CHƯƠNG 750: CÙNG GIƯỜNG CHUNG GỐI.
Đương nhiên Tống Thanh Thư Thư không phải là tên thái giám tư chất tối dạ Tiểu Hưng Tử kia, mà hắn đã từng ở trong Tử Cấm Thành đường đường chính chính làm hoàng đế trong một thời gian, những thừ lễ nghi hoàng thất này đối với hắn mà nói thì quá là dễ dàng đơn giản.
Bùi Mạn hoàng hậu cũng không có lập tức tin tưởng hắn ngay, mà nghi ngờ nhìn hắn:
-Vậy ngươi làm mẫu qua một lần cho bổn cung nhìn thử xem…
Tống Thanh Thư gật đầu, lặp lại các động tác mà trước đó Bùi Mạn hoàng hậu dạy qua, sắc mặt hoàng hậu rốt cục đã hoà hoãn lại, hài lòng gật đầu:
-Không tệ …không tệ, bổn cung trước kia là đã quá coi thường ngươi rồi…
-Vẫn là nhờ có nương nương chỉ dẫn thật tốt..
Tống Thanh Thư thuận thế nịnh nói .
-Nếu không phải cái miệng của ngươi vẫn là ngọt như vậy, bổn cung còn tưởng rằng ngươi đã biến thành người khác rồi đấy,
Lời nói của Bùi Mạn hoàng hậu khiến cho toàn thân Tống Thanh Thư xiết chặt,
-Lần trước dạy ngươi thì ngươi làm không sai nơi này thì cũng là sai chỗ khác, này… đây là bổn cung ban thưởng cho ngươi.
Nói xong hoàng hậu liền xuất ra hai miếng kim nguyên bảo ném qua.
Tống Thanh Thư tiếp nhận, nhìn lấy hai miếng kim nguyên bảo này, nhất thời dở khóc dở cười, việc ban thưởng này đối với một tên thái giám mà nói thì tuyệt đối là không tệ, chẳng qua hiện nay số quân binh dưới trướng của hắn có được trong phạm vi ngàn dặm, nên đâu còn đem bấy nhiêu này nhìn ở trong mắt.
-Thế nào, cho là bổn cung ban thưởng đến ít sao?
Chú ý tới biểu lộ Tống Thanh, Bùi Mạn hoàng hậu nặng nề hừ một tiếng.
Tống Thanh Thư sợ hãi cả kinh, biết vừa rồi trong lúc vô tình toát ra sự coi thường vàng bạc bị đối phương chú ý tới, vội giải thích nói:
-Nô tài không dám, chỉ là từ trước kia cho tới bây giờ nô tài chưa từng thấy qua kim nguyên bảo nhiều như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên tiêu xài như thế nào mà thôi..
Bùi Mạn Hoàng Hậu bị hắn chọc cho cười khanh khách không ngừng:
-Ngươi nô tài kia thật sự là chưa từng có thấy qua việc bên ngoài, yên tâm..chỉ cần ngươi về sau tận tâm tận lực thay bổn cung làm việc, thì bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi đâu.
-Đa Tạ nương nương..
Có giáo huấn vừa rồi, Tống Thanh Thư không dám hững hờ nữa, cố ý giả ra ra một bộ kích động ..
-Tốt, sắc trời không còn sớm, bổn cung cũng mệt rồi, đêm nay đến đây là được, lui ra đi.
Bùi Mạn hoàng hậu đã quay trở lại nằm nghiêng trên giường phượng, hai mắt nhắm lại, lười biếng vẫy tay.
-Nô tài cáo lui..
