CHƯƠNG 801: TRAO ĐỔI THÊ TỬ.
Hoàn Nhan Lượng nụ cười trên mặt lập tức liền đọng lại, hắn lúc đầu đánh tiếng muốn đưa tặng Đường Quát Biện một ,hai cơ thϊếp để cho đối phương thiếu mình một ân tình, ngày sau thì mới có cơ hội ly gián cảm tình phu phụ của bọn họ, tìm tới cơ hội để ra tay, nào ngờ nữ nhân đối phương tuyển chọn thế mà lại chọn trên thân Đồ Đan Tĩnh!
Trong Hải Lăng Vương trong phủ cơ thϊếp đông đảo, tùy tiện hi sinh một, hai người thì Hoàn Nhan Lượng không có chút nào đau lòng, nhưng đối với Đồ Đan Tĩnh thì khác biệt, không nói đến Đồ Đan Tĩnh còn có phía sau Đồ Đan thế gia ủng hộ, thì nàng cũng là thê tử kết tóc của mình, hắn tuy ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, thế nhưng đối với vị thê tử xinh đẹp nho nhã dịu dàng này thì vẫn là rất yêu thích, làm thế nào mà hắn có thể đưa nàng cho người chứ.
"Tên Đường Quát Biện đã không biết tốt xấu là gì, cũng đừng trách bổn vương có thủ đoạn độc ác." Hoàn Nhan Lượng trong mắt nhất thời hiện lên một tia sát khí.
Tống Thanh Thư trong thời điểm này lại cười nói:
-Trong Hải Lăng Vương phủ tuy không thiếu nữ nhân xinh đẹp, nhưng chỉ có vương phi là người có khí chất thanh nhã hạng đầu, xinh đẹp thoát trần như tiên tử, có một thê tử dạng này, Vương gia thật sự là có phúc lớn a.
Thấy Tống Thanh Thư không có nhắc đến chuyện muốn hoan ái với Đồ Đan Tĩnh, Hoàn Nhan Lượng nhíu mày, nhất thời cũng không biết đến tột cùng hắn có ý tứ gì, liền dựa theo lời hắn đáp:
-Đường Quát huynh, đây là cố ý khoe mẽ a, ngươi lấy được đệ nhất mỹ nhân nhi Đại Kim Quốc làm thê tử, bực này mới là diễm phúc không cạn, đồng thời cắt đứt niềm ao ước không biết bao nhiêu nam nhân trong kinh thành ..
Tống Thanh Thư như có điều suy nghĩ liếc nhìn Hoàn Nhan Lượng:
-Không biết bên trong những nam nhân này bao hàm vương gia không a?
Hoàn Nhan Lượng nụ cười cứng lại, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần:
-Bổn vương là nam nhân, đương nhiên cũng hâm mộ, chỉ tiếc Ca Bích là muội muội của ta, nếu không năm xưa bổn vương nhất định phải cùng với Đường Quát huynh tranh cao thấp không buông.
-Vương gia cứ nói đùa, Đại Kim Quốc chúng ta không có giống như Tống Nhân có nhiều quy củ như vậy, chỉ cần không phải là thân sinh huynh muội thì làm cái gì cũng được mà…
Tống Thanh Thư lời nói lại xoay chuyển,
-Vương gia hôm nay mời phu phụ chúng ta tới đây, không phải chỉ là dự tiệc đơn giản như vậy chứ?
Hoàn Nhan Lượng nghe được trong lòng kinh ngạc: “ Đường Quát Biện câu nói vừa rồi kia là có ý gì? Hắn tại sao lại ám chỉ không phải thân sinh huynh muội thì cái gì cũng làm được, chẳng lẽ. . . “
Nghĩ đến trước đó Đường Quát Biện không che giấu chút nào đối Đồ Đan Tĩnh có hảo cảm khen ngợi, Hoàn Nhan Lượng đột nhiên trong lòng cuồng loạn: “ Chẳng lẽ hắn muốn trao đổi hoan ái song phương thê tử? “
Loại chuyện trao đổi thê tử này ở kinh thành trong giới quý tộc thì cũng bình thường, bất quá đối với Hoàn Nhan Lượng thì lấy thân phân địa vị hắn, muốn hoan ái với thê tử người khác, thì có nhiều biện pháp, chẳng cần phải bỏ ra thê tử của mình để trao đổi, nhưng lần này khác biệt, Ca Bích là muội muội của Hoàng đế thân, trước kia hắn dung rất nhiều thủ đoạn mà không có cách nào chạm được trên thân nàng, huống chi Ca Bích là đệ nhất mỹ nhân nhi Kim Quốc, chỉ cần có thể cỡi lên được thân nàng, cho dù phải chấp nhận trả giá cũng không phải là không thể tiếp nhận. . .
