CHƯƠNG 875: ĐI TRÊN LƯỠI ĐAO.
-Năm xưa Thái Tông băng hà, vượt qua thế lực khắp nơi tranh giành, cuối cùng đương kim hoàng thượng leo lên hoàng vị, bất quá hoàng thượng khi đó tuổi còn quá nhỏ, đại quyền triều chính đến từ ba vị công thần cùng nhau chủ trì,
Hoàn Nhan Trọng Tiết đột nhiên mở miệng kể lại,
-Ba vị này theo thứ tự là chính là gia gia của ta, Hoàn Nhan Tông Bàn, phụ thân của Hải Lăng Vương là Hoàn Nhan Tông Kiền, còn có Triệu Vương Hoàn Nhan Hồng Liệt."
“ Hoàn Nhan Hồng Liệt? Trong cái thế giới này hắn là phụ thân chính thức Dương Khang. . ." Tống Thanh Thư cũng không có đã quấy rầy Hoàn Nhan Trọng Tiết, tiếp tục nghe nàng kể tiếp.
-Ngay lúc đầu thì còn bình an vô sự, ba người cùng nhau xử lý triều chính, Kim Quốc rất nhanh phát triển không ngừng, đã trở thành một trong những cường quốc của thiên hạ lúc ấy, bất quá bọn họ ba vị đều là nhân kiệt, ở sâu trong nội tâm lại không cam tâm cùng người khác chia sẻ quyền lực, cho nên cũng không lâu lắm, ba người liền bắt đầu đấu đá lẫn nhau, tranh quyền đoạt lợi.
-Ngay từ đầu thì gia gia của ta chiếm lấy ưu thế, dù sao gia gia của ta là trưởng tử của Thái Tông, sau khi Thái Tông băng hà, về lý luận thì gia gia kế thừa hoàng vị, nhưng vì dưới dự quản thúc của thế lực khắp nơi, gia gia phải đem hoàng vị trả lại cho tử tôn của Thái Tổ, bất quá lạc đà gầy dùng vẫn vẫn tốt hơn ngựa béo, trong tam đại thần phụ chính thì gia gia là có thế lực cường đại nhất, vừa vặn khi đó thế tử Hoàn Nhan Khang của Triệu Vương tại Trung Nguyên bị gϊếŧ, Triệu Vương tâm thần bất loạn, gia gia liền thừa cơ gạt bỏ phe cánh của Triệu Vương, bị phá bỏ trung tâm quyền lực, nên cuối cùng Triệu Vương buồn bực sầu não mà chết.
Tống Thanh Thư sắc mặt cổ quái, bây giờ nghe nàng kể rõ, gia gia của nàng năm xưa rõ ràng cũng không phải là người tốt lành gì, nàng cũng không có một chút nào là có ý tứ kiêng kỵ vi tôn ?
Hoàn Nhan Trọng Tiết tiếp tục nói:
-Thời của Triệu Vương qua đi, gia gia của ta có thể nói là quyền khuynh triều dã, ngay cả đại thần phụ chính Hoàn Nhan Tông Kiền đối với gia gia của ta tất cung tất kính, khi đó Nhan Tông Kiền giống như thiên lôi sai đâu đánh đó, vì thế mà dần dần gia gia của ta buông lỏng cảnh giác, Hoàn Nhan Tông Kiền bắt đầu lộ ra răng nanh, đến lúc gia gia nhận ra phản ứng thì đã không còn kịp, cuối cùng Hoàn Nhan Tông Kiền vu hãm gia gia mưu phản, đem ra xử tử, phụ thân của ta cũng bị liên luỵ chết oan tại bên trong ngục. . ."
-Cô nương cũng bớt đau buồn đi!
Thấy nàng thần sắc đau thương, Tống Thanh Thư không biết làm sao an ủi nàng, nên nghĩ đến biện pháp chuyển dời sang chuyện khác,
-Thế nhưng là tại hạ không biết rõ, gia gia của cô nương năm đó đã khống chế triều cục, Hoàn Nhan Tông Kiền dựa vào cái gì mà dễ dàng như vậy lật bàn chứ?
