Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 883: Mượn hạt giống



CHƯƠNG 880: MƯỢN HẠT GIỐNG.

Từ lần trước tại Hoán Y Viện gặp chuyện không may về sau, toàn bộ một phủ rầm rộ phủ đã trở nên xơ xác tiêu điều rất nhiều, trên đường luôn có thị vệ tuần tra, cứ vài ngày một loạt quân binh trên triều đình lại xuống kiểm tra rất lợi hại, lúc này Tống Thanh Thư lại có quyết định tiến vào hoàng cung để liên hệ cùng hoàng hậu Bùi Mạn.

Trong hoàng cung bảo vệ càng là nghiêm ngặt, Tống Thanh Thư nhận thấy nếu dùng khinh công xâm nhập cũng phải tốn sức, cuối cùng đành phải lại lấy diện mạo Tiểu Hưng Quốc chạy đến điện Thái Hòa cầu kiến hoàng hậu Bùi Mạn.

Lúc này bên trong điện Thái Hòa đám thái giám, cung nữ rùng mình lo sợ, nguyên lai Hoàng hậu Bùi Mạn đang giận dữ, bất quá khi nàng nghe được có Tiểu Hưng Quốc cầu kiến, nét mặt đầy vẻ giận dữ lập tức tan thành mây khói, đối với mọi người phía dưới điện khua tay nói:
-Nhanh bảo cho hắn tiến vào, các ngươi đi xuống trước đi, nơi đây không cần các ngươi hầu hạ nữa…

-Bẩm vâng…

Một đám thái giám cung nữ như trút được gánh nặng, liền cúi đầu lui ra bên ngoài.

- Tiểu Hưng Quốc thật đúng là rất được nương nương sủng hạnh a, vừa nghe hắn đã đến, trên mặt cười nở hoa rồi.

-Đúng đấy, cũng không biết tên tiểu thái giám có cái gì tốt, các ngươi nói hắn có phải là được nương nương lấy ra làm diện thủ ( tựa như là đĩ đực ) ?

-Đừng có lên tiếng! Ngươi không còn muốn sống nữa sao? Loại lời này cũng dám nói lung tung?

Đi ngang qua đám thái giám cung nữ, Tống Thanh Thư loáng thoáng nghe được bọn chúng nghị luận, không khỏi cười lên: “ Bọn chúng thật cũng không có đoán sai, theo ý nào đó bên trên mà nói, bản thân mình thật đúng là làm diện thủ cho hoàng hậu Bùi Mạn “
Vừa mới vào điện Thái Hòa, hoàng hậu Bùi Mạn mang theo một làn gió thơm nói:

-Công tử cuối cùng cũng đã chịu đến thăm bản cung rồi à?

Nhìn qua lên trước mắt nữ nhân thành thục xinh đẹp này, Tống Thanh Thư âm thầm cảm thán, giữa hai người chỉ là trao đổi ích lợi theo như nhu cầu mà thôi, khoan nói tới cái gì là cảm giác, đối phương thân là hoàng hậu, chính là thân phận cao quý cũng đã đủ cho hắn rất có cảm giác thành tựu chinh phục.

Tống Thanh Thư cười cười, một tay lấy lấy mặt nạ xuống, một tay ôm lấy Bùi mạn vòng eo mềm mại của nàng rồi ngồi xuống, hoàng hậu Bùi Mạn hơi có chút kinh ngạc, bởi vì lần này thấy hắn rất là tự nhiên, bất quá nhưng không có biểu hiện ra chút nào ý tứ phản bác.

-Như thế nào, sợ tại hạ chiếm tiện nghi nương nương sao?

Tống Thanh Thư cười nói.
-Công tử nào phải là người như vậy, huống chi...

Hoàng hậu Bùi Mạn ngón tay vuốt ve khuôn mặt của hắn, cười nói,

-Huống chi công tử như vậy tuấn lãng như vậy, cho dù là có chiếm tiện nghi đi nữa, bản cung ta cũng không có chịu thiệt …

-Nương nương quả thật biết tạo cho nam nhân niềm vui, cũng không hiểu vì sao hoàng thượng lại không thường đến nơi đây chứ?

