CHƯƠNG 768: TIÊN TỬ NHỜ GIÚP ĐỠ..
Tống Thanh Thư cúi đầu nhìn lại, người này mặt chữ điền mũi to, vẻ mặt bưu hãn, làm người ta chú ý nhất là nơi khóe mắt có vết thẹo dài, người này trong kinh thành rất nổi danh, Tống Thanh Thư cũng có nghe qua một ít chuyện về hắn, nghe nói cái vết thương thành thẹo này là do trước kia hắn cứu hoàng đế Kim Hi Tông bị thích khách gây nên thương tích.
-Hoàn Nhan Đặc Tư, ngươi phòng vệ hoàng cung như thế nào mà để cho thích khách đến tận tẩm cung Hoàng Hậu, thậm chí còn công nhiên hành thích bản vương!
Ngụy Vương chỉ thương thế trên mặt mình, vừa nộ hống với Hoàn Nhan Đặc Tư.
Hoàn Nhan Đặc Tư gấp quỳ xuống đất, trên mặt mồ hôi lạnh ứa ra:
-Bẩm điện hạ thứ tội, bẩm Hoàng Hậu nương nương thứ tội, nữ thích khách này võ công quá cao, trước đó ty chức tập hợp rất nhiều cao thủ còn nhờ Đại tổng quản xuất thủ mới đánh trọng thương được nữ thích khách này, vốn cho rằng nữ thích khách đã thừa dịp loạn mà đào tẩu, nào ngờ lại to gan như vậy, thế mà còn dám lưu tại trong hoàng cung. . .
-Thứ tội?
Ngụy Vương giận dữ,
- Sai lầm lớn như vậy, ngươi nói một câu thứ tội thì xong? Nếu hôm nay bản vương hôm nay có chuyện bất trắc, ngươi có mấy cái mạng chó có thể bồi cho bản vương? Người đâu, đem Hoàn Nhan Đặc Tư đánh tám mươi trượng cho ta.
Giữa sân mọi người đưa mắt nhìn nhau, người bình thường chịu tám mươi trượng đoán chừng sẽ đi gặp Diêm Vương, cứ cho Hoàn Nhan Đặc Tư có võ công, phải chịu tám mươi trượng thì cũng phải mất nửa cái mạng, mấu chốt là Hoàn Nhan Đặc Tư thân là Điện Tiền Đô Kiểm Hộ Vệ Tướng Quân, chưởng quản toàn bộ cấm quân hoàng thành, thân phận không thể coi thường, dạng này đầu phải nói đánh là đánh?
Ngụy Vương thấy mình hạ lệnh không ai động, liền cười lạnh:
-Thế nào, các ngươi muốn tạo phản phải không, ngay cả mệnh lệnh bổn vương cũng không nghe lời?
Chuyện cho tới bây giờ, Hoàn Nhan Đặc Tư không còn cách nào khác, đành phải kiên trì đứng lên:
-Xin thứ cho ty chức vô lễ, mạt tướng thân phận đặc thù, ngoại trừ mệnh lệnh của Hoàng Thượng, thì không cần nghe mệnh lệnh của người khác, chuyện hôm nay mạt tướng tất nhiên sẽ để giao cho cho điện hạ một công đạo, bây giờ ty chức phải đi đuổi bắt hung thủ, tha thứ không phụng bồi!
Lúc này Hoàn Nhan Đặc Tư trong lòng thầm giận, lấy thân phận của hắn, ở kinh thành ai nhìn thấy hắn cũng có vài phần khách sáo, hôm nay lại bị một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa dạng này làm nhục!
Đồng thời trong lòng của hắn cũng rất rõ ràng, chính mình là tâm phúc của Hoàng Đế, Ngụy Vương mấy lần lôi kéo cmình, nhưng mình không có biểu thị, ngược lại thì cùng đệ đệ của đương kim thánh thượng là Thường Thắng vương Hoàn Nhan Nguyên qua lại thân cận, mà Ngụy Vương cùng Thường Thắng vương thường hay bất hòa, mình bị Ngụy Vương ghen ghét cũng là phải, hiện tại Ngụy Vương rất có thể là mượn chuyện này để dằn mặt, thừa cơ diệt trừ mình, mình cũng không thể ngu ngốc, mặc cho người chém gϊếŧ, trước cứ đem cái cọc tai họa này ứng phó , chờ tin tức truyền đến trong lỗ tai Hoàng Thượng cùng Thường Thắng vương, bọn họ tự nhiên sẽ bảo trụ tính mạng cho mình.
