CHƯƠNG 846: NHẢY MÚA TRÊN LƯỠI ĐAO .
Ca Bích vừa rời đi, nơi này chỉ còn lại có mình Đồ Đan Tĩnh là nữ nhân, nàng nhìn trượng phu, lại vụиɠ ŧяộʍ liếc qua Tống Thanh Thư, trong lòng càng nhiều khó chịu, khó tránh khỏi có sự so sánh giữa hai nam nhân này đã cùng nàng trải qua trên giường, không hiểu vì sao nàng lại nhớ đến chuyện đêm qua mình được suиɠ sướиɠ như là chết đi sống lại với Tống Thanh Thư, thì liền như ngồi bàn chông, vội vàng tìm lý do, đứng dậy lấy cớ cáo từ muốn về trong phủ lễ Phật.
Hoàn Nhan Lượng tối hôm qua làm chuyện có lỗi với nàng, cũng cảm thấy trong lòng áy náy, liền quyết định bồi thê tử cùng nhau quay trở về.
-Vương gia, Vương Phi, dùng ăn sáng rồi hãy đi…
Tống Thanh Thư nói ra.
Hoàn Nhan Lượng thực ra cũng muốn nhìn lại Ca Bích, bất quá thấy thê tử mình ý đã quyết, liền cự tuyệt nói:
-Không cần làm phiền, chúng ta quấy rầy đã lâu, vừa vặn trong phủ có việc, chúng ta về trước, lần sau có cơ hội lại tụ họp.
Hắn mới vừa rồi cùng Tống Thanh Thư một phen nói chuyện với nhau, cũng cảm thấy thu hoạch rất nhiều, nên muốn cấp bách hồi phủ tìm tâm phúc Tiêu Dụ thương nghị, cho nên liền thuận thế cáo từ.
Hoàn Nhan Lượng lập tức đứng dậy nói với Đồ Đan Tĩnh:
-Phu nhân ngồi đợi một chút, ta ra ngoài phân phó hạ nhân đem xe ngựa chuẩn bị tốt.
Đồ Đan Tĩnh vừa nghĩ tới phải đơn độc đối mặt Tống Thanh Thư, trong lòng liền hoảng hốt, đang muốn gọi trượng phu lại, nào ngờ Hoàn Nhan Lượng liền đi quá nhanh, nàng còn chưa kịp hô lên tiếng, thì đối phương liền biến mất ở ngoài sân.
Tống Thanh Thư chú ý tới thần sắc của nàng, liền cười nói:
-Vương Phi không thích cùng đệ ở chung một chỗ sao?
Đồ Đan Tĩnh đỏ mặt lên:
-Ngươi tự mình biết vì sao rồi…
-Có câu nói nhất nhật phu thê, bách nhật ân, Vương phi làm như vậy không khỏi có chút tuyệt tình ..
Tống Thanh Thư chuyển bước, đi vào sát bên người Đồ Đan Tĩnh.
Đối phương đứng tại sát bên người, Đồ Đan Tĩnh cảm thấy ánh sáng như tối lại, ánh sáng mặt trời chiếu vào bị hắn che khuất hơn phân nửa tầm nhìn, lại nghĩ tới tối hôm qua đối phương loại khí thế áp bách kia, bộ ngực lại có chút kích động chập trùng:
-Ta đã nói qua, giữa chúng ta chỉ giới hạn vào một tối hôm qua, ngươi không muốn được voi đòi tiên.
Đồ Đan Tĩnh nói dứt lời, không muốn bị khí thế đối phương áp bách, liền vội vàng đứng lên.
-Vương Phi nói như vậy làm cho đệ cảm thấy mình quá thất bại..
Tống Thanh Thư ảm đạm nói.
-Ngươi thất bại cái gì?
Đồ Đan Tĩnh nhịn không được trong lòng hiếu kỳ, liền hỏi, bất quá vừa mới hỏi ra lời, liền hối hận, chính mình phản ứng với tên hỗn đản này làm gì.
Tống Thanh Thư tiến lên một bước lấn nhập trước người nàng, bàn tay duỗi ra ra ôm vòng eo mềm mại nàng, một tay ghịt lấy nàng đến trong lồng ngực của mình, thở dài một hơi:
-Lúc đầu đệ còn hài lòng về tối hôm qua bản thân của mình phục vụ tốt làm cho Vương phi có nhiều thỏa mãn, sẽ khiến cho Vương Phi lưu vào tâm khảm, không nghĩ tới Vương Phi thế mà một chút chi ý lưu luyến cũng đều không có, như thế thì chứng minh tối hôm qua đệ vẫn chưa có làm cho Vương Phi thỏa mãn, Vương phi nói xem đệ không thất bại thì còn là cái gì?
