CHƯƠNG 867: CHẤT VẤN.
Đại Hưng Quốc tổng quản của đại nội vội vàng tiến lên nói ra:
-Hoàng Thượng, bọn họ tuy có lỗi, thế nhưng tội không đáng chết, thực chất lần này địch nhân quá mức giảo hoạt, lấy hữu tâm tính vô tâm, Hoán Y Viện mới bị lật thuyền trong mương. Bây giờ những tên tặc nhân kia vẫn còn nhởn nhơ bên ngoài, vậy thì đây là lúc hãy để cho bọn họ lập công chuộc tội, chứ bây giờ xử tử bọn họ, thì có thể nói là người thân đau đớn, còn kẻ thù sung sướng a.
Kim Hi Tông do dự một chút, rồi đáp:
-Vậy được rồi, trẫm sẽ cho bọn họ lập công chuộc tội. Bất quá tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, Bồ Sát Thế Kiệt, Phó Tán Hốt Thổ tự ý rời khỏi vị trí, quan viên giáng tam cấp, bổng lộc cắt một năm, lôi ra ngoài đánh tám mươi trượng, về phần Hoàn Nhan Bình, giao cho Đại tông chính Tông Nhân Phủ xử trí.
Lúc trước hắn nói muốn đem những người này mang ra chém, bất quá chỉ là hù dọa một chút mà thôi, không nói đến Hoàn Nhan Bình là thân muội muội của hắn, Bồ Sát Thế Kiệt cùng Phó Tán Hốt Thổ đều là người thừa kế của các gia tộc lớn Kim Quốc, nếu quả thật đem bọn họ gϊếŧ, thì những đại gia tộc này còn không lật trời lên sao, bởi vậy khi Đại Hưng Quốc bước ra cầu tình, hắn liền thuận thế thả theo sườn dốc.
-Tạ ơn bệ hạ khai ân.
Bồ Sát Thế Kiệt cùng Phó Tán Hốt Thổ âm thầm lau mồ hôi lạnh, những năm qua Kim Hi Tông gϊếŧ chết đại thần là không ít, hai người bọn họ lo lắng đối phương dưới cơn nóng giận sẽ đem hai người xử trảm.
Liền có quân lính mang hai người ra ngoài, áp dụng phạt trượng chi hình, cho dù hai người có võ công, nhưng cũng có chút chịu không được, hai mươi trượng đầu hai người còn miễn cưỡng có thể nhẫn nhịn, thế nhưng về sau cũng nhịn không được nữa, hai người bắt đầu rên la…
-A, … không phải là Bồ Sát tướng quân cùng Phó Tán tướng quân đây sao?, Chuyện này là như thế nào?
Đột nhiên cách đó không xa, truyền tới một thanh âm quen thuộc, hai người liền ngẩng đầu nhìn lại, thì ra là Hải Lăng Vương Hoàn Nhan Lượng đang tiến cung bước tới.
-Bái kiến Hải Lăng Vương, xin thứ cho hạ quan lúc này không thể hành lễ.
Hai người nở nụ cười khổ.
-Miễn…. miễn.
Hải Lăng Vương vội vàng ra hiệu cho tên lính chấp hình tạm dừng, tiến đến bên cạnh hai người hỏi,
-Các ngươi vì sao lại bị phạt trượng vậy a?
-Đừng đề cập nữa, còn không phải là vì sự tình của Hoán Y Viện.
Phó Tán Hốt Thổ thở dài một hơi.
-Hoán Y Viện sự tình thì ta cũng nghe nói, đối phương có kế hoạch chu đáo, khiến cho các ngươi không thể nào có thể ngờ tới. . .
Hoàn Nhan Lượng an ủi hai người một hồi, rồi làm như vô tình nhắc lên,
-Nghe các ngươi nói, các ngươi chạy đi là do xác định Kỳ Quốc Công Chủ vẫn còn ở tại Hoán Y Viện, vậy thì trách nhiệm lớn nhất hẳn là từ bên Kỳ Quốc Công Chủ a, vậy hoàng thượng xử trí nàng như thế nào?
Bồ Sát Thế Kiệt sắc mặt tối đen, ngậm miệng không nói lời nào, Phó Tán Hốt Thổ lại tức giận bất bình nói:
-Nàng là muội muội của hoàng thượng, thì có thể xử trí như thế nào, chỉ là giao cho bên Tông Nhân Phủ. . .
- Hốt Thổ!
Bồ Sát Thế Kiệt vội xen lời của hắn.
Phó Tán Hốt Thổ cũng ý thức được chính mình nói ra những lời này, nếu truyền đến trong tai của hoàng đế, chỉ sợ không còn cái gì để ăn, vội vàng ngượng ngùng:
-Vương gia, hạ nhân chỉ là thuận miệng nói, xin vương gia đừng để trong lòng.
Hoàn Nhan Lượng trầm giọng nói:
-Yên tâm đi, ta sẽ không nói ra lung tung đâu.
Tiếp lấy Hoàn Nhan Lượng kéo tên lính chấp hình đến một bên thầm thì, còn lặng lẽ nhét vào trong ngực hắn một xấp ngân phiếu, một màn này vừa vặn được Bồ Sát Thế Kiệt cùng Phó Tán Hốt Thổ trông thấy, hai người đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết đối phương có ý tứ gì.
-Ta còn phải tiến cung, không ở chỗ này lâu được, ta đã nói với bọn chấp hình , khi lát nữa hành hình tiếp thì sẽ là sấm to mưa nhỏ, hai ngươi có thể cũng bớt khổ.
Nghe được lời nói Hoàn Nhan Lượng, trong lòng hai người cảm động:
-Vương gia. . ."
-Lời khách sáo cũng không cần nói, mọi người đều là vi thần cùng triều, khả năng giúp đỡ được thì nhất định phải giúp.
Hoàn Nhan Lượng đối với hai người cười cười, sau đó vội vã hướng đến trong cung...
Nhìn lấy theo bóng lưng của Hoàn Nhan Lượng, Phó Tán Hốt Thổ cảm thán nói:
-Trong các Vvương gia, chỉ có Hải Lăng Vương là chiêu hiền đãi sĩ tốt nhất.
Bồ Sát Thế Kiệt cũng là thần sắc phức tạp:
-Đúng vậy a, chỉ tiếc hắn chỉ là con thứ….
………………………………………………………………………………….
Hoàn Nhan Lượng vừa đến, thì Kim Hi Tông lôi kéo hắn đi qua đánh cờ, vừa nói:
-Hải Lăng Vương, ngươi cảm thấy lần này sự tình ở Hoán Y Viện là ai ở phía sau giở trò quỷ.
Hoàn Nhan Lượng mỉm cười:
-Bệ hạ thánh minh, chuyện này có chừng mực, thần không dám nói bừa.
-Trẫm để ngươi nói thì ngươi cứ nói, đừng có dông dài.
Kim Hi Tông nguýt hắn, trong các chư vương, Kim Hi Tông tín nhiệm nhất cũng là Hoàn Nhan Lượng, thứ nhất là Hoàn Nhan Lượng quả thực rất có năng lực tài cán, bình thường có uy vọng rất cao; thứ hai là Hoàn Nhan Lượng thuộc về con thứ, không có đủ tư cách tranh đoạt hoàng vị, cho nên Kim Hi Tông dùng hắn cũng yên tâm, bởi vậy khi Hoán Y Viện xảy ra chuyện, người thứ nhất triệu kiến đến chính là Hoàn Nhan Lượng.
-Tuân chỉ.
Hoàn Nhan Lượng do dự một hồi, rồi nói,
- Nghe nói bệ hạ đang phái Hoán Y Viện điều tra về chuyện của Ngụy Vương m, kết quả chưa có mà Hoán Y Viện liền xảy ra chuyện. . ., việc này nói phức tạp thì cũng phức tạp, nói đơn giản thì liền cũng đơn giản, nếu bệ hạ không còn người nối dõi, vậy người hưởng lợi lớn nhất chính là ai đây?
