CHƯƠNG 956: NGƯỜI SAU VƯỢT TRƯỚC.
Trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều bị Tống Thanh Thư khắc tinh kia quấn quýt si mê đè ra giao hoan liên tục, Đại Khỉ Ti đã không chịu nổi thảo phạt, làm cho nàng không thể chịu đựng them được chính là trên đường đi còn bị ánh mắt xem thường của Bồ Sát Thu Thảo.
Đều là nữ nhân, nàng như thế nào nhìn không ra trong ánh mắt đối phương ẩn chứa ý tứ gì?
“ Hừ, nha đầu ngươi tự cho mình thanh cao sao? Chờ đến lúc ngươi thua cuộc làm nha hoàn cho ta rồi, thì ta có rất nhiều cơ hội chế trụ ngươi, đến lúc đó đem ngươi dịch dung, rồi mang ngươi đưa đên cho tiểu tử Tống Thanh Thư khắc tinh kia, để cho ngươi nếm thử cây côn ŧɦịŧ ma tinh lợi hại của hắn...”
Đại Khỉ Ti ác ý nghĩ đến, nàng vốn là nhân vật vừa chính vừa tà, bất kể là lúc làm Tử Sam Long Vương hay là Kim Hoa bà bà, đều là loại người gϊếŧ người như ngóe, như vậy việc trả thù một cô nương tiêu thư thì không có cái gì đáng giá để mà áy náy.
Bồ Sát Thu Thảo không biết mình đã rơi vào trong kế hoạch của người khác, mặt hưng phấn chuẩn bị trận đấu đánh cuộc này.
Tống Thanh Thư khẽ cười, cho là hai nữ nhân này chỉ là trêu đùa, vốn đường lên núi cũng không có gì thú vị, them chút chuyện nhỏ như vậy xen vào cũng tốt.
-Vậy lấy đại điện Trùng Dương cung làm điểm cuối cùng, người nào trước đến thì người đó thắng, ai có ý kiến gì khác?
Thấy hai nàng không có biểu hiện dị nghị gì, Tống Thanh Thư liền tay vung,
-Bắt đầu.
Vừa dứt lời, hai nữ nàng liền cùng khởi động thân hình, Bồ Sát Thu Thảo có cao thủ là ca ca luôn theo bên cạnh chỉ điểm, võ công tương đối không tệ, phóng nhãn toàn bộ Kim quốc, chỉ sợ trong cao thủ trẻ tuổi nữ tính, ngoại trừ Hoàn Nhan Trọng Tiết, thì nàng cũng sàn sàn cỡ như Hoàn Nhan Bình .
Chỉ tiếc là đối thủ lần này là Tử Sam Long Vương tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ, chỉ thấy Đại Khỉ Ti như bay theo gió nhẹ nhàng phóng trước, chỉ mấy lần lên xuống, thì đã đến sườn núi, đem Bồ Sát Thu Thảo bỏ rơi khoảng cách xa xa.
Bồ Sát Thu Thảo sắc mặt lập tức khó nhìn, biết mình đã sập bẫy, bất quá tính tình quật cường làm cho nàng không cam lòng nhận thua, cắn răng dốc sức liều mạng đuổi theo.
Tống Thanh Thư mang theo Âu Dương Phong, Cừu Thiên Nhẫn dù gấp vẫn nhàn nhã theo ở phía sau, thưởng thức thân hình mỹ lệ của hai nữ nhân xinh đẹp tỷ thí, Tống Thanh Thư trong đầu lại nghĩ đến một chuyện, lúc trước tại phủ Đại Hưng hắn quên hỏi Hoàn Nhan Trọng Tiết có sư phụ là ai, cũng không biết là cao nhân nào truyền thụ cho nàng một thân võ công cao minh như vậy, xem ra lần sau quay về phủ Đại Hưng phải hỏi một chút.
-Đã đến mỏm Nhật Nguyệt Nham.
Âu Dương Phong thanh âm truyền tới trong tai hai nàng, nhắc nhở các nàng đã đến vị trí đầu tiên.