-Ngươi quên là ngay từ đầu, ta đã nhắc qua thân phận liên quan tới gia gia sao?
Hoàn Nhan Trọng Tiết nhìn qua phương hướng của hoàng cung, trên mặt mang theo hận ý,
-Gia gia của ta lúc trước suýt đã kế thừa hoàng vị, Hoàn Nhan Đản sớm đã xem gia gia của ta là cái gai trong mắt, Hoàn Nhan Tông Kiền cũng là biết được tâm ý của Hoàn Nhan Đản, nên mới thành công vu oan hãm hại gϊếŧ chết gia gia của ta.
Nhắc đến Kim Quốc hoàng đế, nàng gọi thẳng tên, trong giọng nói hoàn toàn không có chút nào tôn kính.
Tống Thanh Thư bùi ngùi thở dài:
-Từ xưa đến nay dính đến hoàng vị chi tranh, cho dù là người mềm yếu, cũng sẽ trở nên có thủ đoạn độc ác.
Hoàn Nhan Trọng Tiết kinh ngạc liếc hắn:
-Xem ra ngươi cũng không phải là loại người trung quân ái quốc gì cả...
Tống Thanh Thư cười khổ, chính mình nếu nói cho dễ nghe thì gọi là Kim Xà Vương, chứ thật ra thì cũng chỉ là một đầu lĩnh phản tặc mà thôi:
-Tiếp tục đi, về sau lại phát sinh ra chuyện gì?
-Từ lúc gia gia cùng phụ thân xảy ra chuyện, mẫu tử của chúng ta liền mất đi sự bảo hộ, đồng thời bởi vì mẫu thân ta diễm danh từ lâu đã lan xa, dần dần rất nhiều người đều treo lên chủ ý với mẫu thân, bất quá mẫu thân dù sao thân phận mẫn cảm, nên ai cũng không dám tuỳ tiện động thủ, thẳng đến. . .
Hoàn Nhan Trọng Tiết thanh âm lại trở nên băng lãnh thấu xương,
-Thẳng đến có một ngày, Hoàn Nhan Lượng cẩu tặc kia uống say xông vào trong phủ, đem mẫu thân ta. . . đem mẫu thân ta. . .
Tống Thanh Thư nhẹ nhàng sờ sờ tóc nàng, an ủi:
-Được rồi…. tại hạ biết, không cần phải nói ra…
Hoàn Nhan Trọng Tiết liếc hắn một cái, lại tiếp tục kể:
-Lúc ấy phụ thân của hắn là Hoàn Nhan Tông Kiền quyền khuynh triều dã, dù cho hắn làm ra cái chuyện dạng này, cũng không có một ai dám trị hắn tội, trong kinh thành mẫu thân ta bốn phía xin giúp đỡ, vẫn không ai nguyện ý xuất thủ tương trợ, ngược lại còn lưu truyền ra một số lời đồn, nói mẫu thân ta thay long đổi dạ, trượng phu vừa chết liền đi, liền thông đồng với nam nhân khác. .
-Mẫu thân ta trong tuyệt vọng liền cam chịu, trước kia chỉ là một người ôn nhu hiền lành đã biến mất, thay vào đó lại trở thành một nữ nhân quyến rũ phong tao, nàng du tẩu tại ở giữa nơi đông đảo nam nhân, vì thế trong mắt mọi người đây là là một đãng phụ…
Nói đến đây nàng toàn thân vô pháp ức chế run rẩy lên.
Tống Thanh Thư lắc đầu:
-Mẫu thân của cô nương cũng là bị buộc bất đắc dĩ, gia gia cùng phụ thân của cô nương đã chết đi, các ngươi lại là mang tội chi thân, bất cứ lúc nào cũng đều có thể bị giáng xuống làm nô, mẫu thân cô nương chỉ là một nữ nhân, chỉ đành có thể lợi dụng sắc đẹp của mình, nếu không làm như vậy, thì làm thế nào duy trì được cái nhà này, làm sao mà bảo hộ cho cô nương?