Tống Thanh Thư đưa tay xoa bóp lấy một bên bầu vú nẩy nở của hoàng hậu Bùi Mạn, ngạc nhiên hỏi.

-Bản cung chỉ tạo ra niềm vui cho nam nhân chân chính, Hoàn Nhan Đản thì tính là cái gì nam nhân chứ.

Hoàng hậu Bùi Mạn nhắc tới hoàng đế, ngữ khí cũng không có tôn kính gì cả.

-Hoàng thượng vì sao mà không tính là nam nhân?

Tống Thanh Thư trong lòng cũng có suy đoán, nhưng vẫn hỏi ..

Hoàng hậu Bùi Mạn sắc mặt hơi đỏ, nhìn hắn:
-Ta nói ra thì công tử đừng có cười chê...

-Nương nương cảm thấy tại hạ là cái loại người hẹp hòi sao này?

Tống Thanh Thư cười nói

Hoàng hậu Bùi Mạn lúc này mới đến hắn bên tai nhỏ giọng nói ra:

-Hắn... mỗi lần vừa mới đút cái đó vào…cái của ta, chưa kịp làm gì thì đã tiết ra rồi, công tử cảm thấy hắn là nam nhân chân chính sao?

Tống Thanh Thư vẻ mặt kinh ngạc:

-Như vậy thì làm sao mà hoàng thượng lại không ưu phiền được chứ?

Khó trách hoàng thượng này tâm tính cổ quái, động một chút thì gϊếŧ đại thần, nguyên lai là thân thể bị cái bệnh này không tiện nói ra, dẫn đến trong lòng khó chịu biến hóa thất thường a.

-Công tử sẽ không để trong lòng khi bản cung đã có quan hệ với công tử, mà còn để cho hắn …nhét cái đó vào chứ...

Hoàng hậu Bùi Mạn đột nhiên âm u nói ra.
Tống Thanh Thư cười lên:

-Nương nương thân là thê tử của hoàng đế, loại sự tình này có cái gì mà để trong lòng …

-Công tử quả nhiên là người rộng rãi.

Hoàng hậu Bùi Mạn lập tức mặt mày vui lên, cầm lấy trên bàn một trái bồ đào lột ra đút tới trong miệng Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư vừa ăn bồ đào, vừa nói:

-Đúng rồi, những công chúa Tống Triều kia sau khi trốn đi, thì triều đình đã có phản ứng như thế nào?

Hoàng hậu Bùi Mạn che miệng cười cười:

-Công tử chắc là muốn hỏi các nàng có bị truy binh đuổi theo phải không? Yên tâm đi, hiện nay tất cả tinh lực của Hoàn Nhan Đản đều tập trung để đối phó trên thân Thường Thắng vương, nào quản đến cái chuyện nhãi nhép kia, hơn nữa hiện tại các nàng có lẽ là đã quay về đến Nam Tống rồi a.

-Như vậy là tốt rồi, nương nương vừa rồi nhắc tới Hoàn Nhan Đản đang đối phó với Thường Thắng vương?
Tống Thanh Thư hỏi.

-Đúng vậy,

Hoàng hậu Bùi Mạn đáp,

-Mấy ngày nay Hoàng Thượng lấy đủ loại lý do đang tra ra cho một loạt quan viên mất chức, mà những quan viên này, đều có điểm giống nhau, chính là đi lại rất gần giao hảo cùng Thường Thắng vương, người sáng suốt cũng nhìn ra được hoàng thượng sẽ đối với Thường Thắng vương hạ thủ, thời gian này Thường Thắng vương gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, đoán chừng ngay cả ngủ cũng không được yên…ha ha…

Tống Thanh Thư nhíu mày:

-Nương nương, thứ cho tại hạ nói thẳng, giờ thì Ngụy vương chết rồi, Thường Thắng vương cũng ăn bữa nay lo bữa mai, trong lúc Hoàn Nhan Đản thân thể tựa hồ cũng chống đỡ không được bao lâu, một khi hắn băng hà rồi, lại không có nhi tử nối dõi, ngôi vị hoàng đế khẳng định phải rơi vào trong tay người khác, đến lúc đó nương nương chỉ sợ chưa hẳn là còn làm được thái hậu, nương nương làm tất cả mọi chuyện, chẳng khác gì là đào ao để cho người khác thả cá a…
-Lúc trước diệt trừ Ngụy vương chỉ là vì để tự bảo vệ mình, bản cung bị buộc rơi vào đường cùng, nên cũng không có nghĩ nhiều như vậy, bất quá bây giờ bản cung đã có chủ ý.

