CHƯƠNG 809: NGOÀI MỀM TRONG CỨNG.
Hoàn Nhan Lượng nhíu mày, thở dài một hơi:
-Ngươi nói củng đúng, đêm nay đúng là quá vội vàng chút.
Hoàn Nhan Lượng tuy sắc muốn hun tâm, nhưng hắn không ngốc, bất luận là Ca Bích hay là Đồ Đan Tĩnh, ai cũng đều không phải là người dễ bị lừa gạt, nếu không thiết kế tỉ mỉ bố cục, mà vội vàng hành sự, thì rất dễ dàng bị hai nàng phát hiện ra.
Hai nàng thân phận đặc thù, mặc kệ là bị ai phát hiện ra chân tướng, sẽ mang đến một hậu quả khó lường, Hoàn Nhan Lượng cuối cùng vẫn là khắc chế sắc tâm, nói nhỏ:
-Vậy chúng ta hôm nào tìm thời gian tốt sắp đặt kế hoạch một phen, nhất định phải bảo đảm vạn vô nhất thất…
-Ta cũng đang có ý này.
Tống Thanh Thư gật đầu, nhưng trong lòng thì cười lạnh không thôi, cái này Hoàn Nhan Lượng thật đúng là … vì đạt được thê tử người khác, thậm chí không tiếc hi sinh thê tử của mình, cũng không biết hắn đến tột cùng là suy nghĩ như thế nào nữa.
Bây giờ yến hội đã đến khâu cuối cùng, Hoàn Nhan Lượng cùng hắn nói chuyện phiếm vài câu liền cáo từ rời đi, Ca Bích cũng đi tới, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói:
-Muội cảm giác trong khoảng thời gian nà,y Hải Lăng Vương rất coi trọng huynh nha, trước đó rõ rang hai người cũng không có giao tình gì.
-Đoán chừng là do hai chúng ta cùng chung hoạn nạn, dẫn đến quan hệ càng tiến thêm một bước ..
Tống Thanh Thư ngầm cười khổ, Hoàn Nhan Lượng làm gì mà coi trọng ta, rõ ràng là hắn coi trọng nàng mới đúng.
-Chắc là vậy…
Ca Bích gật đầu,
-Đêm nay yến gần kết thúc, vừa rồi muội đã nói với người trong nhà Bồ Sát qua, nếu không chúng ta bây giờ đi về thôi.
-Cũng tốt.
Nhiều người ở đây phức tạp, Tống Thanh Thư lo lắng đụng phải bằng hữu nào của Đường Quát Biện trước đó, đến lúc đó mình không biết đối phương là ai thì phiền phức.
Với lại hắn còn có một cái nguyên nhân không nói ra được, tối hôm qua cùng Ca Bích hoan ái, cái âm động danh khí mỹ diệu kia có cảm giác sướng khoái cùng cực, để lại cho hắn dư vị khó quên, vì thế hắn có chút không kịp chờ đợi, muốn về nhà cùng nàng hưởng thụ khuê phòng chi nhạc.
Từ nhà Bồ Sát đi ra, xe ngựa nhà Đường Quát nhà đã chờ từ sớm ở cổng, kinh lịch hai lần ngộ trúng thích khách ám sát, Tống Thanh Thư nào còn dám lại tiếp tục ngồi trong xe ngựa của Hoàn Nhan Lượng đưa đến, vì thế hắn kiên quyết không ngồi! Để cho Ca Bích an tâm, hắn còn phái người điều gấp đôi hộ vệ từ trong phủ tới.
Hai người sau khi lên xe ngựa, Ca Bích liền ngồi sát vào bên cạnh xe ngựa, vén màn cửa sổ lên nhìn phong cảnh bên ngoài, thấy nàng ngồi cách mình xa như vậy, Tống Thanh Thư cũng không để ý, hắn tựa ở một bên vách khác, cẩn thận thưởng thức ngắm nhìn Ca Bích …
Hai người cứ như vậy lẳng lặng giằng co một hồi, Ca Bích mặc dù không có nhìn Tống Thanh Thư, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn, ánh mắt đối phương tựa như có ma lực, rơi ở trên người nàng ở bộ phận nào, thì cái bộ vị kia liền sẽ nóng rực lên, nàng không thể kiên trì được nữa, quay đầu nghiêng mắt oán trách nhìn Tống Thanh Thư:
-Làm gì mà huynh cứ nhìn chằm chằm vào thân người của muội như vậy chứ?