Nhìn thấy Hoàn Nhan Đặc Tư cùng Ngụy Vương xung đột, cách đó không xa hoàng hậu Bùi Mạn vẫn là một bộ mặt không biểu lộ, tuy nhiên khóe miệng vẫn là hơi giương lên, chân thực tâm tình của nàng bây giờ: "Náo, cứ huyên náo với nhau càng lớn càng tốt."
-Lớn mật!
Ngụy Vương từ trong ngực móc ra một vật giương trên không trung,
-Hoàn Nhan Đặc Tư, ngươi cho rằng chỉ có phụ hoàng mới có thể trị ngươi a? Trợn to đôi mắt chó mà nhìn cho rõ ràng, đây là vật gì đi…
Ngay cả Tống Thanh Thư giấu mình ở trên xà ngang cũng bị thẻ bài trong tay hắn kim quang lóng lánh làm chói mắt.
Giữa sân mọi người thấy rõ khối bài tử này trong tay hắn này, tất cả đều sắc mặt đại biến, lật đật quỳ xuống đất:
-Ngô Hoàng vạn tuế…vạn vạn tuế…
Tống Thanh Thư thấy ngay cả Hoàng hậu Bùi Mạn cũng phải đứng dậy hành lễ liền giật mình, cẩn thận hướng đến khối bài tử trong tay Ngụy Vương nhìn lại, một khối kim bài lớn cỡ bàn tay, phía trên khắc “ Như Trẫm Thân Lâm “ bốn chữ lớn, bên cạnh còn có mấy chữ nhỏ quanh co khúc khuỷu, hẳn là văn tự Nữ Chân, chỉ tiếc Tống Thanh Thư không biết đọc.
"Những Nữ Chân này, Hán hóa rất nhanh, ngay cả bốn chữ “ Như Trẫm Thân Lâm “ cũng khắc…Tống Thanh Thư mắng thầm, hắn một mực không hiểu, chỉ là một khối bài tử mà thôi, làm gì mà có đại ma lực như vậy….
Nhìn thấy Hoàng Hậu cũng quỳ ở trước mặt mình, trên mặt Ngụy Vương một trận đắc ý:
-Người đâu, đem Hoàn Nhan Đặc Tư mang xuống đánh tám mươi trượng cho ta..
-Bẩm vâng…
Lần này những tên lính kia không ai dám cự tuyệt, tiến lên áp đến gần Hoàn Nhan Đặc Tư, Hoàn Nhan Đặc Tư toàn thân chấn động, liền đem đám thị vệ vây quanh chấn khai.
-Hoàn Nhan Đặc Tư, chẳng lẽ ngươi muốn mưu phản!
Ngụy Vương giận dữ.
Trên xà nhà Tống Thanh Thư lắc đầu, hắn đã nhìn ra mùi vị, tên Ngụy Vương này rõ ràng cùng Hoàn Nhan Đặc Tư không hợp, muốn nhân cơ hội này để chỉnh, bất quá cái hành vi này của Ngụy Vương theo Tống Thanh Thư chỉ là giống như tiểu hài tử cáu kỉnh, thực sự là ngu dốt. Làm như vậy chỉ để được xuất khí ra, ngoài ra thì không có bất kỳ cái chỗ tốt gì, ngược lại còn trêu chọc Hoàn Nhan Đặc Tư, dạng người này sau này sẽ là một địch nhân hạng nặng, đổi lại nếu là một người lão luyện nhìn xa trông rộng, hoặc là không làm, hoặc nếu đã làm thì phải đứt tuyệt, đã có Kim Bài nơi tay, vừa rồi thừa dịp Hoàn Nhan Đặc Tư phản kháng một chút , có thể liền khép vào tội mưu phản, tại chỗ chém gϊếŧ để chấm dứt hậu hoạn, còn Ngụy Vương chỉ tại chỗ này diệu võ dương oai, thật sự sau này đây sẽ là hậu hoạn vô cùng.
Hoàn Nhan Đặc Tư sắc mặt âm tình biến hóa, cuối cùng vẫn hừ một tiếng:
-Không cần người áp, chính ty chức sẽ tự đi."
Nói xong liền quay người đi theo chấp pháp giả đi ra phía ngoài.
Xử trí xong Hoàn Nhan Đặc Tư, Ngụy Vương lại chuyển hướng hoàng hậu Bùi Mạn, lạnh lùng nói ra:
- Thị vệ của nương nương bên ngoài tẩm cung thế mà ngay cả thích khách xông vào bên trong cũng không biết, những tên thị vệ này bỏ rơi nhiệm vụ, cũng nên thay đổi.
Hắn vừa dứt lời liền xoay người lại,
-Người đâu, đem toàn bộ thị vệ có mặt hôm nay ở điện Thái Hòa giam vào thiên lao, còn cung nữ và thái giám trong điện cũng thay đổi toàn bộ, người để cho bổn vương tự mình tuyển chọn.
Hoàng hậu Bùi Mạn sắc mặt biến hóa:
-Những tên nô tài cung nữ và thái giám này bản cung đã quen thuộc, bọn chúng đối với bản cung đều rất hiểu tâm ý, cho nên cũng không nhọc đến điện hạ hao tâm tổn trí.
Ngụy Vương thật sâu liếc nhìn nàng, trầm mặc trong giây lát, đột nhiên cười lên ha hả,
-Nương nương nếu có yêu cầu như vậy thì bổn vương làm thế nào mà cự tuyệt chứ…
Tống Thanh Thư âm thầm suy nghĩ, tên Ngụy Vương cũng không tính là quá mức ngu dốt, hắn nhân cơ hội của mình để đem toàn bộ đám thị vệ của điện Thái Hòa đổi đi, mang của người mình đến, còn hoàng hậu bởi vì trong cung của mình xảy ra thích khách, nên đuối lý đành phải từng bước nhượng bộ, từ nay về sau, có thể nói điện Thái Hòa là do Ngụy Vương khống chế, hoàng hậu nhất cử nhất động, đều chạy không khỏi pháp nhãn Ngụy Vương.
-Bổn vương đi ra xem một chút tên cẩu nô tài Hoàn Nhan Đặc Tư này thế nào rồi, sẽ không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi nữa.
Ngụy Vương hôm nay có thể nói là đại hoạch toàn thắng, giờ phút này ngay cả bước đi đều có chút tung bay, về phần trước đó có nhắm đến hai cung nữ tuyệt sắc. . . vừa rồi bị thích khách nháo trò như thế, hiện tại hắn cũng không còn có hào hứng, dù sao bây giờ điện Thái Hòa cũng sẽ do hắn khống chế, hai cung nữ sớm muộn đều là của hắn mà thôi, hắn cũng không cần vội ..
Chờ Ngụy Vương sau khi rời khỏi, Tống Thanh Thư tiếp tục tại trên xà ngang ẩn tránh tránh một hồi, vốn định nhìn xem có thể từ nơi hoàng hậu thu hoạch được tin tức gì hữu dụng hay không, kết quả không biết có phải vì cố kỵ chung quanh giờ đều là người Ngụy Vương, nên hoàng hậu Bùi Mạn cũng không có toát ra bất kỳ tâm tình gì, vì thế Tống Thanh Thư liền thừa dịp Ttình hình bây giờ nhiều người hỗn loạn lặng lẽ rời đi.
Từ điện Thái Hòa ra ngoài, Tống Thanh Thư do dự một chút, vẫn là quyết định về gian nhà của Tiểu Hưng Quốc nhìn xem.
Quả nhiên không ngoài sở liệu hắn, Hoàng Sam nữ tử quả nhiên sau cùng cũng về lại nơi đây, Tống Thanh Thư oán thầm, nữ nhân này khi nào đã xem chỗ này thành nhà của mình a? Cũng may chính mình không phải là tiểu thái giám thật sự, nếu không thì cái tội chứa chấp thích khách sự tình bạo lộ ra, cửu tộc của tên tiểu thái giám sẽ còn có yên hay không?
-Ngươi. . . ngươi làm sao lại thoát ra được chứ?
Lúc này Hoàng Sam nữ tử nửa người tựa tại đầu giường, khuôn mặt không còn có chút huyết sắc nào, nàng vừa nhìn thấy Tống Thanh Thư quay trở về, liền giật nảy cả mình.
- Nữ hiệp…. đúng là không có lương tâm,
Tống Thanh Thư muốn thuận thế ngồi trên giường, nhưng bị nàng ánh mắt trừng một cái, đành phải kéo cái băng ghế tới ngồi nói,
-May mắn lúc ấy điện Thái Hòa vô cùng hỗn loạn, tiểu nhân mới có thể thừa dịp tẩu thoát ra ngoài, chứ nếu bị bọn họ phát hiện thích khách là do chính tiểu nhân dẫn đi, thì mười cái đầu cũng không đủ để chặt a.
Hoàng Sam nữ tử mặt lộ vẻ áy náy:
-Thực ra lúc đầu ta tính toán đợi náo loạn qua đi thì ta sẽ quay lại cứu ngươi, không ngờ tới ngươi thế mà chính mình lại chạy ra ngoài được. . . A, ta nhớ là đã điểm huyệt đạo của ngươi rồi mà?
Trên mặt nàng lập tức hiện ra vẻ ngờ vực.
Tống Thanh Thư không chút hoang mang đáp:
-Tiểu nhân cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc ấy đột nhiên phía sau tê rần, sau đó phát hiện thân thể liền có thể động đậy.
-Quả nhiên trong điện còn ẩn giấu một cao thủ,
Hoàng Sam nữ tử trước đó đã có hoài nghi, bây giờ nghe hắn nói thì càng là vững tin cái ý như vậy,
-Cũng không biết kẻ đó là địch hay bạn."
Tống Thanh Thư cười ha ha:
-Nghe nói lúc ấy nữ hiệp may mắn được người kia âm thầm cứu giúp, nên mới có thể thoát thân, vậy chứng minh người kia khẳng định không phải là địch nhân a.
-Ừm, ta cũng nghĩ như vậy,
Hoàng Sam nữ tử gật đầu,
-Vốn ta đang suy đoán kẻ đó có phải là thủ hạ của hoàng hậu hay không, tuy nhiên nếu hắn đã thả cho ngươi rời đi, thì hẳn không phải là. . .
-Này nữ hiệp….tiểu nhân thấy bây giờ vẫn là hãy quan tâm nhiều hơn một chút đến chính mình, nhìn nữ hiệp sắc mặt tái nhợt, phảng phất bị đại di mụ chảy máu ra nhiều, nếu không bồi bổ, chỉ sợ bất cứ lúc nào cái mệnh cũng sẽ ô hô xong đời.
Tống Thanh Thư đã sớm phát giác được bản thân nàng bị trọng thương, vừa rồi lại cùng cao thủ dưới trướng Ngụy Vương đại chiến một trận, cho dù thân thể bằng sắt cũng không kiên trì nổi.
-Ta một mệnh ô hô xong đời, ngươi chẳng phải là nên cao hứng mới phải chứ, đến lúc đó không có ai bức hϊếp ngươi làm cái này, làm cái kia…
Hoàng Sam nữ tử vừa nói vài lời lại nhịn không được ho khan,
-Đúng rồi, cái gì gọi là đại di mụ?
-Ách, đại di mụ cũng là trên thân có thêm một vết thương không ngừng chảy máu,
Tống Thanh Thư nào dám cùng nàng giải thích rỏ ràng, vội vàng nói lãng sang chuyện khác,
-Tiểu nhân đương nhiên không muốn nhìn thấy nữ hiệp xảy ra chuyện gì, nếu nữ hiệp chết đi, thì ai sẽ giải khai tử huyệt trên thân của tiểu nhân, chẳng phải là đến lúc đó tiểu nhân sẽ bồi nữ hiệp cùng chết đi sao?
-Ngươi tiểu thái giám lá gan cũng là rất lớn,
Hoàng Sam nữ tử cười mắng hắn,
-Yên tâm, chờ ta thương thế tốt lên, ta sẽ giải khai huyệt đạo cho ngươi, về sau cũng không ép ngươi làm sự tình gì nữa…Ai… suy cho cùng ngươi cũng là người đáng thương. . ."
Tống Thanh Thư nghe được âm thầm bĩu môi, già mồm a.
“ Tí tách. . . “
-Hả?
Tống Thanh Thư hướng phía sau nàng nhìn lại,
-Đây là tiếng động gì?
-Ta bị trúng tên ở lưng….
Hoàng Sam nữ tử rõ ràng do dự thật lâu,
-Ta với không tới phía sau lưng, ngươi giúp ta một chút.