Hoàng hậu Bùi Mạn mềm mại đáng yêu mà cười nói.

-Cái chủ ý gì?

Tống Thanh Thư lo lắng nhất chính là nàng ở phía sau lưng cùng Hoàn Nhan Lượng có cấu kết, nữ nhân này tuy rằng ở trước mặt mình biểu hiện thuận long vừa ý, bất quá nàng tại vị trí hoàng hậu ngồi lâu như vậy, thì làm sao có thể là không nhiễm lấy quyền lực chứ? Tống Thanh Thư cũng không dám hoàn toàn tin tưởng vào nàng, cho nên hắn vẫn không dám xem thường nàng.

-Công tử vừa rồi nhắc tới sau này bản cung có thể không thể làm được thái hậu, vấn đề lớn nhất là Hoàng Thượng không có nhi tử nối dõi, nhưng nếu như ta sinh ra được một hoàng tử thì sao đây?
Hoàng hậu Bùi Mạn trong ánh mắt lập loè.

Tống Thanh Thư trong lòng cả kinh, vội vàng kéo qua tay của nàng bắt mạch, đi vào cái thế giới này về sau, tự chữa trị nhiều hắn cũng thành lương y, tuy rằng không tính là cái gì bằng dược vương thánh thủ, thế nhưng chỉ là đơn giản bắt mạch thì vẫn là không khó.

Hoàng hậu Bùi Mạn khanh khách nở nụ cười:

-Nhột…. đừng có bắt mạch làm gì, nhân gia chưa có mang thai đâu.

Tống Thanh Thư ngạc nhiên nói:

-Vậy nương nương tại sao lại có nắm chắc như vậy? Hoàn Nhan Đản thì đã không được trong chuyện này...

Cũng khó trách hắn oán thầm, Hoàn Nhan Đản hậu cung mỹ nhân ba nghìn người, kết quả những năm gần đây chỉ có hai nhi tử, một chết non một thì bị gϊếŧ

Rất nhanh Tống Thanh Thư đã cảm thấy trên lưng có chút lạnh lẽo, bản thân của mình tựa hồ so với Hoàn Nhan Đản cũng không có tốt hơn chỗ nào, nữ nhân cùng mình có quan hệ thân mật không thiếu, nhưng có thể nói là đồng dạng không có một người nào mang thai, tựa hồ mình cũng không có tư cách gì khinh bỉ Hoàn Nhan Đản, dù sao Hoàn Nhan Đản ít nhất còn làm ra được hai nhi tử..
Đương nhiên Tống Thanh Thư còn có nguyên nhân khác, trong vô thức hắn không muốn sớm có hài tử, bởi vậy mỗi lần giao hoan đều luyện tinh hóa khí, xuất ra đều là tϊиɦ ɖϊƈh͙ vô hại, bất quá hắn tu luyện “ Hoan Hỉ Thiền Pháp “ là bí pháp vô thượng của Mật Tông, bởi vậy hắn vô cùng rõ ràng tình huống thân thể của mình, tuyệt sẽ không giống như là Hoàn Nhan Đản.

Hoàng hậu Bùi Mạn tiếng cười quyến rũ làm cho hắn từ trong trầm tư liền tỉnh táo lại:

-Lúc trước cứ trông chờ vào cái phế vật kia, nhân gia đương nhiên không có gì nắm chắc, bất quá bây giờ đã có ….cái của công tử, nó vô cùng dũng mãnh oai hùng, làm cho bản cung vô cùng nắm chắc.

Tống Thanh Thư trong lòng nhảy dựng, có chút không thể tin được nên hỏi:

-Nương nương... nói vậy là có ý tứ gì?

Hoàng hậu Bùi Mạn vặn vẹo uốn éo thân thể ngồi vào trong lòng của hắn cặp môi đỏ mọng khẽ nhếch:
-Nhân gia muốn tìm đến công tử để mượn hạt giống, đến lúc đó nhi tử của chúng ta sẽ lên làm hoàng đế, vậy công tử có cho mượn hay không đây này?