-Bởi vì muội thật là xinh đẹp!
Tống Thanh Thư tán thưởng từ đáy lòng.
-Nhiều năm qua như vậy. . .
Ca Bích đột nhiên dừng lại, sau đó thăm thẳm thở dài,
-Nhiều năm trôi qua như vậy, huynh nhìn vẫn không đủ sao?
-Muội xinh đẹp như vậy, ta nhìn cả một đời cũng nhìn không đủ.
Tống Thanh Thư thốt ra.
-Cả một đời?
Ca Bích tự lẩm bẩm, cuối cùng vẫn lắc đầu,
-Về sao muội sẽ trở thành một lão bà vừa già lại xấu, muội cũng không tin là huynh sẽ còn thích nhìn muội như vậy nữa.
Tống Thanh Thư lắc đầu:
-Chi dù là muội biến thành lão thái bà, thì cũng sẽ là lão thái bà xinh đẹp nhất trong thiên hạ.
Ca Bích lườm hắn một cái:
-Làm gì mà có lão thái bà xinh đẹp chứ…
-Người khácthì đương nhiên không nói, bất quá muội lại là một ngoại lệ.
Tống Thanh Thư cứ như vậy mỉm cười nhìn qua nàng.
Ca Bích rốt cuộc không chống chịu được:
-Hảo hảo, trước kia Oát Cốt Lạt cũng không có dỗ ngon dỗ ngọt nhiều như ngươi vậy.
Chỉ tiếc là Tống Thanh Thư bây giờ chú ý lực tất cả nằm trên dung nhan quốc sắc thiên hương của nàng, trong lúc nhất thời không có thể nghe rỏ ra hàm nghĩa trong lời nói của nàng.
Hai người cứ như vậy một đường quay trở lại Đường Quát phủ, nắm tay Ca Bích đỡ nàng xuống xe ngựa, Tống Thanh Thư liền cố ý không buông ra, Ca Bích thì muốn rụt tay về lại, nhưng thấy Tống Thanh Thư không có ý tứ buông lỏng, Ca Bích lo lắng động tác của mình quá lớn gây nên sự chú ý của hạ nhân, liền đỏ mặt tùy theo hắn.
Khi nàng bị hắn nắm tay quay trở lại phòng ngủ, nàng rốt cục có chút không bình tĩnh, hoa dung thất sắc hỏi:
-Huynh . . huynh muốn làm gì?
Tống Thanh Thư tiến đến bên tai nàng cười nói:
-Đương nhiên là ngủ rồi.
Ca Bích biến sắc, đẩy hắn ra:
-Nhưng bây giờ. . . hiện tại …còn sớm ..
-Bầu trời đã tối đen, làm gì mà còn sớm nữa?
Tống Thanh Thư chặn ngang liền đưa nàng ôm đến trong ngực,
-Buổi sáng sớm nay đã bị người đánh thức, bây giờ chúng ta cũng nên ngủ sớm một chút."
Ca Bích còn không có kịp phản ứng, đã cảm thấy trời đất quay cuồng, bị hắn ôm đến trong ngực, có chút hoảng, gấp nói:
-Đừng. . . buông muội xuống.
Tống Thanh Thư cho là nàng ngượng ngùng, nên cũng không để bụng, liền hướng lên đôi môi anh đào nàng hôn lên.
Ước chừng qua một thời gian uống cạn chung trà, Ca Bích thật vất vả mới đẩy hắn ra, tóc mây tán loạn, hô hấp dồn dập:
-Không được, hôm nay không được.
-Vì sao không được?
Tống Thanh Thư sửng sốt.
-Tóm lại không được là không được!
Ca Bích đột nhiên hét to lên, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của hắn, nàng mới tỉnh lại,
-Muội. . . hôm nay thân thể có chút không thoải mái.
-Thân thể muội không thoải mái? Ta lập tức gọi đại phu đến cho xem cho muội.
Tống Thanh Thư vội vàng đứng dậy.