Tống Thanh Thư Thư chuyến đi này tuy không như phúc lợi như trong tưởng tượng, thế nhưng hữu kinh vô hiểm ứng phó tốt, mà lại thu hoạch cũng không tính là nhỏ, chí ít cũng biết được rõ ràng chỗ dựa phía sau của Tiểu Hưng Quốc, còn biết được bên trong hoàng cung dao động cuồn cuộn sóng ngầm…
-Chờ một chút…
Khi Tống Thanh Thư lui ra tới cửa, thì Bùi Mạn hoàng hậu đột nhiên gọi lại hắn,
-Trong hoàng cung tai mắt đông đảo, ngươi về sau cứ ba ngày hãy đến chỗ của ta một lần, tốt nhất là vào lúc nửa đêm thì lặng lẽ đến, trên đường không được làm kinh động đến người khác..
-Nô tài minh bạch…
Nếu như là người bình thường nghe được yêu cầu ái giấu dạng này, có lẽ khó tránh khỏi nhịn không được tâm viên ý mã, nhưng Tống Thanh Thư sớm đã đem tâm tư của Bùi Mạn hoàng hậu phỏng đoán nhất thanh nhị sở, nàng rõ ràng đang mưu đồ một đại sự kinh thiên, nếu sau này chuyện thành công, thì khẳng định sẽ chọn cách gϊếŧ người diệt khẩu, vì để che giấu chân tướng, trong khoảng thời gian này Tiểu Hưng Quốc mỗi lúc đến gặp nàng, đương nhiên là càng ít người biết thì càng tốt.
-Ừ… trong khoảng thời gian này, ngươi cũng hạn chế đi ra ngoài, cứ ở trong phòng cẩn thận luyện tập những điều mà bổn cung đã chỉ dẫn cho ngươi, về phần những việc vặt trong Y Cục, bổn cung sẽ sắp xếp người làm giúp ngươi.
Bùi Mạn hoàng hậu tiếp tục nói.
-Đa Tạ nương nương…
Tống Thanh Thư Thư một bộ thụ sủng nhược kinh, nhưng trong lòng thì cười lạnh, nữ nhân này rõ ràng không có lòng tốt, tuy nhiên dạng này lại chính là hợp ý ta, vốn đang đau đầu giả trang làm Đường Quát Biện, lại phải giả mạo làm Tiểu Hưng Quốc, bây giờ cứ như vậy, một người chia sức hai sừng cũng không phải việc khó gì…
Bùi Mạn hoàng hậu thì cũng hài lòng phản ứng của hắn, sắc mặt nhu hòa nói ra:
-Lui ra..
Trước khi ra đóng cửa lại, Tống Thanh Thư Thư liền nhìn lại thân ảnh hoàng hậu qua làn vải lụa mỏng xuyên thấu núi non trùng điệp, nhìn qua nữ nhân trên giường nghiêng nằm uyển chuyển lấy này, Tống Thanh Thư âm thầm hơi lo sợ: “ Những nữ nhân xinh đẹp này, dù là trước đó có thiện lương đến đâu, nhưng sau khi vào hoàng cung thì sẽ bị nhuộm sang màu khác, đều trở nên tâm ngoan vô cùng, chẳng biết những hồng nhan tri kỷ của ta về sau cũng sẽ biến hóa giống như dạng này không a?”
Tống Thanh Thư trên đường đi cảm khái ngút ngàn, đến khi hắn lấy lại tinh thần, thì bất tri bất giác đã trở lại nơi ở của Tiểu Hưng Quốc, hắn lắc đầu cười khổ: “ Xem ra ta quả thực là một kẻ ngược cuồng a, rõ ràng là rời đi, lại vẫn phải liếc nhìn hoàng hậu một cái ….”
"À…còn phải nghĩ đến biện pháp dò hỏi tên của Hoàng Sam Nữ, lại còn phải bóng gió hỏi thăm mục đích nàng đến hoàng cung Kim Quốc để làm gì"
Lúc nghĩ đến Hoàng Sam Nữ với dung nhan tuyệt mỹ trắng nhợt kia, bước đi của Tống Thanh Thư Thư liền nhanh nhẹ hơn..