Tống Thanh Thư cảm giác yết hầu có chút phát khô, hắn không phải không thừa nhận, đề nghị của Hoàng hậu Bùi Mạn này vô cùng mê người, nếu như lợi dụng cái tầng quan hệ này để khống chế Kim quốc, tựa hồ càng thêm ngắn gọn thuận tiện, bất quá riêng nữ nhân Hoàng hậu Bùi Mạn này, đến lúc đó chưa hẳn là dễ dàng khống chế nàng được.

Cho dù trong lòng có băn khoăn, bất quá Tống Thanh Thư rất hiển nhiên thấy được hoàng hậu Bùi Mạn đối với sự nghiệp của mình sau này rất là có lợi, có thể nói chỉ do dự trong mấy giây khắc, Tống Thanh Thư liền đã đáp ứng đối phương, làm cho Hoàng hậu Bùi Mạn thích thú khanh khách cười không ngừng:
-Nếu như công tử đã đáp ứng, như vậy chúng ta ngay bây giờ liền... tạo ra nhi tử đi, như thế nào được không?

-Ngay bây giờ?

Tống Thanh Thư quan sát bên ngoài rèm cửa, ánh thái dương còn sáng ngời, làm cái chuyện này dưới ban ngày trong tẩm cung, lá gan không khỏi cũng quá lớn đi...

-Thời gian thì không chờ đợi người, ai biết hoàng đế ma quỷ kia lúc nào sẽ sụp đổ, cho nên nhân gia phải mang thai trước khi có chuyện xảy ra, như thế mới có thể mượn tay hắn công nhận chính thức là thái tử.

Hoàng hậu Bùi Mạn đáp.

-Đến lúc đó hắn không hoài nghi sao?

Tống Thanh Thư cau mày nói.

-Về vấn đề này nhân gia đã có biện pháp, công tử cứ yên tâm đi.

Hoàng hậu Bùi Mạn mỉm cười, bàn tay trắng noãn liền thuận thế cầm lấy bàn tay của hắn duỗi vào bên trong vạt áo của mình, Tống Thanh Thư nuốt một ngụm nước bọt, vì nghiệp lớn thống nhất giang sơn, mình hi sinh một chút cũng không sao…
Hoàng hậu Bùi Mạn thả tay của hắn ra không có tiếp tục, mà là duỗi ra hai tay ôm cổ của hắn, môi son khẽ mở, một đôi con người sáng ngời câu hồn, lóe ra động lòng người, nàng thâm tình nhìn lấy Tống Thanh Thư, hô hấp của nàng dồn dập lên, hơi thở ấm áp không ngừng phun tại trên mặt hắn.

Tống Thanh Thư đem thân thể của nàng ôm ấp dưới thân thể, cảm thụ được trước ngực truyền đến hai bầu vú mềm mại đầy kɦoáı ƈảʍ, hắn tự tay nâng lên cái cằm của nàng, hướng đến miệng nàng, đem đầu lưỡi xâm nhập trong khoáng miệng trở quấy công kích tới, một tay cách xiêm y của nàng nắm chặt hai bầu vú lớn no đủ không ngừng xoa bóp, còn tay kia thì dọc theo đường cong uyển chuyển thân thể xuống dưới dao động, bắt đầu giải thoát chướng ngại trên người nàng!