Kim Hi Tông đồng tử co rụt lại:
-Ngươi ám chỉ Thường Thắng Vương.
-Thần cũng không có nói như vậy, mọi việc thì cần hoàng thượng tự mình phán đoán.
Hoàn Nhan Lượng là lão hồ ly, đâu có tự nhiên đưa mình liên lụy dính vào, điều hắn muốn là ngồi tại phía sau nhìn Kim Hi Tông cùng Thường Thắng Vương đánh nhau ngươi chết ta sống, không muốn chính mình tham dự vào.
Kim Hi Tông như có điều suy nghĩ gật đầu:
-Chúng ta tiếp tục đánh cờ đi.
Một lúc sau, đến khi Hoàn Nhan Lượng rời đi, Kim Hi Tông vẫy tay:
-Có tra ra ai là người đưa tin cho đám Bồ Sát Thế Kiệt chưa?
Đại Hưng Quốc từ trong bóng tối hiện ra đến:
-Hồi bẩm bệ hạ, đã tra ra được, tuy nhiên những người kia trải qua quay vòng, chúng ta tìm hiểu được nguồn gốc, vẫ bọn họ là người của phủ Thường Thắng Vương …
-Tốt cho Hoàn Nhan Nguyên!
Kim Hi Tông trong mắt sát khí lóe lên, nghĩ đến mình những năm qua vì quốc gia xã tắc nên hòa thuận với huynh đệ, cưỡng ép đè xuống chi tình mê say đối với Đào Thiên, không nghĩ tới đối phương thế mà lại ra tay trước, đã là như vậy, đừng có trách ta chuyện xưa nhắc lại. …
………………………………………………………………………………….
-Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này chuyện Hoán Y Viện chắc chắn là Kim Hi Tông sẽ hoài nghi Thường Thắng Vương, huynh đệ bọn họ đã ngờ vực lẫn nhau từ lâu, nếu vậy thì kết cục của Thường Thắng Vương đã định, lại thêm Ngụy Vương đã chết, như vậy ngươi chính là người có khả năng nhất kế thừa hoàng vị.
Bên trong Hứa Vương phủ, Triệu Mẫn đang phân tích thế cục trước mắt với Hoàn Nhan Ung.
-Quận Chúa quả nhiên là thần cơ diệu toán, bản vương thật sự là bội phục.
Trước kia chưa bao giờ Hoàn Nhan Ung dám nghĩ đến hoàng vị thế mà gần trong gang tấc, Hoàn Nhan Ung nhìn lấy trước mắt nữ nhân kiều diễm vô cùng này, trong lòng vừa bội phục lại là kiêng kị.
Kim Hi Tông, Thường Thắng Vương là nhi tử của Kim Thái Tổ thuộc dòng thứ hai, lại thêm Ngụy Vương đã chết, thì huyết mạch dòng thứ hai sẽ là đoạn tuyệt; mà Hoàn Nhan Ung có phụ thân là Kim Thái Tổ dòng thứ ba, nếu dòng thứ hai tự gϊếŧ lẫn nhau, sau khi huyết mạch bị đoạn tuyệt, thì Hoàn Nhan Ung sẽ là người thừa kế hoàng vị hợp pháp nhất ; còn Hoàn Nhan Lượng thuộc dòng thứ nhất, nhưng bởi vì phụ thân của Hoàn Nhan Lượng là con thứ, tính theo hệ phổ, sẽ không được trong triều cân nhắc đưa vào…
………………………………………………………………………………….
Sau khi Chu Chỉ Nhược rời đi, Tống Thanh Thư mất hết cả hứng, liền quay trở lại Đường Quát phủ, vừa đi đến cổng, thì nhìn thấy Hoàn Nhan Bình một mặt hàn sương đang nhìn mình chằm chằm.