CHƯƠNG 884: TRONG CUNG BIẾN ĐỔI LỚN .
Hoàn Nhan Nguyên hai tay run run đem chén rượu cầm lên, động tác cực kỳ chậm chạp, lúc thời điểm đưa chén rượu đến bên miệng, thì dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ giãy dụa.
Rất nhanh mọi người trong điện cũng nhìn thấy được dị thường, kinh ngạc nhìn qua hắn, có người thận trọng thậm chí đã bắt đầu suy đoán, chẳng lẽ chén rượu này có vấn đề gì sao?
Trong lúc này bên trong điện bầu không gian lại trở nên cực kỳ quỷ dị, thấy Hoàn Nhan Nguyên một mực không uống, Hoàn Nhan Đản trong lòng nộ khí xung thiên, lạnh hừ:
-Thường Thắng vương ….vì sao không uống ban tặng?
Hoàn Nhan Nguyên biểu hiện trên mặt đã có quyết tâm, đem chén rượu để lên trên bàn, đáp:
-Hồi bẩm hoàng huynh, thần đệ gần đây thân thể mất ngủ, đổ mồ hôi trộm, bởi vậy đại phu dặn dò phải tránh uống rượu, mong rằng hoàng huynh thứ lỗi.
- Thân thể mất ngủ, đổ mồ hôi trộm?
Hoàn Nhan Đản cười lạnh,
-Người đâu.., truyền thái y đến nhìn xem cho Thường Thắng vương, để xem nhìn hắn nhiễm phải cái gì…
Hoàn Nhan Nguyên mồ hôi lạnh ứa ra, vội nói:
-Thần đệ gần đây mất ngủ mồ hôi trộm, trời vừa tối thì gặp ác mộng, chỉ là đại phu dặn dò tu dưỡng, tránh uống rượu thì sẽ hết, cho nên cũng không nhọc làm phiền đến thái y.
-Thật vậy sao?
Hoàn Nhan Đản lẳng lặng quan sát Hoàn Nhan Nguyên, đám đại thần cũng lo lắng giùm cho Hoàn Nhan Nguyên, có thể thoát qua được long nhan giận dữ hay không, thì Hoàn Nhan Đản lại cười to,
-Đã là Thường Thắng Vương thân thể có chuyện, trẫm cũng không nhắc đến chuyện uống rượu nữa.
-Đa tạ hoàng huynh!
Hoàn Nhan Nguyên vội vàng nói tạ, nhưng trong lòng thì băng lãnh một mảnh, hắn đối với vị huynh trưởng này thì thật sự là quá hiểu rõ, Hoàn Nhan Đản càng là cười to, chứng minh trong lòng của hắn sát cơ càng thịnh.
Yến hội lại được tiếp tục tiến hành, bất quá vì Dương Quá kháng hôn, tiếp theo Hoàn Nhan Nguyên lại cự tửu, trong ánh mắt các đại thần đều toát ra một loại lo lắng kỳ quái.
Tiếp tục một lúc, Hoàn Nhan Nguyên biết nếu cứ tiếp tục ở lại thì quá nguy hiểm, vừa rồi độc tửu thì hắn có thể ứng phó, nhưng nếu hoàng đế lại ra chiêu số gì, thì hắn chưa hẳn còn có may mắn mà thoát qua như vậy, càng nghĩ càng sợ hãi, rất nhanh hắn lợi dụng lấy cớ đi ngoài, liền rời bàn tiệc mà đi, Hoàn Nhan Đản ánh mắt nhắm lại, lại cũng không nói gì thêm, phất tay ra hiệu hắn đi nhanh.
Hoàn Nhan Nguyên sau khi rời tiệc qua đi, trong điện lại lâm vào một loại yên tĩnh ngắn ngủi, mãi đến khi một tên thái giám hấp tấp chạy vào bẩm báo:
-Khởi bẩm hoàng thượng, Thường Thắng vương nói. . . nói. . .
-Nói cái gì?
Hoàn Nhan Đản mày nhíu lại
-Nô tài. . . nô tài không dám nói.
Tên thái giám mồ hôi rơi như mưa, toàn thân run rẩy.
-Hỗn trướng! Trẫm để ngươi nói!
Hoàn Nhan Đản vỗ tay lên trên thành ghế rồng,
-Ngươi nếu cứ nói ấp úng, thì trẫm sẽ róc thịt ngươi…
-Thường Thắng Vương nói. . . nói thân thể khó chịu, xin được cáo lui trước, bây giờ đã là xuất cung.
Thái giám vừa nói, trong điện liền một mảnh xôn xao.
Hôm nay là thọ yến của hoàng đế, làm thần tử tiến cung diện thánh, không có đạo lý hoàng thượng con ngồi đó mà thần tử tùy tiện rời đi, hành động Thường Thắng vương lần này không khác công nhiên xem thường hoàng vị, cùng hoàng đế hoàn toàn trở mặt.
“ Loảng xoảng! ..”
Hoàn Nhan Đản đem tất cả đồ vật trên bàn rượu quét sạch xuống đất:
-Hừ… người nào thay trẫm đem tên hỗn trướng này bắt trở lại đây?"