Hoàng hậu Bùi Mạn mặc một bộ xiêm y váy dài màu hồng đỏ, Tống Thanh Thư duỗi tay vươn hướng đến bên nút thắt của thắt lưng nàng kéo một cái, đai lưng màu hồng đỏ liền rơi xuống dưới, xuyên thấu qua bộ xiêm y váy dài rộng mở, một cái cái yếm màu vàng lộ ra hình dáng, Tống Thanh Thư hô hấp cũng dần gấp rút, hắn nhanh chóng chui vào giữa khe rãnh của hai bầu vú, mặt của hắn cách cái yếm qua lại ma sát, thỉnh thoảng khẽ cắn lấy đầu núʍ ѵú đội lên trong làn vải tơ lụa. ..
Hoàng hậu Bùi Mạn dưới sự vuốt ve liếʍ ɭáρ bầu vú của Tống Thanh Thư, thần sắc đã trở nên mê ly rồi, nàng một đôi bàn tay nhỏ bé ôm vào eo hổ của hắn, mà thân thể của nàng thì là nhẹ nhàng giãy dụa, thân thể của hai người chỗ tiếp xúc qua lại ma sát để cò thêm nhiều kɦoáı ƈảʍ. Tống Thanh Thư cảm thụ được xúc cảm bên dưới thân thể hoàng hậu Bùi Mạn lửa nóng uyển chuyển, mà trước ngực cũng là rõ ràng cảm nhận được một đôi bầu vú mềm mại đầy đặn đè ép trước ngực mình, từng đợt nhàn nhạt mùi thơm bay vào trong lỗ mũi của hắn, phảng phất sinh ra sức hấp dẫn trí mạng vậy…

…………………………………………………………………………………….

Sau khi cởi sạch vải vóc trên người của hoàng hậu Bùi Mạn, Tống Thanh Thư dùng sức nắm bắt bầu vú nàng, một miệng ngậm lấy đầu núʍ ѵú nhỏ hồng phấn, thỉnh thoảng lại dùng răng nhẹ nhàng mà nhay lấy ..
-Um…

Một làn tê dại nhiệt lưu theo bầu vú của nàng hướng toàn thân phát ra, Hoàng hậu Bùi Mạn yết hầu phát ra tiếng rên yêu kiều mơ hồ bị đè nén, linh lung hai đầu núʍ ѵú kiều diễm ướŧ áŧ của nàng đã bị đỏ ửng, dưới sự lão luyện của Tống Thanh Thư mút vào nghiền nát rõ ràng đã phồng lớn lên, cao cao nhô đầu lên vừa đỉnh lại vừa cứng, hắn cũng trông thấy trên da thịt kiều nộn trắng nõn của nàng đã tích hiện đầy diễm sắc phấn hồng, không để lâu, hắn dùng tay kia vươn hướng xuống khu vực tam giác mê người kia, theo cái gò mu mềm mại hơi gồ lên nhẹ áp văn vê vỗ, để ngón tay xâm nhập đến hai mép ngoài âm hộ kiều nhuyễn trơn mềm, ngẫu nhiên dùng đầu ngón tay sờ chút trên viên trân châu đài hoa kiều nộn mẫn cảm….

Chung quanh cái âm hộ của hoàng hậu Bùi Mạn đã ướt đẫm dinh dính thành một mảng lớn rồi, ngon trỏ của Tống Thanh Thư cứ đúng chỗ tại ngoài trên đỉnh viên trân châu đài hoa kia văn vê khuấy động, âm hạch của nàng bởi vì hưng phấn kịch liệt m trướng đại dựng đứng lên, âm hạch giờ đã thô sáp cơ hồ cùng với độ săn cứng của đầṳ ѵú không sai biệt lắm.
……………………………………………………………………………………..

Hoàng hậu Bùi Mạn chỗ tư ẩn đã đầy đủ ẩm ướt, hắn không chần chừ thêm, dùng tay dẫn dắt đến cây côn ŧɦịŧ cứng rắn như sắt chống đỡ tại cửa âm động ướt đẫm của nàng, qui đầu nhét vào bên trong hang động phản phục xay nghiền lấy, hoàng hậu Bùi Mạn tạu nơi đó trải qua ngọt ngào thoải mái, kɦoáı ƈảʍ nhanh chóng từ trong âm động truyền hướng toàn thân phát ra ra, hai bầu vú kịch liệt phập phồng, tiếng thở gấp càng ngày càng thô trọng, theo qui đầu thô ta của Tống Thanh Thư thọc xoáy, từ trong hang động ngập nước của nàng phát ra âm thanh “ ọp..ọp…” lầy lội.

