Tống Thanh Thư đáp ứng quá mức sảng khoái, Hoàn Nhan Bình liền cảm giác có quỷ, bất quá việc đã đến nước này, đành phải tới đâu thì tính tới đó.
-Hiện tại đêm hôm đã rất khuya rồi, không còn có ai khác, ngươi đừng có dùng khuôn mặt của tỷ phu ta nữa, trong long ta rất khó chịu đấy.
Lúc trước mỗi lần nhìn thấy gương mặt râu quai nón đó của tỷ phu, Hoàn Nhan Bình liền cảm thấy rất là thân thiết, từ lúc biết rõ tỷ phu chính là Tống Thanh Thư giả mạo, khi nàng nhìn thấy lại gương mặt này, thì cảm thấy toàn thân không thoải mái.
-Nếu như cô nương không thích nhìn xem khuôn mặt tỷ phu này nữa, tại hạ sẽ đem cái mặt nạ này bỏ xuống.
Tống Thanh Thư cười cười, liền tháo xuống mặt nạ, lộ ra nguyên hình của hắn. Nhìn trước mắt nam nhân mày kiếm mắt sao này, Hoàn Nhan Bình không thể ức chế dâng lên một cảm giác lạ lùng, thời gian trôi qua cũng không biết nói cái gì.
Tống Thanh Thư thì bình thản lẳng lặng nhìn qua trước mắt cô nương xinh đẹp cực kỳ thích ý, thật lâu sau đó, vẫn là Hoàn Nhan Bình không chống chịu được ánh mắt đầy lửa nóng của hắn, chỉ vào cái mặt nạ hỏi:
-Ngươi làm sao mà giả dạng bộ dáng của tỷ phu ta giống đến như vậy, ngay cả ta cùng tỷ tỷ cũng đều nhận không ra.
Nữ nhân thì rất thận trọng, huống chi là quan hệ thân cận như hai nàng vậy mà vẫn không có nhận ra hắn giả mạo, Hoàn Nhan Bình đối với chính mình trong mơ hồ đã đem thân thể giao cho người nam nhân luôn là canh cánh trong lòng.
-À…..rất giống bởi vì đây chính là da mặt của Đường Quát Biện đấy.
Tống Thanh Thư rất là thư thái nói.
-Cái gì?
Hoàn Nhan Bình vừa sợ vừa giận, lập tức lại nổi cáu rồi, liền rút ra đoản kiếm tùy thân.
-Xem cô nương gấp đến như vậy, chẳng qua tại hạ chỉ nói đùa một chút mà thôi.
Tống Thanh Thư cười nói.
Hoàn Nhan Bình cảm giác đối phương tươi cười rất đáng ghét, lạnh lùng duỗi tay ra:
-Cầm cái mặt nạ đến cho ta xem thử một chút.
Nàng không dám hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của đối phương, muốn xác nhận kỷ càng sau đó thì mới yên tâm.
Tống Thanh Thư tiện tay đem mặt nạ ném qua cho nàng, nói:
-Đường Quát Biện vì muốn để cho tại hạ giả mạo hắn cho thật giống, trước khi chết đã bảo tại hạ cắt lấy da mặt của hắn, chuyện tàn khốc như vậy thì không phù hợp với bản tính của tại hạ, đương nhiên tại hạ sẽ không làm...
Hoàn Nhan Bình bỏ qua ngoài tai lời hắn lải nhải, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tại trên mặt nạ, mặt nạ này chất liệu thật kỳ lạ, xúc cảm so với da thịt cũng không khác nhiều, bất quá nàng xuất thân từ Hoán Y viện, da người là thật hay là giả thì nàng cũng phân biệt được rõ ràng, xác định không phải là da mặt của tỷ phu, nàng phào một cái…
-Có thể kể lại cho ta biết sự tình của tỷ phu đã trãi qua …
Mặc dù từ theo trong miệng tỷ tỷ thì nàng đã được biết đến, bất quá Hoàn Nhan Bình vẫn là muốn biết tỷ phu trước khi chết thì tâm trạng sẽ như thế nào..
-Đường Quát Biện có một tiểu di tử tình thâm nghĩa trọng như vậy thật là có phúc khí tốt.
Tống Thanh Thư cảm thán, liền bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện…
Hoàn Nhan Bình thỉnh thoảng mở miệng hỏi, nhưng đều là câu hỏi việc vặt lông gà vỏ tỏi, tựa như muốn tái hiện lại hình ảnh hàng ngày của Đường Quát Biện vậy
Tống Thanh Thư rất kiên nhẫn, cứ như vậy nàng hỏi thì hắn đáp, cuối cùng Hoàn Nhan Bình thậm chí ngay cả một ngày Đường Quát Biện đi nhà xí cũng đều biết rõ ràng, lúc này thì nàng mới an tĩnh lại.
……………………………………………………………………………..
Bên ngoài đêm đã khuya, Bồ Sát Thế Kiệt vẫn không có đi xa, tại bên ngoài một nơi hẻo lánh các xa hơn mười trượng, lặng lẽ cảm thụ được gió đêm lành lạnh, bất quá hắn tâm so với gió thổi còn muốn lạnh hơn.
Nhiều năm chấp niệm cũng không phải nói buông tay là có thể buông được đấy, hắn mặc dù biết chuyện mình cùng Hoàn Nhan Bình đã không còn có khả năng, thế nhưng hắn vẫn là quan tâm đến nàng như trước kia.
Đáng tiếc hắn ở chỗ này lâu như vậy, cũng không có gnhìn thấy Hoàn Nhan Bình bước ra ngoài, trong đầu liền hiện ra cảnh tượng nàng tại nằm tại dưới thân của Đường Quát Biện uyển chuyển hầu hạ cuộc giao hoan....
