Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 901: Đêm khuya khách tới thăm



CHƯƠNG 898: ĐÊM KHUYA KHÁCH TỚI THĂM.

Tuy nhiên quy mô cuộc phản loạn rất nhanh liền bị bình định, chỉ là các vị quan văn võ trong triều đều biết chuyện này sẽ không nhanh hoàn tất kết thúc như thế, sở dĩ như thế bởi vì quân binh tạo phản tự xưng là hoàng đệ Án Sát Đại Vương! Mà đương kim hoàng thượng chỉ có một thân đệ đệ là Thường Thắng Vương Hoàn Nhan Nguyên.

Đoạn thời gian trước tất cả mọi người đều cho là Thường Thắng Vương đã xong đời, nhưng kết quả hoàng thượng thay đổi làm cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt, không những không có truy cứu Thường Thắng Vương chi tội bất kính, mà còn phong thưởng lấy đó làm trấn an.

Lần này quân binh Hà Nam tạo phản, mọi người liền cho là hoàng thượng cao lắm là cười một tiếng rồi cho qua, để chứng tỏ đế vương khoan dung độ lượng, dù sao trong khoảng thời gian này thái độ hoàng đế đối với Thường Thắng Vương là cực kì thân mật.
Nào ngờ Hoàn Nhan Đản sau khi nhìn xem tấu chương, lập tức liền trở mặt, hạ lệnh thị vệ đem Thường Thắng Vương nhốt vào thiên lao, tên cầm đầu quân binh tạo phản cũng bị áp giải vào kinh, cả vụ án liền giao cho phò mã Đường Quát Biện làm chủ thẩm.

Tống Thanh Thư cũng là vô cùng ngoài ý muốn, sự tồn tại uy danh của Đường Quát Biện tại trong triều đình rất yếu, tuy là chức quan tả thừa, thế nhưng hắn biết rõ đó là nhờ vào thân phận trượng phu của Ca Bích. Lần này dính đến đại án tạo phản với một vương gia như thế này, tại sao lại giao cho hắn đến chủ trì chứ?

Thẳng đến khi Hoàn Nhan Lượng tới tìm hắn, thì hắn mới hiểu được đầu đuôi sự tình.

Bởi vì vụ án này trọng đại, trong khoảng thời gian này Tống Thanh Thư liền thiết lập hẳn nơi làm việc ở trong thiên lao, để phòng ngừa bị thế lực ngoại giới gây nên ảnh hưởng, hoàng đế hạ chỉ, trong lúc phá án không cho phép hắn cùng bất luận cùng kẻ nào khác tiếp xúc.
Trên có chính sách thì bên dưới có đối sách, Hoàn Nhan Đản chỉ lệnh nhưng không có cách nào ngăn được toàn bộ người, tối hôm đó Hoàn Nhan Lượng liền phủ lấy một cái áo choàng trà trộn vào thiên lao.

Có lẽ là đã mua chuộc những người liên quan, bọn ngục tốt trong thiên lao rất ăn ý tránh ra nơi khác, chỉ lưu lại Tống Thanh Thư cùng Hoàn Nhan Lượng hai người đầy đủ không gian trò chuyện.

Hoàn Nhan Lượng cùng Tống Thanh Thư một trận hàn huyên về sau, rất nhanh liền vào nhập chính đề, cũng nhắc nhở cho Tống Thanh Thư biết vụ án này nhạc dạo là cái gì:

-Đường Quát huynh, lần này Thường Thắng Vương sẽ chết chắc..

-Chuyện này ta minh bạch, bất quá vẫn là muốn tra rõ sự tình một phen, dù sao đến lúc đó còn phải ngăn chặn lời ong tiếng ve….

Tống Thanh Thư âm thầm cười lạnh, Hoàn Nhan Lượng chiêu này quả thực là đem hắn đặt lên ở trên lửa nướng a, dựa theo chỉ thị của Hoàn Nhan Lượng làm việc, nghĩ đến trở thành một thanh đao trong tay Hoàn Nhan Lượng, được chỗ tốt thì Hoàn Nhan Lượng chiếm, tiếng xấu gϊếŧ oan Thường Thắng Vương thì mình cõng đến.
Thế nhưng nếu không dựa theo chỉ thị của Hoàn Nhan Lượng mà làm, chẳng khác nào là cùng Hoàn Nhan Lượng công nhiên quyết liệt? Tiền kỳ đã đầu nhập tốn nhiều công sức như vậy, Tống Thanh Thư cũng không muốn nhìn thấy loại tình huống này phát sinh.

"Từ xưa đến nay, đầu danh trạng ( làm vừa lòng ) đều không phải là tốt để làm." Tống Thanh Thư âm thầm cảm thán, tuy trước đó đã cùng Hoàn Nhan Lượng trao đổi thê tử, để có thể tiến vào phạm vi trọng tâm, nhưng rất rõ ràng, Hoàn Nhan Lượng cũng không phải là hoàn toàn tín nhiệm hắn, sự tình lần này cũng là một vấn đề thăm dò.

Nghe được hắn trả lời xong, Hoàn Nhan Lượng cũng không thấy có cái gì bất thường:

-Vậy thì cũng được, chuyện này ta muốn Đường Quát huynh làm cho thật tốt, để cho người không ai nói lời nào thì mới là hay. À…Đường Quát huynh, lần này ngươi sẽ có cơ hội tài sắc song thu rồi đấy..
Hoàn Nhan Lượng đột nhiên mặt mày hớn hở nói.

-Tài sắc song thu?

Tống Thanh Thư không hiểu ra sao.

