẻ. Cô lập tức chạy vào.
Trang : này V.Anh bà có biết tôi vừa gặp ai ko?
V.Anh : gặp ai???
Trang : thầy Hải đó.
V.Anh : ủa có gì lạ đâu, anh ấy là giáo viên trong trường nên 2 người gặp nhau là bình thường mà nói tôi chi vậy.
Trang : bà ngốc vừa thôi, tôi mới gặp thầy ấy với vẻ mặt bực bội lắm hình như là đã nhìn thấy bà với cậu ta vui vẻ bên nhau đó.
V.Anh : hết anh ta rồi lại tới bà, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi tôi với H.Thiên chỉ là bạn thân thôi.
Trang : nói vậy mà nói đc, có thằng con trai nào mà bình tĩnh khi thấy người con gái của mình thâm mật bên 1 thằng con trai khác chứ.
V.Anh : mệt bà quá đi.
Bỗng lúc này V.Anh nhận đc 1 tin nhắn từ Hải.
" Tôi còn có việc nên ko về nhà, mà nếu 2 người có thân quá thì rủ cậu ta đi ăn trưa luôn đi khỏi lo cho tôi"
" Anh bị cái quái gì vậy, ăn nói kiểu gì vậy?"
" Tôi nói Tiếng Việt mà em ko hiểu hả?. Dạo này có vẻ càng ngày càng thân với nhau nhỉ, thấu hiểu nhau quá rồi. Còn gọi thân mật như vậy " Tiểu Anh"".
" Em phải nói bao nhiêu anh mới chịu hiểu đây
" Được lắm Trần Thanh Hải lần này tui đi với cậu ấy luôn cho anh vừa lòng"
Gửi tin nhắn xong cô tắt nguồn điện thoại luôn.
Hết tiết 5, mọi người đều ra về riêng V.Anh thì phải đem sổ đầu bài lên văn phòng. Đang đi.
H.Thiên : Tiểu Anh, cậu đi đâu vậy?
V.Anh : mình đi trả sổ đầu bài.
H.Thiên : xem ra làm lớp trưởng cực quá nhỉ.
V.Anh: từ từ rồi cũng quen.
H.Thiên : vậy tôi đi cùng cậu được chứ.
V.Anh : ừ.
H.Thiên : này cậu rảnh ko hay là đi ăn cùng tôi.
V.Anh : mình còn có việc, xin lỗi cậu.
H.Thiên : có việc thì thôi.
.....
V.Anh : cậu đứng đây đi tôi đem sổ vào trong văn phòng rồi ra liền.
H.Thiên : ừ.
V.Anh bước vào trong thì lại gặp Hải. Lúc này khi nhìn thấy Hải thì V.Anh lại bực bội cả lên. Còn Hải thì lại chẳng thèm ngó ngàng tới cô nhanh chóng thu dọn tài liệu rồi bước ra. Ra khỏi phòng thì Hải lại thấy H.Thiên đang đứng ở ngoài. V.Anh cũng bước ra, dường như muốn chọc tức Hải cô liền chạy lại chỗ của H.Thiên.
V.Anh : này lúc nãy cậu rủ mình đi đâu?
H.Thiên :đi ăn trưa, mà cậu nói là bận rồi mà.
V.Anh : bây giờ thì hết bận rồi, đi thôi.
Cô nói rất lớn dường như là để cho Hải nghe thấy, cô lập tức nắm lấy tay của H.Thiên rồi bước đi. Còn Hải thì chẳng nói nên lời, thật sự ko thể diễn tả tâm trạng của cậu lúc ấy. Và cứ thế V.Anh đã cùng H.Thiên đi ăn trưa mặc kệ tâm trạng của Hải.
.........
Quán ăn...
H.Thiên : sao cậu ăn ít vậy hay là ko khỏe trong người.
V.Anh : ko sao, chỉ thấy hơi bực bội thôi.
H.Thiên : vậy để tôi đưa cậu về nhà.
V.Anh : thôi đi, tôi còn có việc tôi về trước đây.
Nói xong cô bước ra khỏi quán bắt 1 chiếc taxi rồi về nhà.
Về tới nhà cô cũng chẳng thấy Hải đâu. Cô cũng đành lên phòng học bài cho qua thời gian.....Tầm 2h chiều.
DING....DOONG...
Nghe tiếng chuông V.Anh bước ra mở cửa nhà.
V.Anh : là bà đó à, vào nhà chơi.
Trang : này tui có mua ít gà rán và trà sữa nè, coi như là đền bù cho bà ngày hôm qua.
V.Anh : thiệt tình, thôi vào nhà đi.
Bước vào nhà.....
Trang : thầy Hải ko có ở nhà à.
V.Anh : anh ta đi luôn rồi, kệ anh ta.
Trang :lại gì nữa vậy, lại giận nhau nữa à.
V.Anh : ai mà rảnh để giận với anh ta chứ, muốn đi đâu thì đi, tôi ko quan tâm nữa.
Trang : chắc là tại H.Thiên nữa rồi chứ gì.
V.Anh : ko phải.
Trang : còn nói ko phải, từ lúc cậu ta xuất hiện thì tình cảm của 2 người lại ko tốt nếu ko phải vì cậu ta thì tại ai chứ.
V.Anh : thôi đi, gác chuyện này qua 1 bên, để tôi vào trong lấy đĩa đựng đồ ăn đã.
Trang : ừ.
V.Anh mang đồ ăn vào trong bếp còn Trang thì đang ngồi ở phòng khách. Bất ngờ lúc này thì Hải cũng về. Mở cửa lái xe vào nhà thì lại thấy một chiếc xe khác đang đậu trong nhà. Hải dựng xe bước vào nhà.
Hải : thì ra là Trang à.
Trang \(đứng dậy\): dạ em chào thầy.
Hải : em cứ ngồi chơi, thầy lên phòng trước.
Trang : vâng.
Hải bước đi, đến cầu thang Hải lại đưa mắt nhìn trong bếp thì thấy V.Anh. Cô quay lại anh làm ngơ bỏ đi lên phòng. V.Anh bước ra phòng khách.
Trang : xem ra thầy Hải giận thật rồi.
V.Anh : kệ đi, giải thích bao nhiêu lần rồi mà ko chịu hiểu lần này tôi cho giận luôn.
Trang : bà đó nha, có mà ko chịu giữ sau này thầy ấy có người khác rồi ở đó mà khóc.
V.Anh : mệt quá đi, nếu anh ta muốn chia tay thì chia tay ko vấn đề gì cả.
Trang : nói vậy mà nói đc, thầy ấy tốt với bà như vậy mà bà đành lòng chia tay sao.
V.Anh : đến tình cảm của tôi anh ta còn ko hiểu thì còn tiếp tục làm chi cho mệt.
Trang : bà nghe tui nói nè, suy cho cùng thì thầy ấy ko thích bà thân mật với thằng con trai khác, chẳng lẽ bà ko nhận ra là thầy ấy đang ghen à.
V.Anh : ghen??? Sao tui hỏi mà anh ta có chịu thừa nhận đâu.
Trang : sao mà bà ngốc dữ vậy, 10 thằng thì hết 11 thằng là ko chịu thừa nhận mình ghen rồi có thể mà cũng ko hiểu. Mà nói trắng ra người sai là bà mà.
V.Anh : sao lại là tui chứ???
Trang : bà đó có bạn trai rồi mà còn ko biết giữ mình còn đi nói chuyện thân mật vui vẻ bên thằng con trai khác nữa nói sao thầy ấy ko ghen đc chứ.
V.Anh : tui với H.Thiên chỉ là bạn thân thôi.
Trang : bạn thân??? Nói cho bà biết 10 cặp bạn thân khác giới thì có tới tận 9 cặp thành đôi rồi, bạn thân khác giới nó vốn ko tồn tại.
V.Anh : chẳng lẽ bây giờ tôi nghĩ chơi với H.Thiên
Trang : ko phải là bắt bà nghĩ chơi mà là bà nên giữ khoảng cách nói roc cho cậu ta hiểu rằng là bà đã có bạn trai rồi.
V.Anh : được rồi, tôi sẽ giải quyết còn bây giờ lên phòng tôi học bài chứ.
Trang : ừ.
.......
Đang ngồi học cùng Trang thì Hải nhắn tin
" Tôi còn có việc ở công ty em ở nhà dùng cơm đi ko cần chờ tôi"
V.Anh mở điện thoại lên coi tin nhắn, mặt mày cau có khó chịu.
Trang : ai nhắn vậy.
V.Anh : này bà xem đi, cách nhau có mấy bước mà còn ko qua nói đc 1 tiếng.
Trang cầm điện thoại của V.Anh lên xem.
Trang : ko thèm nói chuyện vậy là thấy ấy giận bà luôn rồi.
V.Anh : anh ta đúng là quá đáng.
Trang : tui thấy bà nên là người giải hòa trước đi.
V.Anh : tui á??? Rõ ràng là anh ta quá đáng sao lại bắt tôi xin lỗi, tôi ko làm được.
Trang : sao bà cứng đầu quá vậy một tiếng xin lỗi bộ khó lắm sao, dù gì thì bà là người sai trước mà.