Đại Khỉ Ti đến trước, không có ngừng lại mà tiếp tục phóng chạy như bay, cũng không lâu lắm Bồ Sát Thu Thảo cũng đến, mặt trầm như nước mà phóng theo đằng sau.
Qua mỏm Nhật Nguyệt Nham, hai nàng trước sau tung nhảy tại giữa sơn dã, rất nhanh lại đến Bão Tử Nham, lần này không cần Âu Dương Phong giải thích, các nàng cũng nhận ra được, bởi vì mỏm đá Bão Tử rất là kỳ quái, giống như một phu nhân đang ôm hài tử vậy.
Lại vượt qua đến Lão Ẩu Nham, chỉ thấy trước mặt khối lớn nham thạch giữa đường, hình dạng âm trầm đáng sợ, giống như cái bà lão khom người từ trên nhìn xuống bao quát. Đại Khỉ Ti khẽ nhíu mày, đột nhiên ngừng lại, Bồ Sát Thu Thảo cũng thấy kỳ lạ, chợt nghe từ sau mỏm núi đá mấy tiếng hô lên, liền nhảy ra bốn đạo sĩ, tất cả tay đều cầm trường kiếm, ngăn chặn ở giữa đường, xem ra đúng là Trùng Dương cung bố trí thủ vệ tại các nơi yếu đạo.
-Tránh ra!
Chỉ là bốn cái đạo sĩ, Đại Khỉ Ti đương nhiên không để vào mắt, nàng lo lắng trì hoãn sẽ để cho Bồ Sát A Thu Thảo đoạt tiên cơ, thì toàn bộ kế hoạch của nàng liền trôi theo nước chảy.
Đại Khỉ Ti lạnh lùng nói.
Bốn gã đạo sĩ giật mình, bọn họ nhìn thấy trước mắt nữ nhân xinh đẹp ngực thẳng, hông nở, cái mông cong vút nẩy nở, đã vậy gió núi thổi ép dính sát y phục của nàng vào thân, bên dưới hạ thể nhô lên thật cao gò mu bí ẩn thật là khiêu gợi, cho nên vừa nhìn qua bọn họ liền có chút bị hớp hồn nói không ra lời, trong đó có một đạo sĩ trẻ tuổi nhất bị làn thu thuỷ của nàng quét qua, càng làm tâm tình dao động, mặt đỏ tới mang tai.
Mấy người đang muốn hỏi thăm mục đích của nàng đến đây, nào ngờ nàng mở miệng không khách sáo, vị đạo sĩ lớn tuổi lập tức giận dữ:
-Cô nương đã đến Chung Nam sơn mà lại dám biểu hiện như vậy, quả nhiên là chán sống rồi!
Đại Khỉ Ti tuy rằng niên kỷ đã cao, nhưng dung mạo của nàng quá mức tuyệt diễm, đã nhiều năm như vậy rồi, năm tháng dường như không có để lại chút nào dấu vết, hơn nữa mấy ngày nay lại bị Tống Thanh Thư cần cù cày cấy tưới tiêu trút nước, nên trên mặt càng là hiện lên hoa đào, toàn thân tản ra mị lực kinh người, đạo nhân kia không biết nàng, nên tưởng rằng nàng chỉ là cái một cô nương đây….
Đại Khỉ Ti hừ lạnh, đạo nhân lớn tuổi kia chỉ thấy mắt hoa lên, còn chưa thấy rõ là chuyện gì xảy ra, thì mặt đã trúng cái tát vang dội.
Mấy tên đạo sĩ còn lại liền giận dữ, trường kiếm lắc đảo, chân đạp kỳ môn, chuyển lệch thân người dung chiêu "Phân hoa phất liễu" đâm về phía sườn eo của nàng, chỉ có đạo sĩ trẻ tuổi không đành lòng, cố đem mũi kiếm đâm lệch qua ba tấc.