Cẩn thận đẩy cửa phòng ra, vốn cho rằng đợi chờ mình là một thanh kiếm lạnh kê vào cổ, nào ngờ bên trong gian phòng tối như bưng, một điểm động tĩnh cũng không có ..
-Nữ hiệp?
Tống Thanh Thư thử thăm dò kêu lên, đồng thời đem khí thế toàn thân tứ tán ra, cũng không có cảm nhận được hơi thở tức giận của Hoàng Sam Nữ.
Tống Thanh Thư thắp đèn, nhìn quanh trong phòng không sót gì, ngoại trừ trên giường lưu lại mấy mảnh vải vụn thấm máu, mỹ nhân phương tung mờ mịt không có dấu vết, sớm đã người đi nhà trống …
Thấy nàng cứ như vậy không chào hỏi một tiếng đã rời đi, Tống Thanh Thư không biết vì sao lại cảm thấy trong lòng trống rỗng, thật lâu qua đi mới cười lên:” Ở trong mắt nàng, ngươi chỉ là một cái thái giám mà thôi, nàng lại cao cao tại thượng giống như tiên tử, thì làm thế nào lại quản đến ý nghĩ của một tên thái giám chứ? “
Hoàng Sam Nữ không còn ở lại, hắn có ở lại đây cũng không còn hứng thú, thay đổi xong trang phục, thừa dịp bóng đêm, hắn thi triển khinh công, lặng lẽ chuồn ra khỏi hoàng cung.
Khi hắn quay trở lại trong phủ của Đường Quát Biện, thì Hoàn Nhan Ca Bích vẫn còn nằm ở trên giường ngủ say, nhìn qua dung nhan hoàn mỹ không tì vết, Tống Thanh Thư cảm thán nữ nhân này quả nhiên là tập hợp thiên địa chi linh khí vào một thân, ngay cả tư thế ngủ cũng đều quốc sắc thiên hương như thế.
Trong hoàng cung bôn ba hơn nửa đêm, lúc này Tống Thanh Thư cũng cảm thấy một trận buồn ngủ dâng lên, dò xét bốn phía một phen, thấy trong phòng chỉ có một cái giường, mà Hoàn Nhan Ca Bích đang ngủ trên đó…
Ý nghĩ đầu tiên của Tống Thanh Thư là đến trên ghế, giữ nguyên y phục nằm ngủ tạm một đêm, tuy nhiên rất nhanh ý thức được không ổn, chính mình thân phận hôm nay là trượng phu của Hoàn Nhan Ca Bích, hai người cảm tình trước giờ luôn luôn rất tốt, lại há có đạo lý chia giường để ngủ? Ngày hôm sau lúc nàng tỉnh lại, nhìn thấy hắn ngồi trên ghế ngủ mà không sinh nghi mới là lạ ..
"Quân tử không lấn phòng tối, ta tuy không phải là quân tử, nhưng cũng không là kẻ thừa cơ hội làm ra cái chuyện xấu xa gì… " Tống Thanh Thư không phải là loại hạng người bảo thủ, không chần chừ bao lâu, liền quyết định cũng leo lên giường ngủ.
Cho dù Tống Thanh Thư rất cẩn thận lên giường nhẹ nhàng, chờ hắn nằm xuống trên giường, Hoàn Nhan Ca Bích mở ra đôi mắt nhìn qua hắn, Tống Thanh Thư Thư giật mình tưởng rằng nàng biết được chính mình nửa đêm đi ra ngoài, đang suy nghĩ tìm lý do gì giải thích, thì đầu của Hoàn Nhan Ca Bích lại sát gần, một bờ môi ướŧ áŧ mềm mại ấn lên trên gương mặt hắn, ngọt ngào hô lên:
-Phu quân…
Một mùi thơm chạm mặt thấm vào ruột gan, cũng không biết là Hoàn Nhan Ca Bích bình thường dùng loại hương phấn nào, hay là thân thể của nàng tự mang hương thơm, Tống Thanh Thư Thư cảm thấy toàn thân xiết chặt, trái tim phanh phanh phanh trực nhảy. "Nếu nàng muốn hoan ái với ta, thì ta sẽ làm một tên cầm thú giao hoan cùng nàng, hay là vẫn giả làm quân tử một lần đây này?" Tống Thanh Thư cảm thấy tâm trí của mình không có lòng tin cho lắm, một mỹ nhân quốc sắc thiên hương chủ động ôm ấp yêu thương, là nam nhân ai sẽ cầm giữ được?