Hoàn Nhan Lượng ngẩng đầu lên nhìn cách không xa lắm hai nàng trong hoa viên, cũng không biết Ca Bích cùng Đồ Đan Tĩnh đang nói những chuyện gì, đột nhiên cười đến cả hai bầu vú của hai nàng đều run rẩy, tiếng cưới như chuông bạc nương theo gió nhẹ truyền đến, cào đến trong lòng của Hoàn Nhan Lượng nảy động không ngừng, trong nháy mắt đó hắn phảng phất có thể ngửi được mùi thơm trên thân thể mềm mại củađối phương phát ra ...
-Vương gia…vương gia?
Tống Thanh Thư đem thần sắc của Hoàn Nhan Lượng thu hết mắt, ám chỉ hắn đã ra hiệu rồi, nếu đối phương quả thật đưa ra với loại yêu cầu vô sỉ kia, chính mình sẽ cho hắn biết cái gì gọi là tiến mất tật mang.
Nghe được Tống Thanh Thư kêu lên, Hoàn Nhan Lượng cũng lấy lại tinh thần, trong lòng của Hoàn Nhan Lượng sắc đẹp mặc dù trọng yếu, nhưng về sự nghiệp thì cũng trọng yếu giống như vậy, bởi vậy rất nhanh ánh mắt bên trong của hắn liền thư thái rở lại.
Hoàn Nhan Lượng liền hỏi về chuyện khác:
-Không biết Đường Quát huynh đối với thế cục trong triều hiện nay thì thấy thế nào?
Thế cục trong triều?
Tống Thanh Thư không biết Hoàn Nhan Lượng đến tột cùng có ý gì, thế nên dung lời lẽ trung dung đáp:
-Trước đây trên thảo nguyên người Mông Cổ nổi lên, triều đình lúc đó bởi vì đang muốn dụng binh với Nam Tống, cho nên đối với Mông Cổ không có coi trọng, vì thế khi bị Mông Cổ phản phệ, thì bị mất đi mảng lớn quốc thổ, nhưng hôm nay Hoàng thượng anh minh, lại có Thượng thư lệnh cùng hai vị Thừa tướng đều là người lão luyện, trong quân lại có Vương gia cùng với danh tướng phụ tá, cũng đã dần khôi phục lại được nguyên khí, Đại Kim Quốc lực cũng phát triển không ngừng, đã khôi phục lại được hơn phân nửa thực lực thời kỳ cường thịnh. . .
Còn chưa nói xong, thì Hoàn Nhan Lượng đưa tay ngắt lời nói:
-Đường Quát huynh, bổn vương xem ngươi như người một nhà, cần gì phải dùng loại lời nói khách sáo này để dối gạt ta? Bổn vương quan điểm cùng với Đường Quát huynh hoàn toàn tương phản!
Hoàn Nhan Lượng hai tay chắp sau lưng, nhìn về phía bầu trời bắc phương xa xôi, ngưng trọng nói,
- Kim Quốc những năm qua tuy quốc lực đã khôi phục lại không ít, nhưng vì người Mông Cổ tứ phía lo chinh chiến, chinh phục hết quốc gia này đến quốc gia khác, bây giờ quốc lực của họ có thể nói là quan tuyệt thiên hạ. May mắn là người Mông Cổ trước mắt tinh lực chủ yếu là dồn về phía tây, vậy mà hướng phía trung nguyên cùng với các quốc gia giao chiến thậm chí còn chiếm lấy thượng phong, đến lúc Mông Cổ hoàn thành chinh phục phía tây xong, khi đó tướng chủ lực sẽ điều đến đánh trung nguyên, đây mới thực sự là kiếp nạn của chúng ta bắt đầu."
Tống Thanh Thư nhìn lấy bóng lưng Hoàn Nhan Lượng, trong lòng âm thầm cười lạnh: “ Nếu như ta không nắm rõ mưu đồ của ngươi, nhìn thấy bộ dáng này, nói không chừng còn thật sự cho rằng ngươi là một người trung nghĩa ái quốc ưu dân! ..”