Gặp Đại Khỉ Ti bị mấy đạo sĩ cuốn lấy, Bồ Sát Thu Thảo lập tức đại hỉ, không ngừng lại, từ sau vượt lên trước tiếp tục chạy lên núi, mấy tên đạo sĩ bởi vì đang đối phó với Đại Khỉ Ti, nên đành trơ mắt nhìn xem Bồ Sát Thu Thảo vượt qua xông tới.
Lúc này đạo sĩ lớn tuổi cũng kịp phản ứng, đưa kiếm lên, đâm thẳng đến ngực Đại Khỉ Ti, từ trước đến nay người sử kiếm luôn nhẹ nhàng, chú ý nghiêng tiến, chứ không thể sử dụng như đơn đao cứng rắn đâm mãnh liệt đến, kiếm này của đạo sĩ lớn tuổi tấn mạnh là vì vừa rồi ôm hận chịu nhục, bởi vậy không có cố kỵ quá nhiều.
Mắt thấy mũi kiếm đâm đến, Đại Khỉ Ti điềm tĩnh, mười ngón thon dài nhắm ngay mũi kiếm bắn ra chỉ lực, “ coong..” tiếng vang lên, thanh trường kiếm của lão đạo sĩ bay thẳng trên không, không chờ kiếm kia kịp rơi xuống, “ coong…coong…coong…” liên tục ba tiếng vang lên, ba thanh trường kiếm còn lại cũng cùng bị đánh trúng bay lên, kiếm đao bên dưới ánh nắng chiếu rọi lòe lòe chiếu sáng.
-Khá lắm Tử Sam Long Vương, mỗi lần giơ tay nhấc chân lại có vài ba phần điệu bộ thần vận của Hoàng Lão Tà…
Âu Dương Phong ở phía sau nhìn thấy rất rõ ràng, Đông Tà- Tây Độc nổi danh, hắn đối với Đạn Chỉ thần công của Hoàng Dược Sư đương nhiên là rõ ràng vô cùng, Đại Khỉ Ti tung ra chiêu này tuy rằng so ra kém tinh diệu hơn, thế nhưng dung để đối phó với nhóm đạo sĩ này, mấy chiêu vừa rồi cũng đã đầy đủ đặc sắc.
Bốn gã đạo sĩ trường kiếm rời khỏi tay, mà vẫn không rõ đối phương sử dụng chính là thủ đoạn gì. Lúc này đạo sĩ lớn tuổi kêu lên:
-Mọi người cẩn thận, đây là tà pháp yêu nữ, chúng ta rút lui.
Đại Khỉ Ti thì đang tập trung tinh thần cùng với Bồ Sát Thu Thảo tỷ thí, gặp bốn người kia muốn đào tẩu, nàng cũng không để ý tới, mà theo hướng Bồ Sát Thu Thảo vừa phóng qua đuổi theo.
Bốn gã đạo sĩ nhảy hướng về sau mỏm Lão Âủ Nham, tại bên trong loạn thạch chạy gấp, mắt thấy sắp biến mất trong bóng đêm, Tống Thanh Thư từ phía sau dường như thuận chân đá mấy viên đá vụn trước chân, đá vụn kích xạ phóng đến, ngay lập tức bốn gã đạo sĩ cùng tiếng kêu rên lên ngã xuống đất.
Cừu Thiên Nhẫn sắc mặt bình thường, nhưng trong lòng cực kỳ khϊếp sợ: Chặn đánh bốn đạo sĩ này không khó, thế nhưng dung chân cử trọng nhược khinh nhàn nhã mà kích xạ như thế này, lão tuyệt đối làm không được.
Ai… lúc trước còn mấy lần cùng với hắn giao thủ, may mắn hắn hạ thủ lưu tình, bằng không thì cái đầu mạng già này chỉ sợ là khó bảo toàn.
Lão ánh mắt cực kỳ cao minh, nhìn ra được Tống Thanh Thư khẽ vung chân đá ra cái kia mấy viên đá nhỏ với lực đạo vừa đủ, vừa vặn đủ để phong bế huyệt đạo mấy đạo sĩ kia, không đến mức làm tổn thương tính mạng đối phương, Cừu Thiên Nhẫn vừa bội phục đồng thời lại cảm nhận được mình may mắn….