-Ta không cần mẫu thân ta bảo hộ!
Hoàn Nhan Trọng Tiết liền xù lông,
-Ta tình nguyện năm xưa mẫu thân mang theo ta cùng một chỗ chết theo bồi với phụ thân, cũng không muốn nhìn thấy nàng làm những chuyện như vậy! Nói đến chẳng qua là mẫu thân ta sợ chết, đã lựa chọn tham sống mà thôi.
Nhìn thấy cô nương trước mắt kích động, Tống Thanh Thư thở dài một hơi:
-Trên thế gian này đại dũng cảm nhất không phải vì một cái chuyện oanh liệt nào đó mà chết đi, người tồn tại trong tủi nhục, sống so với chết đi còn đau thương hơn nhiều, đó mới chính là người dũng cảm nhất…
Hoàn Nhan Trọng Tiết ngẩn ngơ:
-Có ý tứ gì?
Tống Thanh Thư nhìn mỹ phụ ngã xuống giường nằm ngủ say, trầm giọng nói ra:
-Tại hạ tuy không rõ ràng ý nghĩ của mẫu thân của cô nương như thế nào, chỉ là có thể suy đoán được một vài ba phần, dựa theo câu chuyện của cô nương vừa nói, bây giờ triều đình là do phụ tử của Hoàn Nhan Tông Kiền cầm giữ, nhưng vì sao hiện tại không thấy tăm hơi Hoàn Nhan Tông Kiền đâu cả, còn Hoàn Nhan Lượng tại trong triều đình, thì chỉ đứng hàng thứ tư, ở trên hắn còn có Hoàn Nhan Tông Hiền, tả thừa tướng Tông Mẫn, hữu thừa tướng Tông Bản?
-Hoàn Nhan Tông Kiền hình như là bị bệnh, nên lựa chọn cáo lão hồi hương, không bao lâu thì chết, sau đó thì tôn thất của người khác mới thừa cơ vượt lên. . .
Hoàn Nhan Trọng Tiết âm thanh liền run rẩy,
-Ngươi cho là tất cả mọi chuyện là do mẫu thân của ta làm? Không.. tuyệt không có khả năng….
-Lệnh Đường những năm qua trường tụ thiện vũ, đi khắp nơi du thuyết tại chính giữa các nam nhân kia, Hoàn Nhan Tông Kiền sau khi cáo bệnh về quê, không bao lâu thì quyền lực liền bị mấy thế lực khác chia cắt, nếu nói những chuyện này không hề có một chút nào quan hệ đến mẫu thân của cô nương, thì tại hạ không tin.
Cứ việc Tống Thanh Thư không biết bên trong rõ ràng, bất quá từ khi đi vào cái thế giới này, làm hoàng đế thì hắn cũng đã làm, do đó lý luận cùng thực tế kết hợp, góc độ nhìn vấn đề thâm sâu thì tuyệt không phải là một cô nương như Hoàn Nhan Trọng Tiết có khả năng so bì.
-Không nghĩ tới trên đời này lại còn có một người có thể hiểu được ta.. . .
Bên cạnh bỗng nhiên truyền tới một giọng nói thăm thẳm u buồn, Hoàn Nhan Trọng Tiết toàn thân cứng đờ, không thể tin được quay đầu lại, trước đó mẫu thân còn nằm ở trên giường ngủ say như chết, bây giờ đã ngồi dậy, hai mắt thư thái, đâu có nửa phần nào có bộ dáng say chứ?
Tống Thanh Thư cũng có chút chấn kinh, không ngờ tới đối phương lại là giả say, bất quá hắn nhanh hơn Hoàn Nhan Trọng Tiết trấn định lại, cười đáp:
-Phu nhân đột nhiên tỉnh lại, khiến cho tại hạ thật sự là bị giật mình..