Tuy nhiên Tống Thanh Thư rất nhanh hiểu ra, Hoàn Nhan Lượng mặc dù háo sắc vô sỉ, lại âm thầm có ý đồ không tốt, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không có hy vọng quốc gia mình cường thịnh, thậm chí là còn muốn nhất thống thiên hạ.
-Cho nên Đại Kim Quốc nhất định phải cường đại trước khi người Mông Cổ hoàn thành tây chinh mới được!
Hoàn Nhan Lượng đột nhiên thần sắc ảm đạm,
-Chỉ tiếc bây giờ thế cục triều đình bề ngoài thì nhìn thấy phồn vinh, trên thực tế lại sớm đã mong manh như trứng chất chồng.
-Xin chỉ giáo cho?
Tống Thanh Thư vẫn lrất phối hợp làm ra một bộ giật mình.
-Theo như ngươi vừa nói, bệ hạ anh minh thần võ,
Hoàn Nhan Lượng đón đến, trên mặt lộ ra thần sắc xem thường, rồi rất nhanh liền che giấu qua,
-Chuyện này cũng không giả, chỉ bất quá Hoàng Thượng nghiện rượu như mạng, mấy năm gần đây sức khỏe càng ngày càng xuống, dễ dàng tức giận khác thường, động một chút lại gϊếŧ đại thần, đây không phải là dấu hiệu tốt gì a.
Tống Thanh Thư thần sắc nhất động:
-Vương gia nói thân thể hoàng thượng không được ổn?
Hắn không phải là người Kim Quốc, huống chi đối với Hoàng đế đương nhiên không có lòng kính sợ gì.
Hoàn Nhan Lượng có chút giật mình khi nghe hắn hỏi thẳng như thế, do dự một chút cũng không tiếp lời, ngược lại nói sang chuyện khác:
-Bây giờ kinh thành có tam đại thế gia, nhưng chỉ có Đường Quát gia tộc là có thế lực yếu nhất, không biết Đường Quát huynh đối với chuyện này có ý nghĩ gì?
Đinh chơi trò ra uy rồi bố thí ân tình sao ? Tống Thanh Thư âm thầm cười lạnh, làm ra một bộ buồn rầu:
-Há nào chỉ có là yếu nhất trong tam đại thế gia, thời gian qua trong gia tộc không ít người đối với chi trưởng của ta bất mãn, việc làm chi trưởng này còn có thể bao lâu chỉ là vấn đề thời gian.
Hoàn Nhan Lượng đại hỉ, trong lòng suy nghĩ ngươi biết vậy thì tốt, miễn cho bổn vương tốn nhiều môi lưỡi.
-Đối với hiện trạng này, Đường Quát huynh có tính toán gì hay không?
Hoàn Nhan Lượng làm như trong lúc lơ đãng hỏi.
Tống Thanh Thư bỗng nhiên đứng dậy thi lễ:
-Mong rằng Vương gia chỉ điểm sai lầm.
-Đường Quát huynh làm cái gì vậy,
Hoàn Nhan Lượng vội vàng đỡ lấy hắn, bên trong ánh mắt hiện lên một tia đắc ý,
-Chúng ta là sinh tử tương giao, sao lại khách sáo như vậy. Cũng được, ta sẽ thành thật nói ra, nếu có lời nào đắc tội, mong rằng Đường Quát huynh bỏ qua cho.
-Không dám …không dám.
Tống Thanh Thư trong lòng suy nghĩ, Hoàn Nhan Lượng muốn cái gì, giờ lập tức đã thấy rõ ràng.
-Bổn vương thường nói Đường Quát huynh là người một nhà, cũng ăn ngay nói thật, những lời này nói ra miệng, vào tới tai ngươi, mong rằng không nên cho ai biết.
Hoàn Nhan Lượng lại bổ sung một câu,
-Ngay cả Ca Bích cũng không được biết.
-Ngay cả Ca Bích cũng không được?
Tống Thanh Thư kinh hô.