-Ai ui…ai …ui…

Hoàng hậu Bùi Mạn răng cắn môi dưới, cau mày đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, bây giờ Tống thanh có chút điên cuồng dùng côn ŧɦịŧ nhập khẩu đến tận gốc rễ, nàng rõ ràng cảm giác được cái qui đầu cực đại kia liều mình chui thật sâu vào bên trong âm động làm giảm bớt dục hỏa của nàng đồng thời làm cho nàng có chút sợ hãi...
- Ui….nhẹ một chút…ừ…a…

Tống Thanh Thư hơi thả chậm tốc độ, toàn bộ qui đầu đã thuận lợi thật sâu tiến vào trong cơ thể của nàng, hoàng hậu Bùi Mạn cảm thấy vật kia có chút nóng hổi khi cạm đến hoa tâm của nàng, cái cảm giác một sự hợp thể làm một làm tang cho nàng kɦoáı ƈảʍ kịch liệt.

Hắn bắt đầu chậm chạp có tiết tấu đẩy cây côn ŧɦịŧ ra ra vào vào, mỗi lần rút ra lúc tiến vào so với lần trước hơi dùng sức nhiều hơn một chút, Hoàng hậu Bùi Mạn cũng cảm thấy bên trong âm động mình đầy trướng phong phú, bởi vì côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư to lớn, cho nên vách tường hành lang mật huyệt của nàng chăm chú bao vây lại cây côn ŧɦịŧ của hắn, có thể nói là một khe hở cũng đều không có.

……………………………………………………………………………………..
Một lúc lâu dưới động tác của Tống Thanh Thư liên tục không ngừng đút vào, rút ra, kíƈɦ ŧìиɦ hoàng hậu Bùi Mạn rất nhanh lâm vào phóng đãng dâʍ ɭσạи, hạ thể cứ muốn hẩy lên nghênh đón phối hợp với động tác của Tống Thanh Thư, tiếng rêи ɾỉ vui sướng càng vang lên, càng rên càng càng dài, dần dần cũng biến thành liên tục không ngừng duyên dáng gọi to lay động …

Tống Thanh Thư cúi xuống, đem thân hình cường kiện hoàn toàn trấn áp trên thân thể trắng nõn hoàng hậu Bùi Mạn, hai tay nắm lấy hai bầu vú trơn trượt nhẵn nhụi, đồng thời mở ra miệng đối với bờ môi của nàng,đầu lưỡi duỗi vào bên trong khoang miệng một hồi hồ loạn mút.

Hoàng hậu Bùi Mạn từ trong mật huyệt âm dịch bị bị cây côn ŧɦịŧ chen chúc trào ra, chảy dính theo từ gốc bắp đùi hướng nhiểu xuống dưới, trên cái ga giường bị chất lỏng làm loang lổ những vết đốm loang, ánh mắt của nàng bắt đầu tán loạn, nhan sắc hai gò má càng thêm đỏ lên, hai tay giữ chặc Tống Thanh Thư, những đầu móng tay dài ức chế không nổi mãnh liệt kɦoáı ƈảʍ, cào lấy trên cánh tay của hắn tạo ra vài lằn rướm máu.
Tống Thanh Thư cũng thoải mái sướng khoái không tả được, vách tường hành lang mật huyệt của nàng bắt đầu co chặt, hắn càng nhanh hơn tốc độ kéo ra đưa vào, theo tiếng thở dốc đục ngầu của hắn, nồng đậm âm tinh của hoàng hậu Bùi Mạn sâu trong hoa tâm, nương theo lấy ƈôи ŧɦịŧ tại trong hành lang mật huyệt một lần lại một lần đột nhiên sống động nhúc nhích muốn phun ra rồi….

-Á….a…. lão thiên...... không được... rồi…á…..

Theo Hoàng hậu Bùi Mạn một tiếng kéo dài thét lên, nàng cảm thấy trong nháy mắt mê muội, ý thức mơ hồ, một làn chất lỏng âm tinh theo ở chỗ sâu trong tuôn ra, một loại sóng triều ấm áp liền liền theo từ hoa tâm chảy về phía toàn thân, tràn ngập cả thân người, ngay sau đó m vách thịt non một hồi co rút, viên trân châu đài hoa nhô lên cũng run rẩy theo...
Hoàng hậu Bùi Mạn cao triều vô hạn sảng khoái, Tống Thanh Thư nhìn qua nàng đàng nằm dưới háng bị mình chinh phục, trên mặt hắn hiện lên vẻ dâʍ tà đắc ý.