-Vì ta đã xem ngươi trở thành người một nhà nên mới nói ra,

Hoàn Nhan Lượng cẩn thận nhìn chung quanh, lại đưa miệng qua tới gần lổ tai hắn nói,

-Lần này Thường Thắng Vương xảy ra chuyện, người trong nhà Thường Thắng Vương chắc chắn sẽ dốc hết sức lực chuẩn bị, ngươi đang nắm chủ thẩm là trọng yếu nhất, sẽ có một khoản ngân lượng phong phú phi nghĩa chờ ngươi.

-Lấy ngân lượng nà không giúp được gì, chuyện này không tốt lắm chứ?

Tống Thanh Thư nhướng mày hỏi, Hoàn Nhan Lượng ý tứ rõ ràng chính là muốn nhân cơ hội lần này tận lực bóp chết Thường Thắng Vương, đồng thời lại cổ vũ hắn thu hối lộ người nhà Thường Thắng Vương, cũng thật là đủ xấu xa…

-Có cái gì mà không tốt chứ?
Hoàn Nhan Lượng bình thản nói,

- Thường Thắng Vương lần này chết chắc, đến lúc đó người nhà hắn của hắn người thì sung quân, kẻ thì làm nô, còn có ai đủ bản sự lật được cơn sóng lớn này a? Đừng có ngại, loại chuyện này trong kinh thành lâu nay cũng đã phát sinh, ngươi có nhìn thấy qua, có người nào bởi vì chuyện giống như thế này mà xảy ra vấn đề chưa?

Tống Thanh Thư cảm thán, trong triều đình kẻ già đời thật đúng là đủ hắc, thủ đoạn độc ác không nói, càng đem cái vô sỉ phát huy đến cực hạn, chẳng qua hiện nay thân của hắn ở trong nước bùn, nếu làm không tốt ở trong nước bùn mà không bị nhiễm thì chẳng khác nào đi tìm đường chết, nên hắn đành phải cười nói:

-Vương gia nói đến tài thì ta hiểu, còn sắc thì là tình huống như thế nào?

Hoàn Nhan Lượng cười quỷ dị:
- Vương phi của Thường Thắng, được người xưng danh Đào Hoa phu nhân, dung mạo không kém gì tôn phu nhân, Đường Quát huynh hẳn đã từng nghe nói qua?

Tống Thanh Thư bất động thanh sắc đáp:

-Đúng là có nghe qua..

-Bây giờ Đào Hoa phu nhân đang trong kinh thành, vì chuyện của trượng phu mình, đang bôn tẩu khắp nơi, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ đến trước cửa cầu ngươi đấy,

Hoàn Nhan Lượng nháy mắt ra hiệu nói,

-Một nữ nhân vì cứu trượng phu, chuyện gì có phát sinh cũng đều rất là hợp tình hợp lý a.

Tống Thanh Thư âm thầm bĩu môi, Hoàn Nhan Lượng không biết thân phận chân thật của Đào Hoa phu nhân, cho nên mới suy đoán như thế này cũng chẳng có gì lạ, Đại Khỉ Ti nữ nhân kia làm thế nào có thể vì Hoàn Nhan Nguyên mà hi sinh trong sạch chính mình chứ? Cũng như Hoàn Nhan Đản đường đường là hoàng đế, bất quá đạt được cũng chỉ là một ngụm khói mê mà thôi.
-Vương gia thật là khiến cho ta bội phục, bội phục.

Dù sao lời nói cũng không cần tiền, Tống Thanh Thư không ngại hống với Hoàn Nhan Lượng một hồi.

Hoàn Nhan Lượng trong long cũng cười lạnh: “ Đào Hoa phu nhân bây giờ đã là nữ nhân của hoàng thượng, ngươi nếu không biết sống chết dám đụng đến nàng, hắc …hắc…chờ đến lúc Ca Bích thành quả phụ, bản vương sẽ thay ngươi chiếu cố thật tốt với nàng. ..”

Hai kẻ tâm hoài quỷ thai trò chuyện một hồi, Hoàn Nhan Lượng liền vội vàng rời đi..

Hoàn Nhan Lượng rời đi không bao lâu, một khách không mời khác lại đến thiên lao, nhìn lấy cô nương xuất hiện ở trước mắt có chút tiều tụy, Tống Thanh Thư khẽ giật mình:

-Bình nhi?

-Đừng có gọi muội thân thiết như vậy nữa…

Hoàn Nhan Bình mặt không thay đổi nói,

- Lần trước muội từng nói qua, giữa chúng ta đã là ân đoạn nghĩa tuyệt.
Tống Thanh Thư biết nàng vì là sự tình lần trước ở Hoán Y Viện, bởi vì bị hắn lừa gạt rời đi, để cho nàng hoài nghi chính mình là chủ sử sau màn cái sự kiện Hoán Y Viện, từ đó cho rằng trước đó nhu tình mật ý đều là do lợi dụng nàng, còn Tống Thanh Thư xuất phát từ ý nghĩ đau dài, không bằng đau ngắn, liền ngầm thừa nhận việc này, từ đó về sau, Hoàn Nhan Bình trở về quay lại là một đại đương đầu có thủ đoạn độc ác của Hoán Y Viện kia.

-Um…

Tống Thanh Thư đành phải hỏi,

-Muộn như vậy muội tới không biết là có chuyện gì?

-Đương nhiên là ta vì vương huynh mà đến.

Hoàn Nhan Bình do dự một chút, thở dài một hơi,

-Nếu trong lòng của huynh nếu đối với muội còn có một chút áy náy, lần này đối với Thường Thắng Vương xin thủ hạ lưu tình


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv