CHƯƠNG 791: VÌ NƯỚC MÀ HY SINH.
Đến khi hoàng hậu Bùi Mạn tỉnh táo lại, tự cười thầm chính mình hoang đường, lại cùng một tên thái giám chơi trò giả phượng hư hoàng, càng làm cho nàng có chút xâu hổ là trong trí nhớ mơ hồ, y nhớ đến lúc ấy cái loại kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt kia phát ra từ sâu trong cái âm hộ, thậm chí càng về sau còn liên tục cầu xin đối phương tha thứ. . .
"Um… thân thể của ta thế mà lại bị một cái thái giám dày vò chinh phục!" Hoàng hậu Bùi Mạn gương mặt nóng lên, bây giờ hồi tưởng lại có chút thẹn thùng.
"Tên thái giám này chuyện hoan ái lợi hại như vậy, làm cho bản cung nghĩ đến lại có chút không nỡ gϊếŧ hắn." Hoàng hậu Bùi Mạn lười biếng nằm ở trên giường, đột nhiên cảm giác được khát nước, đang muốn bảo cung nữ bưng nước đến thì không có ai, trước đó vì muốn giữ bí mật, nên đã đem toàn bộ cung nữ đuổi đi ra ngoài rồi.
Hoàng hậu Bùi Mạn mỉm cười, định tự mình đi qua lấy nước, tuy nhiên nàng vừa mới đứng dậy, sắc mặt liền biến hóa, nàng như không thể tin được, xốc lên bên dưới xiêm y, lấy một ngón tay trượt xuống đưa vào bên trong mật huyệt rồi đưa lên mũi ngửi, cái loại chất lỏng dinh dính quen thuộc cùng cái mùi tanh tanh khiến cho cả người nàng như bị sét đánh, lập tức buông mình ngồi xụi lơi xuống.
"Đến tột cùng là ai? Chẳng lẽ tên thái giám Tiểu Hưng Quốc này sau khi rời đi, thì lại có người khác tiến vào trong Thái Hòa điện? Là thị vệ của Thái Hòa điện, hay là thủ hạ Ngụy Vương? Thậm chí có thể là ngay chính Ngụy Vương?"
Tống Thanh Thư không biết cho dù mình cẩn thận đến mấy, thì cũng có sơ sót lúc tϊиɦ ɖϊƈh͙ lưu lại tại trong huyệŧ hoàng hậu Bùi Mạn, lúc phát hiện được có tϊиɦ ɖϊƈh͙ của nam nhân lưu lại vật trong cơ thể mình, hoàng hậu Bùi Mạn như ngồi trên bàn chông nhọn, bất quá vận khí của Tống Thanh Thư vẫn tốt cực kỳ, lúc này trong đầu hoàng hậu Bùi Mạn hiện lên vô số loại khả năng, tuy nhiên nguyên nhân thực sự là do tên thái giám Tiểu Hưng Quốc thì lại bị nàng bài trừ loại ra.
……………………………………………………………………………….
Từ Thái Hòa điện đi ra, Tống Thanh Thư quả thực là sảng khoái tinh thần, nếu không phải lo lắng bị đám thị vệ tuần tra phát hiện, hắn thậm chí còn muốn nhảy cởn lên để thể hiện tâm tình vui vẻ.
Rất nhanh hắn liền quay trở lại chỗ ở của Tiểu Hưng Quốc, vốn cho rằng tỷ muội Hoàng Sam nữ tử có lẽ đã ngủ, bây giờ đã quá nửa đêm lại chạy qua đi tìm các nàng, thì có thể hay không bị các nàng hiểu lầm là có ý đồ cái gì làm loạn?
Nếu vừa rồi không có qua Thái Hòa điện trước đó, nói không chừng hắn có suy nghĩ khác, nhưng bây giờ thì hắn chỉ muốn hảo hảo ngủ một giấc mà thôi.
Vừa tiến vào bên trong viện tử, phát hiện trong phòng vẫn còn ánh nến, hắn nghi ngờ đẩy cửa vào, hai tỷ muội Hoàng Sam nữ tử vẫn chưa ngủ, một người nửa tựa tại đầu giường, một người ngồi tại trên ghế, tay chống má mờ mịt nhìn qua cửa.
-Ách, hai người đang chờ tại hạ sao a?
Tống Thanh Thư nhất thời có chút áy náy, mình tại bên ngoài tiêu dao khoái hoạt, trong khi hai mỹ nhân nhi thì đang vò vỏ chờ đợi.
Hoàng Sam nữ tử lập tức từ trên ghế đứng ngay dậy, ngữ khí có chút bất thiện nhìn lấy hắn:
-Công tử tại sao lâu như thế mới quay trở về?
-Tại hạ tại Thái Hòa điện rong chơi một hồi, không được sao a?
Tống Thanh Thư không rõ nàng vì sao lại phát cáu, hắn từ từ oai phong ngồi xuống, rót cho mình một chung nước trà, vừa rồi giày vò rong ruỗi cởi trên người hoàng hậu Bùi Mạn hơn nửa buổi tối, giờ cũng đã thấy khát nước.
-Thái Hòa điện rong chơi vui vẻ lắm à?
Hoàng Sam nữ tử dùng đôi con ngươi sâu thẳm trong suốt như thu thủy chăm chú nhìn hắn.
-Cô nương làm cái gì mà dùng loại ánh mắt này nhìn ta như vậy chứ,
Tống Thanh Thư nhấp một miếng trà, nhớ lại thân thể mềm mại hoàng hậu Bùi Mạn uyển chuyển rung động lòng người, khóe miệng nhịn c hiện lên mỉm cười,
-Rất là thú vị.
-Ta nhìn ra công tử không phải đến Thái Hòa điện vì thấy thú vị, mà chính là vì thấy hoàng hậu nương nương thú vị phải không?
Hoàng Sam nữ tử dùng mấy ngón tay đem mái tóc rủ xuống ở trước mắt vén đến sau tai, cắn môi trừng mắt nhìn lấy Tống Thanh Thư.
-Um….
Tống Thanh Thư cười ngượng ngùng đáp nói,
-Cái nào cũng đều là thú vị… đều thú vị như nhau… ha-ha.
-Công tử quả thật dám làm điều ấy với hoàng. . .
Hoàng Sam nữ tử chấn kinh, vừa nói ra mới thấy câu này hơi bất nhã không thích hợp nói ra miệng, đành phải đỏ mặt nhìn qua Tống Thanh Thư, trên giường Ngũ công chúa cũng lập tức ngồi thẳng thân thể, cái miệng anh đào nhỏ nhắn lập tức há to ra, liền đưa tay che đến trước miệng.
-Đâu có cần nói thẳng ra như vậy chứ, chúng ta chưa thân quen đến mức là bằng hữu để nói ra cái loại chuyện dạng này..
Tống Thanh Thư kịp phản ứng, nữ nhân này không phải là phụ nhân của của mình, mà cũng không phải là tình nhân, ta muốn làm gì thì làm, mắc mớ gì ở trước mặt nàng lại như là tâm hỏng vậy a.
-Vô liêm sỉ !
Hoàng Sam nữ tử thở phì phò ngồi lại trên ghế, quay đầu đi, không nhìn hắn nữa.
-Uy, tại hạ vô liêm sỉ chỗ nào? Nhĩ tình ngã nguyện, nam hoan nữ ái là rất bình thường mà..
Tống Thanh Thư buồn bực nói.
- Cái này gọi là nhĩ tình ngã nguyện sao?
Hoàng Sam nữ tử tựa như bị kim đâm vào thịt, lập tức giận dữ,
-Một người hữu phu chi phụ, một người hữu phụ chi phu, một người cõng nam nhân sau lưng trượng phu của mình, một người cõng nữ nhân sau lưng thê tử của mình. . . cả hai người cùng. . . cùng quấn vào một chỗ, cái này cũng chưa tính là vô liêm sỉ?
-Ách ..
Tống Thanh Thư thấy nàng nói cũng không phải không có lý, nên trong lòng có chút chột dạ, nhưng ngoài miệng lại không thể nhận sai, nếu không thì về sau nữ nhân này trước mặt mình sẽ còn vô duyên vô cớ mắng mình…
-Thực ra cô nương đã hiểu lầm tại hạ, tại hạ không phải là người xấu xa như vậy, vừa rồi chẳng qua là vì có mục đích.
Tống Thanh Thư nháy mắt một cái, liền nghĩ đến một chi pháp ứng đối.
-Vậy cái mục đích đó là cái gì?
Hoàng Sam nữ tử cười lạnh, không biết vì sao, vốn trước khi chưa biết Tống Thanh Thư giả mạo tên thái giám thì rất có hảo cảm, nhưng từ khi nàng biết thân phận chân thật đối phương, thì bao nhiêu hảo cảm đã chuyển biến thành mình bị lừa gạt nên phẫn nộ.
Nhất là là nghĩ đến đối phương trong khoảng thời gian vừa qua ở bên cạnh khiến cho mình trở thành trò cười, nàng hận tìm không được một cái lỗ để chui xuống, lại thêm trong lúc đó nàng nghĩ đối phương là thái giám, cho nên chủ động để hắn giúp mình cởϊ áσ liệu thương, lại còn có về sau Tống Thanh Thư cưỡng hôn nàng, Hoàng Sam nữ tử cảm thấy mình sở dĩ bây giờ chưa gϊếŧ được hắn, chẳng qua là bời vì còn cần hắn nhờ hỗ trợ cứu ra những tỷ muội còn bị giam cầm mà thôi.
-Còn không phải là vì tìm cách cứu những tỷ muội của cô nương, cho nên tại hạ mới không tiếc hi sinh thân thể của mình, từ nơi hoàng hậu để tìm hiểu tin tức.
Tống Thanh Thư nói ra lộ ra một bộ bi phẫn,
-Nói đến cùng, về mức độ nào đó tại hạ cũng là vì nước mà hi sinh.
- Có thể giải thích như vậy là vì nước hi sinh còn?
Đang ngồi ở giường đầu nhìn hai người tranh cãi, Ngũ công chúa nghe đến đó cũng nhịn không được nữa, liền bật tiếng cười, trong nháy mắt giống như đám mây dày u ám đã tản ra trời quang, Tống Thanh Thư thấy cũng giật mình.
-Ngũ công chúa quả nhiên là một bậc quốc sắc thiên hương.
Tống Thanh Thư tán thưởng.
Nghe được Tống Thanh Thư ca ngợi, sắc mặt Triệu Phúc Kim đỏ lên, lại còn có ngượng ngùng chi ý của một nữ nhi, tuy nhiên nàng dù sao cũng là người đã quá từng trải qua mưa to gió lớn, nên rất nhanh liền khôi phục lại, cười duyên nói:
-Công tử có nịnh ta cũng vô dụng, hiện người đang tức giận lại là muội muội của ta.
Hoàng Sam nữ tử hậm hực nói:
-Ngũ tỷ đừng có để cho hắn lừa gạt, người này là trên giang hồ được nổi danh hoa hoa công tử, đã từng trêu chọc không biết bao nhiêu nữ nhân, lúc này đã chạy tới nơi này, cũng là cùng với hoàng hậu cấu kết, thật sự là người không biết liêm sỉ.
-Tống công tử danh mãn thiên hạ, chung quanh hồng nhan tri kỷ đông đảo, làm gì mà để ý đến ta, loại tàn hoa bại liễu này, tiểu muội không cần lo ngại.
Triệu Phúc Kim đột nhiên thần sắc ảm đạm.
Hoàng Sam nữ tử giật mình, vội vàng đi đến an ủi nàng:
-Tỷ tỷ …. Muội không phải là ý tứ kia. . .
Thấy tỷ tỷ không có phản ứng gì, nàng liền quay đầu trừng mắt Tống Thanh Thư:
-Tất cả đều tại công tử!
-Lại là do tại hạ sao?
Tống Thanh Thư chỉ chỉ vào mặt mình, phàn nàn nói,
-Này ..này… cô nương, lúc ban đầu ở trên Thiếu Thất sơn vừa gặp cô nương, tóc đen phi vũ, tay áo bồng bềnh, nhìn qua như tựa tiên tử thánh khiết cao quý trên cao chin tầng mây hạ phàm, không mang theo một tia khói lửa khí tức, thế nhưng làm sao bây giờ lại trở nên giống cùng những nữ nhân dân gian của phố phường vậy?
Hoàng Sam nữ tử trên mặt nóng lên, thực ra nàng cũng ý thức được, ở trước mặt hắn rất khó bảo trì là mình không có chút rung động nào với hắn:
-Hừ, công tử cũng không cần thổi phồng ta, ta không phải là cái gì tiên tử, mả chỉ là một nữ nhân phàm trần, cũng có thất tình lục dục, đối mặt với chi sĩ có phẩm tính cao nhã tự nhiên sẽ đối lấy lễ đối đãi với bọn họ, đối mặt với ngươi hạ lưu bẩn thỉu, thì ta cũng liền. . . cũng liền. . .
Nàng đột nhiên sững sờ, không biết phải hình dung nói như thế nào mới tốt.
-Để tại hạ nói tiếp giùm cho… “ đối mặt với ngươi hạ lưu bẩn thỉu, thì ta cũng liền. . . cũng liền. . . hạ lưu bẩn thỉu giống như vậy…”
Tống Thanh Thư cực kỳ giảo hoạt cười lên.
-Phi…
Hoàng Sam nữ tử khẽ gắt, trên gương mặt tái nhợt hiện lên hai đóa hồng vân.
Nhìn thấy muội muội quẫn bách, Ngũ công chúa được cười lên, tiếp theo ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Thư Thư, trêu đùa hỏi,
- Công tử vì nước hi sinh nên tiếp cận hoàng hậu, không biết có thu hoạch được gì không vậy?"
Nghe được nàng cố ý nhấn mạnh câu "Vì nước hi sinh", dù Tống Thanh Thư da mặt đủ dày, cũng có chút xấu hổ:
-Đó là đương nhiên, tại hạ đã bỏ ra lớn như vậy vốn liếng, làm thế nào mà lại không thu hoạch được chứ?
Tống Thanh Thư móc ra bình sứ đựng Tiêu Dao Tán mà trước đó từ tay hoàng hậu Bùi Mạn mượn gió bẻ măng cầm về nói:
-Các người nhìn xem đây là cái gì?"
-Tiêu Dao Tán!
Triệu Phúc Kim kinh hô, loại bình sứ này vừa thấy là nàng nhận ra, mỗi lần người Hoán Y Viện cho các nàng uống, cũng đều là dùng loại giống bình sứ này.
-Đúng rồi… Tiêu Dao Tán dược tính rất lợi hại kỳ lạ, nó cũng vừa là độc dược, mà cũng là giải dược, chỉ cần khống chế tốt được lượng dùng, sau này hẳn là có thể chậm rãi loại trừ độc tố trong thể nội của các người.
Đây cũng chỉ là Tống Thanh Thư suy đoán mà thôi, vừa rồi tại Thái Hòa điện, nhìn thấy triệu chứng của hoàng hậu Bùi Mạn lúc uống Tiêu Dao Tán, tuy thần trí của nàng mơ hồ sinh ra ảo giác, thế nhưng dược hiệu so với ma túy mà trong kiếp trước hắn nhìn thấy, thì thấp hơn rất nhiều, thế là hắn liền suy đoán Tiêu Dao Tán chưa hẳn là không phải là không có thuốc chữa được, đương nhiên cũng không cần thiết giải thích với Triệu Phúc Kim, tự mình sẽ tìm một cơ hội cùng với Hoàng Sam nữ tử trao đổi mới tốt.
-Đa tạ Tống công tử!
Nhìn qua BÌNH SỨ trong tay hắn, Triệu Phúc Kim kích động,
-Có cái này về sau, thì tỷ muội chúng ta liền có thể cứu được!
Tống Thanh Thư lúng túng nói ra:
-Bình thuốc này thật sự phân lượng quá ít, không đủ thay tất cả mọi người giải độc, cho nên tại hạ chỉ sợ còn phải. . .
-Còn phải đi đến nơi ở của hoàng hậu Kim Quốc để mà vì nước hi sinh?
Hoàng Sam nữ tử hơi cắn môi, nhẹ nhàng lung lay cánh tay Triệu Phúc Kim,
-Ngũ tỷ a, tỷ vẫn còn tin tưởng hắn là vì tìm thuốc giải sao? Hắn rõ ràng là coi trọng hoàng hậu, để. . . để ..lên giường với…hoàng hậu mà thôi!
-Tiểu muội, thực ra thì ta lại rất tán thưởng hành vi này của Tống công tử,
Triệu Phúc Kim thăm thẳm thở dài một hơi,
-Ngươi không biết những người Kim năm xưa ngoài làm nhục phi tử phụ hoàng và các tông phụ, lúc trước Cái Thiên Đại Vương của Kim Quốc thậm chí. . . thậm chí còn cùng một lúc dâʍ nhục giao hoan Vi Hiền phi với Khang Vương phi. . . trên giường.
-Vi thái hậu?" Hoàng Sam nữ tử kinh hô lên, Triệu Phúc Kim trong miệng nói Vi Hiền phi đó là mẫu thân của đương kim hoàng đế Nam Tống -Triệu Cấu, nhiều năm trước, Nam Tống gϊếŧ Nhạc Phi để được nghị hòa cùng Kim Quốc, Kim Quốc thả cho Vi Hiền phi trở về Tống, Triệu Cấu phong nàng là hoàng thái hậu, còn Khang Vương phi thì là thê tử chính thức của Triệu Cấu, do đó hai nữ nhân này là có quan hệ bà tức với nahu( mẹ chồng nàng dâu.)
-Cầm thú a… cầm thú a!
Tống Thanh Thư thấy đau đầu, cái chuyện giao hoan cùng lúc với hai bà, loại chuyện như thế này, ngay cả hắn cũng đã từng suy nghĩ trong đầu một chút mà thôi, cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới từ su nghĩ biến thành hành động, không ngờ người Kim Quốc thế mà quả thật đã làm được….. Về phần Cái Thiên Đại Vương thì Tống Thanh Thư vừa vặn được biết, Cái Thiên Đại Vương tên gọi Hoàn Nhan Tông Hiền, bây giờ tuổi tác tuy đã cao, nhưng được cho quyền khuynh triều dã, Hoàn Nhan Lượng tuy cũng có quyền thế, thế nhưng là cùng Hoàn Nhan Tông Hiền so ra, thật sự là thua kém quá xa.
Hoàn Nhan Tông Hiền được tiên hoàng phong làm Thái Bảo, lại nắm trong tay Phù Nguyên Soái, là đương chi vô quý của triêu đình Kim Quốc, là người đứng đầu, ngay cả hoàng đế Kim Quốc nhìn thấy lã cũng phải còn cung cung kính kính chấp lễ.
-Cho nên khi ta nghe được Tống công tử. . . làm. . . làm như thế với hoàng hậu Kim Quốc thời điểm, trong lòng ta rất là cao hứng, ta muốn thay những nữ nhân triều đình Tống quốc đa tạ đại ân đại đức công tử đã trả thù giùm, công tử xin nhận ta một cái cúi đầu này!
Triệu Phúc Kim càng nói càng kích động, liền xuống giường, lập tức quỳ gối trước người Tống Thanh Thư.
Hoàng Sam nữ tử mắt trợn tròn:
-Ngũ tỷ…. làm cái gì vậy?"
Triệu Phúc Kim thật sâu liếc nhìn nàng:
-Anh Lạc, ngươi nếu còn xem ta là tỷ tỷ, hãy bồi ta cùng một chỗ quỳ xuống, thay bọn tỷ muội đa tạ ân đức của công tử!"
-Muội phải quỳ xuống trước hắn?
Hoàng Sam nữ tử thốt lên, muốn cự tuyệt, lại nhìn thấy tỷ tỷ với ánh mắt làm đau lòng người, nàng đột nhiên liền minh bạch ý nghĩ tỷ tỷ, mặc dù có chút không cam tâm, nhưng vẫn là quỳ xuống,
-Đa tạ. . . Đa tạ đại ân đại đức công tử.