-Không. . . không cần,
Nhìn tới trong ánh mắt hắn ân cần, Ca Bích hơi có chút thất thần,
-Muội. . . cái kia tới ngày…
Tống Thanh Thư đầu tiên là sững sờ, tiếp theo kịp phản ứng, chính mình xui xẻo như vậy chứ, vừa vặn đụng tới ngày nàng bị đại di mụ, tối hôm qua thấy không có việc gì mà? Bất quá gặp phải loại chuyện này thì hắn cũng không cách nào khác…
-Thân thể muội không thoải mái, sẽ đi về phòng mình nghỉ ngơi trước đây.
Ca Bích nói xong, cũng không đợi hắn đáp ứng, vội vàng đứng dậy rời đi, chỉ để lại trong không gian một mùi thơm nhàn nhạt.
Tống Thanh Thư duỗi tay, cuối cùng chỉ buồn bực nằm dài trên giường ngẩn người.
………………………………………………………………………………….
Khi Ca Bích quay trở lại trong phòng mình, nước mắt cũng không dừng được nữa, đã tuôn rơi chảy xuống:
"Oát Cốt Lạt huynh làm sao nhẫn tâm như vậy, chúng ta đã từng hẹn cả một đời bạch niên giai lão mà. . ."
Buổi chiều lúc gặp thích khách, khi Tống Thanh Thư dùng ngón tay hời hợt đón lấy một kiếm thạch phá thiên kinh kia, lúc ấy trong tâm của Ca Bích lại một cao hứng không nổi, bời vì nàng đối với võ công của trượng phu thì quá quen thuộc, trượng phu mình tuyệt đối sẽ không có võ công cao minh như vậy!
Trước đó trượng phu về nhà có đủ loại biểu hiện khác thường, bời vì hai người lúc ấy đang nháo nhào mâu thuẫn nên nàng cũng không có suy nghĩ nhiều, lúc này một khi bắt đầu hoài nghi, các loại dấu vết đều để lại tất cả rõ ràng xuất hiện tại trong đầu của nàng, lại thêm nhớ tới tối hôm qua lúc cùng đối phương thân mật, loại cảm giác sướng khoái quái dị xa lạ kia, với lại cái đó của hắn cũng to lớn khách thường so với trượng phu thì nàng quá quen thuộc, khi ấy nàng chỉ cho là trượng phụ mình ra ngoài lêu lỏng học được bí thuật cái gì đó nên thay đổi kích thước giống như truyền thuyết đã từng nghe, vì xấu hổ nên nàng không dám hỏi, đến bây giờ nàng kịp phản ứng, đối phương tuyệt không phải là trượng phu của mình.
Đã không phải là trượng phu, thời gian qua lâu như vậy, Đường Quát Biện chính thức cũng chưa từng xuất hiện một lần, đã lộ ra dữ nhiều lành ít.
" Hắn. . . đến tột cùng là ai?" Cũng không biết qua bao lâu, Ca Bích lau khô trên nước mắt, ánh mắt cũng bắt đầu một lần nữa hồi phục lại thần thái, "Chẳng lẽ hắn chính là hung thủ đã hại chết Oát Cốt Lạt?"
Nghĩ đến chính mình tối hôm qua, tại có thể cùng với hung thủ hại chết trượng phu, bên dưới thân uyển chuyển vui mừng đón nhận mấy lần đỉnh phong cực lạc, toàn thân Ca Bích liền một trận căng lên.
"Không đúng… không đúng, hắn lại có ấn tín của Oát Cốt Lạt, tín vật này, trừ phi Oát Cốt Lạt tự chính mình đưa ra, nếu không ngoại nhân căn bản không hề biết nó tồn tại." Ca Bích lại nổi lên nghi ngờ, mà làm cho nàng nghi hoặc nhất là bề ngoài của hắn vì sao cùng với Oát Cốt Lạt lại giống nhau như đúc?
Suy nghĩ một hồi lâu Ca Bích lại cảm thấy tâm trí của mình càng hỗn loạn, bất quá nàng chỉ là xác định, ngay tại lúc này, quyết không thể để cho đối phương phát hiện mình đã biết chân tướng sự tình!