V.Anh đứng dậy bước gần lại cửa sổ thì thấy Hải đang dẫn xe ra khỏi nhà rồi chạy đi mất.
V.Anh : được rồi, tôi sẽ lựa lời.
Học đc 1 chút thì Trang cũng ra về.
☆☆☆☆☆☆☆
Buổi chiều, Hải mới từ công ty trở về. Vừa bước vào nhà thì cậu đã thấy V.Anh đang ngồi ở phòng khách nhắn tin với ai đó. Cậu cũng chẳng thèm quan tâm bỏ đi lên phòng.
V.Anh liền bước vào bếp dọn cơm ra rồi lên phòng gọi Hải.
Cộc...Cộc...Cộc...
V.Anh : em vào được ko?
Hải : vào đi.
Cô mở cửa bước vào thì thấy Hải đang sửa soạn đồ.
Hải : có gì thì nói lẹ đi, tôi còn có việc.
V.Anh : anh định đi đâu nữa à.
Hải : ko liên quan đến em.
V.Anh : hay là anh...anh dùng cơm rồi hãy đi, em nấu cơm xong cả rồi anh ăn luôn nhé
Hải : tôi ko đói, em cứ ăn đi, tôi còn có việc tôi đi đây.
Dứt câu cậu cầm lấy sấp tài liệu bước ra khỏi phòng ko thèm quan tâm đến cô nữa. Bước xuống phòng khách thì tiếng của V.Anh vang lên.
V.Anh : anh đứng lại đó.
Cô nhanh chóng bước xuống đi lại phía Hải.
Hải : có chuyện gì?
V.Anh : thái độ của anh vậy là sao?
Hải : em nghe ko hiểu sao, tôi còn có việc, em đừng có gây chuyện nữa tôi mệt mỏi lắm rồi.
V.Anh : chẳng lẽ đối với anh công việc nó còn quan trọng hơn việc ngồi ăn 1 bữa cơm với tôi.
Hải : ĐÚNG VẬY!!!! Nếu em muốn dùng cơm thì cứ việc đi ăn với cậu bạn thân của em á tôi ko cấm cảng gì cả
V.Anh : anh....anh quá đáng lắm. Có giỏi thì anh đi luôn đi.
Hải : được, nếu em muốn vậy tôi sẽ đi, tôi sẽ đi kiếm mấy cô gái khác mà ăn cơm còn hơn là ngồi đây ăn với em.
V.Anh : tôi...tôi ko ngờ anh lại là người như vậy.
Hải : đúng đấy, tôi là người như vậy đấy nếu em cảm thấy tôi tệ bạc quá thì cứ đi kiếm cậu bạn thân, thanh mai trúc mã của em mà nói chuyện, tôi đây ko rảnh mà tiếp chuyện với em.
Nói rồi Hải lấy xe chạy đi mất còn V.Anh thì lại bật khóc, bỏ đi lên phòng chẳng còn tâm trạng để ăn uống gì nữa
Còn về phần Hải sau khi đi tiếp khách hàng xong thì lại gọi điện cho Khánh.
Hải : ông rảnh ko?
Khánh : có chuyện gì à.
Hải : đi uống với tôi vài ly.
Khánh : có chuyện gì buồn nữa à.
Hải : hỏi nhiều quá đi, ông có đi ko thì nói 1 tiếng.
Khánh : rồi rồi đi thì đi.
Hải : quán cũ nhé.
Khánh : ok, lát tôi tới.
30 phút sau....
Khánh bước đến quán thì đã thấy Hải ngồi 1 mình 1 bàn, cứ thế mà uống ko ngừng.
Hải : đến rồi đó à, nào uống với tôi vài ly. \(ngà ngà say\)
Khánh : ông sao vậy, thường ngày ghét đụng đến rượu bia lắm mà sao hôm nay lại rủ tôi uống rượu nữa hay là ông với V.Anh lại có chuyện gì nữa rồi.
Hải : đừng nhắc tới cô ta nữa, con gái bọn họ đúng là đồ phụ bạc, có bao nhiêu cũng chẳng thấy đủ.
Khánh : thôi đi, đừng uống nữa. Trong tình yêu ít nhiều thì cũng phải có chút hiểu lầm.
Hải : hiểu lầm??? Chính mắt tôi nhìn thấy mà còn gọi là hiểu lầm sao? Cô ta hết vui vẻ bên người này thì lại thân mật bên người khác.
Khánh : V.Anh đó giờ đâu phải là người như vậy, chắc là có khuất mắt gì đó thôi.
Hải : đúng là lòng người, thật khó đoán. Nào hôm nay ko say ko về. Nào zôooooo.
\[ **Còn tiếp**.....\]