…………………………………………………………………………………

Một mực sống trong an nhàn suиɠ sướиɠ, hoàng hậu Bùi Mạn tâm cao khí ngạo bình thường sớm thành thói quen được quý trọng sủng ái, mà bây giờ đối mặt trên người tên nam nhân này cuồng loạn dã man xâm chiếm, lại làm cho nàng tại xấu hổ, lại cảm thấy một loại cảm giác thỏa mãn bị chinh phục.

Còn Tống Thanh Thư không chỉ hưởng thụ lấy kɦoáı ƈảʍ nguyên thủy, tại trong lòng càng lấy được thỏa mãn cự đại khi dưới thân mình là một hoàng hậu cao quí đang bị mình chà đạp lại phát ra rêи ɾỉ suиɠ sướиɠ, vì vậy hắn lại càng thêm phục vụ quên mình..
Duy trì liên tục lấy côn ŧɦịŧ tại trong âm động nàng tần suất đút vào cùng với lực đạo, Tống Thanh Thư thở phì phò như một con mãnh trâu đang canh tác trên cánh đồng. …

…………………………………………………………………………………………………

Hoàng hậu Bùi Mạn đột nhiên cảm thấy phía trên Tống Thanh Thư đột nhiên có động tác tốc độ nhanh hơn rất nhiều, tần suất cũng không gián đoạn, từ trong miệng hắn cũng phát ra tiếng kêu khan khàn, nàng thoáng cái cũng không chịu nổi, cao trào vừa mới trôi qua, thân thể mềm mại vô lực vừa mới thích ứng một chút thì lại bỗng thấy côn ŧɦịŧ của hắn rất nhanh co rúm đút vào rút ra, rât nhanh nàng cảm thấy các tiếp xúc ma sát bên trong âm động lại sinh ra nhiệt lượng...

Tống Thanh Thư động tác càng lúc càng lớn, tần suất cũng càng lúc càng nhanh, cái loại này mỗi lúc lại mỗi tê dại mãnh liệt từ bên trong mật huyệt, hoàng hậu Bùi Mạn nàng cám thấy tựa như cây côn ŧɦịŧ của hắn còn đang không ngừng thêm thô cứng, thậm chí bên trong vách thành thịt non âm động đều nhanh bị chống đỡ tựa như bị nong ra rồi, cơn tê dại hiện tại giống như trước đây, theo hoa tâm của nàng nhanh chóng phát tán ra toàn thân..
Hoàng hậu Bùi Mạn trong quá trình nhẫn nại chỉ là thấp giọng rêи ɾỉ, không muốn làm cho Tống Thanh Thư nhìn ra thân thể của mình tình huống chân thật, tựa hồ là vì muốn giữ lại một ít mặt mũi, nhưng sự nhẫn nại của nàng chỉ vẹn vẹn không có bao lâu, rốt cục vẫn phải vô pháp chống đỡ cây côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư đánh sâu vào thân thể của mình, sinh ra phản ứng cường đại, tại trong một hồi tê dại sướng khoái phản kích về sau, phòng tuyến của nàng vẫn đã bị xông qua rồi..

-Á……ui…bản cung lại…không chịu được..ui….cho ta nhanh lên…

Tiếng rêи ɾỉ sắc nhọn không khống chế được của nàng thốt ra..

Trong quá trình cây côn ŧɦịŧ đâm vào sâu như, âm động ngon ngọc gặp lấy côn ŧɦịŧ hung hãn cuồng ngoan quất chọc vào, thân thể thành thục của hoàng hậu Bùi Mạn lại hình thành d cuộn sóng uyệt nhạc, chẳng những làm cho cái âm động kiều nộn bắt đầu run rẩy dầy đặc, âm dịch trơn trượt cũng bởi vì côn ŧɦịŧ chèn ép bức bách mà theo cửa miệng âm động trào ra tràn đầy.
Hoàng hậu Bùi Mạn nhắm chặc hai mắt, bên trong bóng tối gần như hít thở không thông, nàng càng có thể cẩn thận được côn ŧɦịŧ cắm vào âm động bào trướng phong phú, thân cây côn ŧɦịŧ trêu chọc cạo vào thành vách hang động gãi ngứa, qui đầu va chạm lên trên hoa tâm mềm yếu, nàng lúc này cảm thấy cực độ cần cây côn ŧɦịŧ kia đánh thêm sâu vào, điều nàng lúc này sợ nhất dĩ nhiên là Tống Thanh Thư đình chỉ động tác…

-A ui….công tử….đâm mạnh vào.. cho bản cung đi…thật mạnh..á…..ừ..đúng…đúng…mạnh lên…á…..