Đến lúc này thì Bồ Sát Thế Kiệt mới cười tự giễu mình, rồi đứng dậy cô đơn rời đi, tại thời khắc này, hắn mới chính thức trên ý nghĩa đã nhìn thấy ra vô vọng.
……………………………………………………………………………
Lúc này không gian trong phủ trướng cũng nổi lên khó tả, đã yên tĩnh đến mức Hoàn Nhan Bình thậm chí có thể nghe được trái tim của mình nhảy lên thình thịch.
" Hắn nếu dám leo lên giường, ta sẽ đâm hắn một đao!" Hoàn Nhan Bình sờ lên đoản đao trinh tiết vệ gắn ở trên đùi, tâm trí bất định dần dần mới an định lại…”
Bởi vì cái gọi là sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó, nàng đột nhiên cảm giác được thoáng cái bên cạnh có chút khác thường, quay đầu lại thì Tống Thanh Thư đang nằm tại kề bên mình mỉm cười.
-Ngươi muốn gì?
Hoàn Nhan Bình như con thỏ bị giật mình, liền rúc vào bên cạnh khác.
-Chính là cô nương…
Tống Thanh Thư dứt khoát nói.
-Hả ?
Hoàn Nhan Bình không hiểu, tiếp theo thì mới hiểu rõ ý hắn muốn nói gì, vừa thẹn vừa giận,
-Ngươi hỗn đản, nhanh xuống bên dưới.
Nói xong liền duỗi chân ra đạp hắn lăn xuống dưới, nào ngờ lại bị Tống Thanh Thư thừa cơ bắt lấy cổ chân.
-Đêm đó cô nương đối với tại hạ ôn nhu hơn nhiều so với đêm nay.
Tống Thanh Thư cảm thán nói, lúc này đối với Hoàn Nhan Bình mà nói, trong lòng của hắn rất là mâu thuẫn, lúc trước khi nàng cho hắn là tỷ phu thì thì hắn cố ý áp dụng thái độ bất hòa, thà để nàng hiểu lầm cũng không giải thích, chính là cho rằng đau dài không bằng đau ngắn, chấm dứt đoạn duyên phận này cho xong, bởi vì nếu làm như vậy thì nàng sẽ không biết mình thân phận thật sự của mình, thì sau này hắn mới có thể lặng yên âm thầm rời đi sau khi giải quyết mọi việc đã xong.
Thế nhưng hôm nay nàng đã biết rõ rang chân tướng của hắn, Tống Thanh Thư sẽ không có cách nào tiêu sái ung dung như trước nữa rồi, nhất là khi nhìn thấy Bồ Sát Thế Kiệt cứ bám quanh bên người của nàng, thì hắn liền vô cùng khó chịu, khi nghĩ đến về sau nàng sẽ có nam nhân khác ôm ấp, hắn liền có loại cảm giác sắp điên lên, nếu đã là như vậy, còn chi bằng dứt khoát quay về làm ác nhân.
"Ai, nam nhân nào cũng muốn độc chiếm đến đồ vật không phải của mình." Tống Thanh Thư tuy rằng minh bạch cái đạo lý này, bất quá nếu như hắn đã không vượt qua được, thôi thì cứ thuận theo ý nghĩ trong lòng.
-Đừng có nhắc lại chuyện đêm đó nữa!
Nữ nhân dù sao thì cũng đúng là vẫn dễ mềm lòng đấy, nghĩ đến trước mắt nam nhân này, là người lấy đi lần đầu tiên của mình, Hoàn Nhan Bình tâm tình hết sức phức tạp.
Tống Thanh Thư thì cứ như vậy nằm ở bên cạnh nàng, cũng không có tiến thêm động tác:
-Sự tình lần trước đúng là không cần phải nhắc lại, chỉ là bây giờ chúng ta hãy hảo hảo thương lượng về sau này làm như thế nào ở chung đi.
-Có cái gì mà phải thương lượng chứ!
Cho dù đã cùng đối phương đã có da thịt chi thân, nhưng bây giờ hai thân thể sát gần như vậy, Hoàn Nhan Bình vẫn cảm thấy mình vô cùng khẩn trương.
- Trước tiên là nói về suy nghĩ của tại hạ,
Tống Thanh Thư nói ra,
-Tại hạ không có yêu cầu gì khác, chỉ có một, đó chính là cô nương đời này không thể tìm đến những nam nhân khác.
Hoàn Nhan Bình tức giận đến mức cười khan:
-Không thể tìm đến những nam nhân khác, vậy chỉ có thể tìm đến ngươi sao?
Tống Thanh Thư khẽ cười:
-Tại hạ chính là có ý như vậy..
-Ngươi có biết xấu hổ hay không?
Hoàn Nhan Bình nổi giận.
-So ra mà nói, tại hạ đang muốn cô nương, cho nên xấu hổ chẳng là cái gì cả..
Tống Thanh Thư nghiêng người lẳng lặng nhìn qua ánh mắt của nàng, hắn sở dĩ dám mạnh miệng như vậy thế, bởi vì dựa theo phản ứng của Hoàn Nhan Bình đấy, dù sao lúc nàng biết đến thân phận thật sự của hắn, thì phản ứng của nàng không tính là kịch liệt, làm cho hắn lập tức cảm thấy nói không chừng có được hi vọng.
Hoàn Nhan Bình kinh hoảng khi nhìn thấy ánh mắt hắn sáng rực, liền xoay đầu trốn tránh:
-Ta... ta cần có thời gian để cân nhắc …
Tống Thanh Thư khóe miệng giơ lên:
-Vậy cô nương cứ chậm rãi cân nhắc đi.
Vừa nói xong thì miệng của hắn hướng xuống cái cổ trơn bóng của nàng hôn lên…