"Vậy chẳng lẽ một mực dạng này chẳng khác nào ngầm thừa nhận quan hệ song phương là phu phụ sao a?" Ca Bích do dự, hôm nay dùng thân thể không tiện làm lý do thoái thác, nhưng còn về sau thì sao đây? Chẳng lẽ mỗi lần hắn tìm đến chính mình đòi hoan ái, thì mình lại cũng cự tuyệt như vậy? Chắc chắn là sẽ khiến hắn nghi ngờ ngay…
"Mau chóng nghĩ biện pháp tra ra hắn có phải là hung thủ hại chết Oát Cốt Lạt hay không?" Ca Bích đứng dậy mở ra ngăn tủ bên cạnh, từ trong góc cầm ra một cái hộp, từ trong hộp lấy ra một thanh đoản kiến sắc lạnh lóng lánh, đây là trinh tiết vệ của nàng, từ khi gả cho Đường Quát Biện về sau, nàng liền đem thanh đoản kiếm này phủ bụi, không nghĩ tới sẽ có một ngày dùng nó lại.
Nàng đã hiểu rõ, như đối phương thật sự vẫn là hung thủ Oát Cốt Lạt, như vậy nàng nhất định sẽ vì trượng phu báo thù, về phần đối phương biểu hiện võ công cao cường, nàng cũng không có để ở trong long, không có nam nhân người nào lúc giao hoan lại phòng nữ nhân đang ở dưới người.
Nếu như đối phương không phải là hung thủ hại chết Oát Cốt Lạt, vậy thì là trong bất hạnh lại có may mắn, như vừa rồi tại trên yến hội nàng đã cân nhắc nói ra như thế, cùng lắm mình cứ như vậy giả ngu cả một đời, phải lưu lại cho trượng phu một mạch hương hỏa về sau, phần hài tử dù cho không phải là do trượng phu thân sinh ra, nhưng chỉ cần hài tử vẫn mang họ là Đường Quát, như vậy thì có quan hệ gì đâu chứ. . .
Nếu Tống Thanh Thư biết được giây phút này ý nghĩ của Ca Bích, khẳng định là phải kinh ngạc trợn to đôi mắt mà nhìn, bởi vì cho tới bây giờ, hình tượng Ca Bích trong lòng của hắn là một nữ nhân uyển chuyển hàm xúc yếu đuối, thật không nghĩ tới khi đối mặt với dạng biến đổi kinh thiên lớn như thế này mà nàng lại có thể trong thời gian ngắn như vậy, từ bên trong cân nhắc tốt đến các vấn đề lợi và hại.
……………………………………………………………………………………
Lúc này Tống Thanh Thư cũng đã không ở trong phòng, bởi vì trước vốn nghĩ trở về cùng Ca Bích hảo hảo hoan ái một phen, kết quả lại bị đối phương từ chối nhã nhặn, làm cho trong lòng của hắn tựa như có một đốm lửa đốt, trên giường hắn lật qua lật lại vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, liền dứt khoát ngồi dậy.
Nhìn qua ngoài cửa sổ bầu trời đêm, loáng thoáng chiếu ra đèn đuốc bên kia hoàng cung, hắn trong lòng nhất động, hôm nay Ca Bích không được, thế nhưng là Hoàng hậu Bùi Mạn thì vẫn còn tại a!
Trong lòng dâng lên ý nghĩ kia, rốt cuộc không chế trụ nổi, hắn liền thay đổi trang phục của Tiểu Hưng Quốc, vận khởi khinh công thừa dịp bóng đêm hướng phương hướng hoàng cung lao vụt đi.
Thường xuyên ra vào hoàng cung, hắn sớm đã quen thuộc, trên đường đi dễ dàng tránh khỏi đám thị vệ, chỉ mấy cái nhảy vọt liền đến chỗ ở của Tiểu Hưng Quốc, quyết định nhìn trước qua một chút tử tỷ muội của Hoàng Sam nữ có xảy ra tình huống gì không, bất quá vừa muốn đi vào, lại phát giác ra trước cửa có một tên thái giám đang kiên nhẫn gõ cửa:
-Hưng công công... mau ra đây, ta biết công công đang ở bên trong, vừa rồi ta đã nhìn thấy ánh đèn trong phòng rồi!