Đồ Đan Tĩnh không ngờ tới hắn lại to gan như vậy, dưới ban ngày ban mặt lại dám công nhiên ôm chặt chính mình, nàng sững sờ kinh ngạc nói không ra lời, thân thể hai người chăm chú dựa chung một chỗ, chỉ cách hai tầng y phục, nàng rất nhanh liền cảm giác được cái đồ vật đó của hắn đã lại nóng rực cứng rắn cọ lấy bụng dưới của mình, vừa thẹn vừa giận:
-Ngươi không muốn sống sao? Vương gia lập tức quay trở lại ngay bây giờ!
Tựa như là đáp lại lời nàng lời nói, cách đó ngoài cổng quả nhiên văng vẳng truyền đến tiếng của Hoàn Nhan Lượng đang đi về phía bên này:
-Phu nhân, xe ngựa đã chuẩn bị xong, chúng ta chuẩn bị đi thôi.
Nghe được tiếng của trượng phu Đồ Đan Tĩnh tâm hoảng ý loạn, liền giằng co, nhưng hai tay đối phương phảng phất vòng sắt, nàng động không được, mà chỉ làm cho bên dưới hạ thể của mình càng thêm tiếp xúc cọ quẹt với cây côn ŧɦịŧ của hắn….
-Ngươi đến cùng muốn thế nào?
Đồ Đan Tĩnh hoảng hốt.
-Vương Phi để cho ta hôn một chút, ta liền buông tay.
Lấy tu vi Tống Thanh Thư, biết khoảng cách mà Hoàn Nhan Lượng xuất hiện tại cửa viện thì sẽ cách thời gian bao lâu, vẫn đủ thời gian để hắn phát huy.
Đồ Đan Tĩnh kém chút không có tức ngất đi, đến lúc này trước mắt hắn vẫn còn muốn chiếm tiện nghi mình! Trượng phu còn đang ở bên ngoài, nàng nào dám đáp ứng đối phương, thế nhưng nếu không đáp ứng lời nói của đối phương, thì hắn lại sẽ không buông tay, nếu bị trượng phu nhìn thấy hai người cùng một chỗ ôm nhau, đồng dạng xong đời.
Gặp Đồ Đan Tĩnh sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, Tống Thanh Thư nhanh chóng nói ra:
-Vương Phi nếu còn do dự, Vương gia sẽ đến ngay bây giờ.
-Người …hôn nhanh lên đi.
Đồ Đan Tĩnh cũng không lo được nhiều như vậy, cằm giương lên, đôi môi hồng nhuận phơn phớt hiện lên ở trước mặt đối phương.
Thấy được nàng nhắm chặt hai mắt, đôi lông mi run rẩy, Tống Thanh Thư biết nàng lúc này chắc chắn là sợ hãi không thôi, cười ha ha liền cúi đầu hôn lên.
Có lẽ là cảm thấy trượng phu lập tức sẽ xuất hiện, Đồ Đan Tĩnh cảm thấy nụ hôn này làm cho linh hồn nàng run rẩy, toàn thân trên dưới phảng phất có một dòng điện lưu chảy qua, làm người sợ hãi.
Tống Thanh Thư hai tay đỡ lên bờ mông tròn của nàng, khi thì cao thấp, khi thì khấu chặt, thân thể hắn kề sát nàng, chỗ hạ thân cái chi vật nộ đỉnh kia như muốn dung nhập vào trong hạ thể nàng, cùng một chỗ lắc lư, Tống Thanh Thư bị dáng người Đồ Đan Tĩnh tràn ngập đường cong mỹ ma quỷ hấp dẫn rung động, khuôn mặt bóng loáng trắng nõn, tràn ngập yêu mị, thân thể tản ra tính dục, làm hắn lại kích khởi dục hỏa, ánh mắt của hắn tràn đầy sắc dục hào quang bao lại toàn thân của nàng, lúc này Đồ Đan Tĩnh đem toàn bộ thân thể yêu kiều dựa sát vào lấy hắn, Tống Thanh Thư đỡ nàng từ trên cao nhìn xuống, xuyên thấu qua cổ áo thấp ngực của nàng cơ hồ nhìn thấy nhảy ra bầu vú tuyết trắng trơn mềm, dưới háng đại cự mãng gắng gượng như muốn xuyên quần ra. Đồ Đan Tĩnh giờ đã không thể quên được cây côn ŧɦịŧ cường tráng của Tống Thanh Thư, nàng rất rõ ràng, hắn so với Hoàng Nhan Lượng tuyệt là mạnh mẽ hơn rất nhiều. …
-Phu nhân, Đường Quát huynh, hai người đang làm cái gì vậy?