Không biết là lời tuyên bố như một mệnh lệnh hay vì cái gì, qui đầu côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư thoáng cái đánh mạnh sâu vào, nặng nề va chạm lấy bên trên hoa tâm của nàng, phát ra tiếng gầm như dã thú, côn ŧɦịŧ tại trong âm động một hồi bạo trướng….
-Á….bản cung….muốn chết..nữa rồi..á….a…..

Trong nháy mắt sâu trong âm động của của hoàng hậu Bùi Mạn tựa như là núi lửa bộc phát, rốt cục lại đưa lên hoàng hậu Bùi Mạn bay lên cao trào, tại trên đỉnh sóng nàng vong tình rêи ɾỉ lên, còn Tống Thanh Thư lúc này không biết có phải là bị tiếng la của hoàng hậu Bùi mạn kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cũng theo tiếng kêu to của nàng, côn ŧɦịŧ của hắn cũng tận tình phun tiết tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng hổi nồng đặc tại ở chỗ sâu trong bí huyệt của nữ nhân xinh đẹp cao cao tại thượng kia, hoàng hậu Bùi Mạn cảm thấy từng làn chất lỏng nóng hầm hập trong nháy mắt phun tung toé tại trong hành lang mật huyệt của nàng, ngay sau đó Tống Thanh Thư ghé vào trên người của nàng, hai người cao thấp chăm chú ôm ấp lấy, trong phòng chỉ còn có hai người thô thô tiếng hơi thở...
…………………………………………………………………………………….

Cứ như vậy qua thêm một đoạn thời gian, bất tri bất giác đã đến ngày thọ thần của hoàng đế Hoàn Nhan Đản, bởi vì trong khoảng thời gian vừa rồi, trong kinh thành đã xảy ra quá nhiều chuyện, bởi vậy trong nội cung quyết định cử hành một trận đại tiệc thọ yến quần thần cùng với gia quyến để xua tan xúi quẩy của thời gian này.

Hôm nay sáng sớm, Tống Thanh Thư mang theo Ca Bích tiến cung, thì chứng kiến Thường Thắng vương Hoàn Nhan Nguyên đang lưỡng lự tại cửa cung chưa có tiến vào, bởi vì vương phi Đào Hoa phu nhân vẫn còn ở tại phủ thượng phong địa của Thường Thắng vương , vì vậy hắn lần này không có mang theo gia quyến, nên lộ ra có chút lo nghĩ bất an, lúc đi ngang qua quần thần thì thấy được điều dị thường, bởi vì không có mấy người dám chạy tới cùng hắn hàn huyên, so với thường ngày bên cạnh người đông như trẩy hội, so với lúc này không khỏi có phần thê lương rồi.
"Đều là một đám xua nịnh!" Thường Thắng vương Hoàn Nhan Nguyên oán hận nghĩ lấy, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, khi nhìn thấy một người đang tới, vội vàng chạy đến:

-Hải Lăng Vương huynh….Hải Lăng Vương huynh!

Nhìn qua lên trước mắt nam nhân này có chút bối rối, Hoàn Nhan Lượng khóe miệng lộ ra một tia nghiền ngẫm, như thế nào hôm nay lại hô Hải Lăng Vương huynh?

-Thường Thắng vương có phải là có chuyện gì hay không vậy?

Hoàn Nhan Nguyên gật gật đầu, lôi kéo Hoàn Nhan Lượng đi qua một bên hẻo lánh, nhỏ giọng nói ra:

-Ta trong khoảng thời gian này tình cảnh như thế nào thì mọi người có lẽ đều rõ ràng, vương huynh xưa nay tin tức linh thông, vậy có thể tiết lộ cùng ta chút ít, lần thọ yến này đến cùng phải hay không là một Hồng Môn Yến?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv