CHƯƠNG 755: TỶ PHU KHÔNG MUỐN BẮN.
Lại chờ một hồi, vẫn không có nhìn thấy tung tích tỷ phu, Hoàn Nhan Bình đứng không ngồi yên được nữa, liền quay đầu ngựa lại, vừa giục vừa lo lắng dò xét chung quanh bốn phía, trong lòng âm thầm cầu mong: "Tỷ phu ngươi tuyệt đừng xảy ra chuyện gì a."
Một đường quay lại tìm thật lâu, cuối cùng thì Hoàn Nhan Bình rốt cuộc cũng đã tìm được Tống Thanh Thư, bất quá lúc nàng thấy rõ bộ dáng Tống Thanh Thư hiện tại, tức giận đến giận sôi lên:
-Tỷ phu, uổng công muội khổ cực tìm tỷ phu, thì tỷ phu lại ngồi ở chỗ này nhàn nhã phơi nắng?
Lúc này Tống Thanh Thư đang nghênh ngang nằm tại trên một tảng đá lớn, khóe miệng còn ngậm lấy một cây cỏ đuôi chó, hai tay gối ở sau ót, chân tréo nguẫy, mũi chân đung đưa, nghe được tiếng của nàng, hắn mở to mắt, cười hì hì nói:
-Bình nhi, cuối cùng thì muội cũng đến rồi a.
-Đến cái đại đầu quỷ a,
Hoàn Nhan Bình hận không thể dùng rọi quất lên rên mặt hắn chào hỏi một chút, thật vất vả nàng mới khống chế được cái loại xúc động mê người này,
-Tỷ phu nằm ở đây là có ý tứ gì?
Tống Thanh Thư không có lộ ra mảy may áy náy, ngược lại còn hô to oan uổng:
-Bình nhi, ngươi nói chuyện cần phải giảng đến đạo lý chứ, ta hiện tại đang còn nội thương, muội cũng phải để cho ta nghỉ ngơi một chút chứ?
Hoàn Nhan Bình sắc mặt đỏ lên, một bồn lửa giận liền biến mất hơn phân nửa, lẩm bẩm:
-Thân thể của tỷ phu không tốt muốn nghỉ ngơi, thì cũng có thể nói trước cho muội biết một tiếng..
Tống Thanh Thư trợn trừng mắt:
-Ta cũng muốn sớm nói, thế nhưng lúc vừa muốn mở miệng tthì muội đã giục ngựa chạy như bay vậy, thế thì còn nói được cái gì?
-Được rồi… được rồi, lần này coi như muội cân nhắc không chu toàn, bất quá muội cũng đã quay trở lại tìm tỷ phu rồi a. . .
Nói tới chỗ này Hoàn Nhan Bình đột nhiên hô hấp có chút ngưng tụ, nghi ngờ liếc hắn,
-Nhìn thấy tỷ phu tuyệt không có gì nóng lòng sốt ruột, tựa hồ chắc chắn muội sẽ quay về tìm tỷ phu nha.
Tống Thanh Thư cười:
-Đó là đương nhiên, muội là con mèo nhỏ thân mật của tỷ phu mà, không uổng công bấy lâu nay tỷ phu sủng ái muội.
Đã muốn ra tay lấy giải dược Yên Chi Túy từ trên người của Hoàn Nhan Bình, hắn đương nhiên phải làm tốt chuẩn bị từ trước, trong khoảng thời gian này hắn nói bóng nói gió thằm dò từ đám hạ nhân trong phủ, từ trong miệng bọn họ thì biết lúc Đường Quát Biện cùng Hoàn Nhan Ca Bích thành thân, Hoàn Nhan Bình khi ấy vẫn còn là một tiểu nữ hài, Đường Quát Biện đối với muội muội của thê tử cực kỳ yêu thương, đồng dạng Hoàn Nhan Bình cũng cùng với hắn cực kỳ gần gủi thân cận, chỉ là mấy năm qua theo tuổi tác lớn lên, tiểu nữ hài năm xưa giờ cũng trổ đã trổ mã thành một cô nương như nước trong veo, vì thế nàng cũng dần dần có chút cố kỵ không giống như lúc trước thân cận với tỷ phu.
-Cái gì mà là con mèo nhỏ chứ, đã vậy còn sủng ái với lại không sủng,
Hoàn Nhan Bình xấu hổ đứng lên,
-Muội chẳng qua là sợ tỷ phu bị xảy ra chuyện gì, thì tỷ tỷ rất là thương tâm a.
-Chẳng lẽ nếu ta xảy ra chuyện, thì muội không thương tâm sao?
Nhìn cô nương trước mắt, khóe môi Tống Thanh Thư treo lên một nụ cười đắn đo.
-Đương nhiên là muội cũng thương tâm!
Hoàn Nhan Bình vội nói,
-Chỉ bất quá. . . chỉ bất quá cái loại thương tâm của muội thì khác biệt với tỷ tỷ. . .
Tống Thanh Thư biết nếu mình hăng quá với Hoàn Nhan Bình thì lại hoá dở, nên không có tiếp tục truy vấn nàng nữa, lại đổi qua chuyện khác:
-Này trước đó lúc tỷ phu bị xảy ra chuyện, vào những đêm khuya yên lặng, có khi nào tiểu công chúa của chúng ta vì tỷ phu mà chảy qua một lần nước mắt không vậy?
-Hừ, muội không phải giống như tỷ tỷ là loại người có tính cách mềm yếu, làm sao lại vì tỷ phu mà rơi lệ chứ,
Hoàn Nhan Bình mở to hai mắt thượng hạ quan sát đến Tống Thanh Thư,
-Tỷ phu, lần này tỷ phu trở về, muội luôn cảm thấy tỷ phu tựa hồ có biến hóa thay đổi lớn…
-Thật sao, có thay đổi gì?
Tống Thanh Thư âm thầm kinh hãi, bất quá hắn lại cũng không bối rối, đây là vấn đề nằm trong dự liệu, tuy nhiên Hoàn Nhan Bình dù sao không giống như Hoàn Nhan Ca Bích, đối với Đường Quát Biện có điểm biến hóa thì nàng không đến mức nhìn ra cái gì.
-Muội cũng không nói lên được, mà chỉ luôn cảm thấy. . . cảm thấy. . .
Hoàn Nhan Bình đột nhiên ấp úng hơi đỏ mặt.
-Có phải là muội cảm thấy tỷ phu đang câu dẫn muội phải không?
Tống Thanh Thư thấy Hoàn Nhan Bình xấu hổ ngập ngừng, hắn liền ra miệng bổ sung hoàn chỉnh câu nói….
- Tỷ phu đúng là đồ phái gió a..!
Hoàn Nhan Bình da mặt nóng lên, làm sao nhận được, cổ tay nàng rung lên một roi hướng về phía thân thể hắn quét tới.
Tống Thanh Thư lời vừa ra khỏi miệng thì đã chuẩn bị, gặp cổ tay nàng nhất động, cả người hắn liền như con lật đật lăn người tránh thoát, rồi thừa cơ xoay người lên ngựa, chạy về phía trước cười ha ha:
-Bình nhi, cũng đừng quên mục đích chuyến đi này là săn bắn chứ không phải là đánh tỷ phu a …
Nhìn thấy Tống Thanh Thư đi xa, Hoàn Nhan Bình kéo căng sắc mặt rồi cũng nhịn không được, cười khúc khích nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:
-Xú tỷ phu!
Rồi cũng xoay người liền cưỡi lên Tiểu Hồng Mã, kẹp lấy..
Sau đó hai người bắt đầu hành trình săn bắn, bất quá núi này cách Đại Hưng phủ không xa, trên núi dã thú đã không nhiều không, mãnh thú lại càng không có, hai người tại trong rừng cây loanh hoanh hơn nửa ngày thì đụng phải mấy loại chim nhỏ, không ngoài sở liệu Tống Thanh Thư, tài bắn cung của Hoàn Nhan Bình quả nhiên nhất đẳng, người nàng còn đang cưỡi ngựa phi nhanh, thì đã nhặt tiễn giương cung, chim liền thi nhau mà rơi.
Tuy sớm có chuẩn bị, thế nhưng Tống Thanh Thư vẫn bị tư thế bắn cung oai hùng của Hoàn Nhan Bình làm cho rung động, bờ eo thon mềm mại phảng phất như nhánh liễu, thân trên hơi ngửa ra sau liền triển lộ ra trước ngực đường cong bầu vú hoàn mỹ sung mãn thật khoa trương, tiếng bật dây cung liên tiếp vang lên, trên trời những con chim cũng từng con rơi xuống đất.
Khi Hoàn Nhan Bình hạ cung tiễn xuống, tại trên lưng ngựa ngồi thẳng thân thể, quay đầu muốn nói gì, lại vừa vặn đụng phải ánh mắt Tống Thanh Thư đang nhìn nàng, khuôn mặt đỏ lên:
-Tỷ phu làm gì mà nhìn chăm chăm muội như vậy chứ?
Tống Thanh Thư tán thưởng từ đáy lòng:
-Ta hôm nay mới phát hiện, khác hẳn một tiểu cô nương còn chảy nước mũi năm xưa, muội bây giờ đã trưởng thành một đại cô nương rất là xinh đẹp.
Nghe được lời hắn ca ngợi, Hoàn Nhan Bình trong lòng ngọt ngào, nhưng bề ngoài thì tức giận:
-Ai năm xưa còn chảy nước mũi?
Tống Thanh Thư cười ha ha, hai người cứ như vậy đùa giỡn một hồi thì Hoàn Nhan Bình đột nhiên ngạc nhiên nói:
-Tỷ phu sao không ra xuất cung a?
Tống Thanh Thư nụ cười lập tức cứng ở trên mặt, hắn bây giờ võ công tuy cao, nhưng còn công phu kỵ xạ này thì đừng nói là đứng trên đất bằng bắn tên, thì cũng đã là rất khó bắn trúng mục tiêu rồi, đành phải nói ra:
-Tỷ phu hôm nay trạng thái không tốt, nên không bắn.
-Trạng thái gì không tốt a,
Hoàn Nhan Bình không thuận theo,
-Từ nhỏ đến lớn, Bình nhi bội phục nhất công phu kỵ xạ của tỷ phu, năm xưa khi muội còn bé, có một lần quấn lấy đi theo phụ hoàng cùng vương huynh đến thảo nguyên săn bắn, bất ngờ trên trời cao đột nhiên lao xuống một con ác điêu chụp lấy muội rồi đập cánh bay đi, lúc đó nhiều thị vệ như vậy nhưng ai cũng đều không kịp phản ứng, chỉ có tỷ phu là nhất tiễn bắn chết con ác điêu kia, trong lúc vội vã còn đỡ được từ trên trời cao rơi xuống, cảnh tượng tình hình đó, muội cả một đời cũng không quên, từ ngày đó trong lòng của muội thì tỷ phu là một đại anh hùng có công phu kỵ xạ lợi hại nhất! Về sau muội khổ công liều mạng học cưỡi ngựa bắn tên, chính là vì. . . vì. .
Hoàn Nhan Bình một khuôn mặt tươi cười phát đến đỏ bừng, chợt ngừng không nói thêm nữa.
-Vì cái gì…..?
Tống Thanh Thư tò mò truy vấn, đồng thời âm thầm tắc lưỡi, không nghĩ tới Đường Quát Biện năm cưa cũng là Mãnh nhân như thế này, khó trách Hoàn Nhan Bình tựa hồ đối với Đường Quát Biện có một loại tình cảm dị dạng, nguyên lai là vì có cái tầng quan hệ như thế này ..
-Không có gì,
Hoàn Nhan Bình thần sắc ảm đạm xuống,
-Cũng là bởi vì lần đó tỷ phu biểu hiện, nên phụ hoàng cao hứng, liền trước mặt mọi người đem tỷ tỷ gả cho tỷ phu…
Tống Thanh Thư thở dài một hơi, không ngờ Hoàn Nhan Bình năm xưa đã là một tiểu cô nương trưởng thành sớm rồi nên có cái loại ý nghĩ này, thế là hắn vừa cười vừa nói:
-Xem ra chúng ta quả nhiên rất hữu duyên, cuối cùng vẫn trở thành người một nhà.
-Hữu duyên. . . người một nhà. . .
Hoàn Nhan Bình lẩm bẩm, rồi rất nhanh thu thập lại tâm tình, hất cằm lên, khôi phục lại thần thái,
-Tỷ phu…. chỉ tiếc về sau bị quân Mông Cổ xâm lấn, sau khi chúng ta thất bại mất đại thảo nguyên, thì cũng không còn cách nào thoải mái săn bắn giống như trước đây….
Hoàn Nhan Bình hiển nhiên không có xem mấy con chim nhỏ là chiến lợi phẩm:
-Tỷ phu có thể để cho muội mở mang kiến thức một chút về tài bắn cung thần kỳ của tỷ phu không? Từ lần còn bé kia qua đi, thì muội đã lâu không còn có qua cơ hội cùng với tỷ phu săn bắn…
Nhìn lấy nụ cười long lanh của Hoàn Nhan Bình, với vẻ mặt tha thiết, Tống Thanh Thư hào khí tỏa ra:
-Được…
Hoàn Nhan Bình ánh mắt liền lộ ra một tia giảo hoạt:
-Tỷ phu chớ để cho muội thất vọng a.
Thực ra cho đến hiện tại, thì công phu kỵ xạ của nàng đã là xuất thần nhập hóa rồi..
-Nói đùa cái gì, tỷ phu có lúc nào để cho muội thất vọng đâu..
Tống Thanh Thư đã có chủ ý, cầm lấy cung treo trên ngựa, nhưng không có lấy mũi tên trong cái túi đựng tiễn, ngạo nghễ nói:
-Ta bây giờ đã đạt tới chi cảnh dùng cung, chỉ là mấy con chim nhỏ mà thôi, không cần phải dùng đến tên làm gì..
-Tỷ phu đừng có quá khoác lác….
Cho dù trong lòng sùng bái tỷ phu, nhưng Hoàn Nhan Bình vẫn còn có lý trí, trên thế gian này làm gì mà có cái loại thuyết pháp chi cảnh dùng cung không cần mũi tên này chứ?
-Không tin?
Thấy Hoàn Nhan Bình gật đầu, Tống Thanh Thư cũng không nhiều lời, liền trở tay kéo dây cung mà không có tên, tiếng dây cung “ bực “ vang lên, trên trời quả nhiên có mấy con chim cùng lúc mà rơi xuống, Tống Thanh Thư lúc này mới quay đầu hướng Hoàn Nhan Bình mỉm cười,
-Bây giờ tin chưa?"
-Hả?
Hoàn Nhan Bình cái miệng kiều diễm ướŧ áŧ mở ra thật to,
-Điều này. . . điều này làm sao có thể….
Hoàn Nhan Bình vội giục ngựa đi qua đem mấy con chim rơi xuống đất nhặt lên, thì phát hiện trên thân mình chúng rõ ràng không có bất luận vết thương nào, nhưng lại là sinh cơ đã tuyệt, mặt hưng phấn chạy về đến bên người Tống Thanh Thư:
-Tỷ phu, đến tột cùng là huynh làm như thế nào mà được vậy?