Lúc này ngoài cửa viện đã truyền đến thanh âm nghi hoặc của Hoàn Nhan Lượng.
-Thôi xong, bị hắn nhìn thấy rồi.
Đồ Đan Tĩnh hai chân liền mềm nhũn, nếu không nhờ có Tống Thanh Thư ôm giữ lấy, sớm đã té ngã không được.
Tống Thanh Thư lúc này mới buông ra Đồ Đan Tĩnh, quay đầu cười nói với Hoàn Nhan Lượng:
-Không có gì, Vương Phi vừa rồi mắt tiến bị bụi cát bay vào, ta giúp nàng nhìn xem.
Đồ Đan Tĩnh có chút bội phục nam nhân này, đúng là to gan lớn mật, đến lúc này nói lên lời dối trá đến thế mà mặt vẫn bình thường không đỏ, tim không đập.
Bất quá khiến cho nàng ngoài ý muốn là Hoàn Nhan Lượng vậy mà không có hoài nghi gì, ngược lại còn lo lắng chạy tới:
-Phu nhân, không sao chứ?
-Không có. . . không có việc gì.
Đồ Đan Tĩnh hơi nghi hoặc liếc nhìn Tống Thanh Thư, cũng không biết hắn dùng ma pháp gì, trượng phu chẳng lẽ không thấy được cảnh tượng vừa rồi sao đây ?
Tống Thanh Thư lặng lẽ nháy mắt với nàng, để cho Đồ Đan Tĩnh vội vàng dời ánh mắt:
-Vương gia, thϊếp có chút mệt, chúng ta mau hồi phủ đi.
-Tốt, tốt.
Hoàn Nhan Lượng đưa tay muốn đến đỡ nàng, nào ngờ Đồ Đan Tĩnh đang thẹn trong lòng, liền né tránh.
-Ta đưa tiễn hai người..
Tống Thanh Thư nói ra.
Hoàn Nhan Lượng vội khoát tay:
-Không cần.. không cần, Đường Quát huynh xin dừng bước, tối hôm qua tôn phu nhân không có nghỉ ngơi tốt, ngươi đi an ủi nàng đi.
Vừa nói còn vừa hướng Tống Thanh Thư nháy mắt ra hiệu, Tống Thanh Thư cười lạnh, cũng liền dừng bước lại:
-Đã là như vậy, ta sẽ không tiễn, hai vị đi thong thả.
Đồ Đan Tĩnh lúc này một trái tim bất ổn, đâu còn có công phu oán trách trượng phu, thẳng đến thời điểm nàng và Hoàn Nhan Lượng cùng một chỗ đi qua cửa viện, nàng nhịn không được hiếu kỳ liếc mắt nhìn về phía địa điểm vừa rồi lúc Tống Thanh Thư ôm nàng hôn, lúc này mới phát hiện bí mật.
Nguyên lai từ góc độ này nhìn lại, Tống Thanh Thư thân thể phối hợp với áo choàng phía sau hắn, đem tình huống trong lương đình ngăn trở hơn phân nửa tầm nhìn, vừa rồi mình bị hắn kéo sát gần, cả người đều bị bóng lưng hắn ngăn trở, khó trách trượng phu không có nhìn ra cái gì dị thường.
Trong lòng một tảng đá lớn rơi xuống đất, Đồ Đan Tĩnh kinh tâm động phách nãy giờ lúc này mới bắt đầu hồi phục lại, khóe môi trong lúc lơ đãng mỉm cười: “ Tên hỗn đản, thật đúng là liều mạng nhưng cẩn trọng. . . “
Nàng nhịn không được lại nghĩ tới lúc hai người giao hoan suốt đêm, hai tay không cẩn thận chạm trung vào hạ thể liền có cảm giác điện giật, tối hôm qua có cái loại cảm giác khắc cốt ghi tâm mà trước đó chưa từng hề có, trong lúc nhất thời không khỏi ngẫn người: “ Chẳng lẽ nam nhân đó chính là mệnh trung chú định chân ái?..”