Hoàn Nhan Lượng gật đầu:
-Đường Quát huynh là thế gian anh hùng, hẳn là đã sớm minh bạch cục diện bây giờ bước đi liên tục gặp khó khăn là nguyên nhân vì ai …
Nhìn lấy Tống Thanh Thư một mặt âm trầm, hắn tiếp tục nói:
-Cổ nhân có nói, hồng nhan họa thủy, lời này bao hàm cực đại trí tuệ, Ca Bích thân là đệ nhất mỹ nhân Đại Kim Quốc, ngươi lấy được nàng cũng thì cũng sẽ tạo ra vô số địch nhân.
Tống Thanh Thư há hốc mồm, lộ ra một mặt cười khổ:
-Có được Ca Bích lọt vào mắt xanh, những điều này thì tính là cái gì chứ.
-Phu phụ các ngươi tình thâm, bổn vương từ trước đến nay rất là bội phục.
Hoàn Nhan Lượng lời nói xoay chuyển,
-Nhưng Đường Quát huynh, đại trượng phu tại thế, không thể một ngày không có quyền, những năm qua chắc hẳn ngươi cũng cảm nhận được mình gặp bao gian khổ, chẳng lẽ Đường Quát huynh nguyện ý ẩn trốn ở bên trong ôn nhu hương mà sống hết đời như vậy sao?
-Cái này. . .
Tống Thanh Thư chần chừ.
Hoàn Nhan Lượng thấy thần sắc Tống Thanh Thư buông lỏng, liền thêm một mồi lửa:
-Đường Quát huynh cho dù là an phận bình thản, muốn cả một đời cùng tử thủ cùng Ca Bích chỉ sợ cũng không có khả năng.
-Chỉ giáo cho?
Tống Thanh Thư cũng rất hiếu kỳ, để xem Hoàn Nhan Lượng có thể dung đến thủ đoạn gì.
-Đường Quát huynh còn nhớ rõ tại Thu Hương lâu, vị đệ nhất mỹ nhân kia,
Thấy Tống Thanh Thư gật đầu, Hoàn Nhan Lượng tiếp tục nói,
-Nàng năm đó cũng là kim chi ngọc diệp, được gả cho nhi tử của của Thái Kinh, luận về tôn quý, luận về hôn nhân cũng không có dưới Ca Bích bây giờ, nhưng kết quả bây giờ thì như thế nào đây? Trượng phu nàng không có bản sự, không có cách nào bảo vệ thê tử mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn lấy thê tử của mình biến thành hàng háa cho nam nhân, vết xe đổ trước mắt a, Đường Quát huynh chẳng lẽ không có một chút nào cảnh giác sao?
Tống Thanh Thư âm thầm cười lạnh, đánh chủ ý Ca Bích lợi hại nhất rõ ràng chính là chính ngươi, kết quả còn giả ra một bộ dáng thánh nhân.
-Vậy ta phải nên làm cái gì?
Diễn kịch thì phải diễn nguyên tuồng, Tống Thanh Thư phối hợp hỏi dò.
-Buông xuống chuyện nhi nữ tư tình, nỗ lực thu hoạch về quyền về thế, trên đời này chỉ có quyền thế mới là thứ đáng giá nhất để chúng ta dựa vào.
Hoàn Nhan Lượng trầm giọng nói.
Tống Thanh Thư chần chừ rồi nói:
-Bằng cách nào để thu hoạch quyền thế nhiều hơn?
Hoàn Nhan Lượng mỉm cười, cũng không đáp lời, nâng chung trà lên rồi dựa người vào ghế, chậm rãi thưởng thức ngụm trà.
Tống Thanh Thư biết hắn đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, trong lòng bình tĩnh như nước, trên mặt lại ra vẻ lo lắng:
-Mong rằng Vương gia chỉ dạy ..
-Bổn vương vì sao phải dạy ngươi?
Hoàn Nhan Lượng bình tĩnh nói.
-Um…
Tống Thanh Thư biết Hoàn Nhan Lượng là cố ý làm ra vẻ, nên hắn làm ra có chút nghẹn lời khó chịu ...
Hoàn Nhan Lượng cười rộ lên:
-Đường Quát huynh, chúng ta mặc dù bây giờ luôn miệng đều gọi đối phương là người một nhà, nhưng thực ra chúng ta đều rõ ràng, cho tới bây giờ chúng ta vẫn không phải là người một nhà, mà bây giờ lại nói muốn nói đến chuyện tru tâm chi ngôn, bổn vương lại sao lại dám tùy tiện nói với ngươi đây?