Trong điện các vị đại thần nhìn nhau, bọn họ cũng đều biết trong khoảng thời gian này hoàng đế cùng Thường Thắng vương minh tranh ám đấu đã đến hồi gay cấn, cứ việc bây giờ xem ra hoàng đế đang chiếm thượng phong, nhưng Thường Thắng Vương cũng có thực lực tương đương, đến cuối cùng cũng chưa ai biết hươu chết vào tay của ai?
Bây giờ ngồi trong điện toàn là những lão hồ ly, không dám tùy tiện bày tỏ thái độ, thứ nhất là lo lắng nếu Thường Thắng vương lật bàn được, thì sau này sẽ bị tính sổ sách, nhưng nguyên nhân chủ yếu đây là chuyện giữa huynh đệ hai người bọn họ, trời mới biết đến lúc đó, hoàng đế đột nhiên lại là huynh đệ hòa thuận, những người sớm tỏ thái độ thì liền sẽ bị rơi vào bi kịch, trong lịch sử thay mặt hoàng đế làm việc, quay người liền bị hoàng đế tiễn đưa lên đường về Tây thiên, dạng như thế này tầng tầng lớp lớp, đám lão hồ ly không có ai nguyện ý dám mạo hiểm như vậy.
-Không ai xuất mã, chẳng lẽ muốn trẫm tự thân xuất mã sao?
Một lúc vẫn không có người đáp lại, Hoàn Nhan Đản liền thêm giận dữ.
-Hạ thần sẽ đi..
Dương Quá bỗng nhiên đứng dậy.
Tống Thanh Thư âm thầm kinh hãi, Dương Quá này lúc nào nổi lên nhiệt tâm xen vào ở giữa tranh đấu của triều đình Kim Quốc?
Hoàn Nhan Đản lúc này mới đổi giận thành vui:
-Trẫm nghe Bỉnh Đức võ công cao cường, chuyện này trẫm giao cho ngươi thì không có ai thích hợp bằng, ngươi mang năm mươi thị vệ, đem Thường Thắng vương cho mời quay trở về đây, nếu ltrên đường hắn có phản ứng, trẫm cho phép ngươi động dùng vũ lực.
-Bẩm vâng..
Dương Quá khô khốc nói xong liền quay người đi ra ngoài.
Tiếp lấy bên trong điện mọi người xào bàn tán, yến hội lại tiếp tục tiến hành, bất quá giờ thì không còn có người có hào hứng nhìn các cung nữ lại bước ra múa hát nữa…
Tống Thanh Thư âm thầm lắc đầu, sinh nhiều chuyện như vậy, bây giờ này quỷ dị không khí, còn không bằng sớm kết thúc yến hội tính toán, ở chỗ này lấy thật sự là quá mức chịu tội.
Rất nhanh từ ngoài cửa đại điện truyền tới tiếng bước chân vội vàng, đám đại thần quay đầu nhìn lại, thì phát hiện quay trở về chỉ có tên thị vệ đầu lĩnh, mọi người lộ ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Hoàn Nhan Đản cau mày:
-Thường Thắng Vương đâu? Bỉnh Đức đang ở đâu?
-Hồi bẩm bệ hạ, Bỉnh Đức đại nhân …. . .
Tên thị vệ chà chà mồ hôi lạnh trên trán, đang nghĩ cách nói như thế nào,
-Bỉnh Đức đại nhân vừa ra khỏi cửa cung, liền vận khởi khinh công phóng đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi, đám tiểu nhân cô gắng đuổi theo cũng không tìm được bóng dáng của đại nhân.
Hoàn Nhan Đản giận quá thành cười:
-Tốt, thật sự là tốt lắm….trẫm có hai huynh đệ, ai cũng đều tốt đến rất là lợi hại!
Nói xong cũng không đợi mọi người phản ứng, phất ống tay áo,liền quay người rời đi.
Tống Thanh Thư nhịn không được cũng cười lên, Dương Quá tiểu tử này thật đúng là được, bị hoàng đế bức hôn, hắn dứt khoát dùng cách tẩu vi bỏ chạy là thượng sách, thật sự đúng là có tính cách.
Cách đó không xa truyền đến loảng xoảng, nguyên lai là Bồ Sát Thu Thảo run rẩy không cầm nổi trong tay cái chén, liền làm rớt xuống đất, bất quá lúc này cũng không có ai mà quản đến nàng, tất cả đều tốp năm tốp ba tập hợp một chỗ xì xào bàn tán, ai cũng thấy có cảm giác được một cỗ khí thế mưa gió nổi lên…
Một trận yến hội cứ như vậy tan rã không vui, mọi người lũ lượt xuất cung.
……………………………………………………………………………….
-Lần này hoàng huynh quả thật tức giận, cũng không biết vì sao nhị ca lại cùng hoàng huynh huyên náo như thế.
Về đến trong nhà, Ca Bích thần sắc lo lắng nói. Tuy nàng và Hoàn Nhan Nguyên không phải cùng một mẫu thân sở sinh, nhưng dù sao cũng là huynh muội, đương nhiên nàng không muốn nhìn thấy cục diện thủ túc tương tàn.
-Nói tới nói lui chẳng qua là cũng vì cái chỗ ngồi hoàng vị. . .
Tống Thanh Thư an ủi nàng, một lúc sau thì đột nhiên có người đưa tới một phong mật hàm, Tống Thanh Thư mở ra xem xét, không khỏi thần sắc biến hóa: “ Trong cung có biến đổi lớn, đến mau! ..”