Trong lúc lý trí của Tống Thanh Thư đang kịch liệt giao chiến, thì Hoàn Nhan Ca Bích lại không có tiến thêm một bước động tác, Tống Thanh Thư quay đầu nhìn lại, thì thấy mỹ nhân nhắm chặt đôi tinh mâu, cả người đè ở trên ngực của hắn tiếp tục ngủ mất rồi.
Tống Thanh Thư cuối cùng cũng thở dài một hơi nhẹ nhỏm, tuy nhiên bây giờ lại có một chút tâm ý thất lạc, đương nhiên hắn rất nhanh từ loại tâm tình này tỉnh táo lại, bây giờ việc cứu nhóm Tống Viễn Kiều thì quan trọng hơn, trước lúc cứu được bọn họ, quyết không thể ra để xảy ra sơ suất gì, chính mình thuật dịch dung tuy có tinh diệu, nhưng cũng chỉ là tạm thời lừa gạt qua Hoàn Nhan Ca Bích mà thôi, chuyện phu thê có thể nói là quen thuộc nhất đối với nhau, nếu là mình một mực cẩn thận sinh hoạt bình thường, trong khoảng thời gian dài, thì đối phương còn có thể phát hiện ra cái gì bất thường, chứ đừng nói chi là cùng hắn có tiếp xúc da thịt…
Nữ nhân là động vật mẫn cảm nhất trong thiên hạ, một một sợi tóc các nàng đều có thể phân biệt ra được khác biệt, nếu quả thật là da thịt, hơi thở đối phương, hình thể thậm chí là kích thước của cây côn ŧɦịŧ, Hoàn Nhan Ca Bích nhất định có thể trong nháy mắt liền phát giác được chính mình không phải là trượng phu của nàng.
Tống Thanh Thư bây giờ không phải là loại người nhìn thấy mỹ nhân là say mê quên đi tất cả, mà hắn biết phân rõ nặng nhẹ, trước khi cứu ra được nhóm Tống Viễn Kiều thì thân phận của Đường Quát Biện quyết không thể để lộ ra một cái gì ngoài ý muốn.
"Xem ra phải nghĩ ra biện pháp xa lánh nàng mới được, nếu không thì cứ dạng này sớm chiều ở chung, mình trong lòng không kềm giữ được, thân phận của mình bất cứ lúc nào cũng sẽ bị bại lộ" Tống Thanh Thư âm thầm hạ quyết tâm
Mặc dù là nghĩ như thế, nhưng có được một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần động lòng người chìm vào giấc ngủ bên cạnh mình, Tống Thanh Thư cũng đã là cảm thấy mỹ mãn, tăng thêm một ngày mệt nhọc, sớm đã có mệt mỏi, chốc sau rất nhanh liền buồn ngủ dâng lên, mơ mơ màng màng liền tiến vào mộng đẹp…
Hoàng Nhan Ca Bích lúc này tuy ngủ nhưng lại không có chìm sâu, nàng đang mơ mơ hồ hồ, chợt Tống Thanh Thư trong giấc mộng xoay người một cái, đem một cánh tay để đến trên bộ ngực của nàng, đến lúc này thì nàng giật mình mở mắt ra, lúc nhìn thấy hành động của hắn trong mơ, trong nội tâm Hoàng Nhan Ca Bích vừa buồn cười, vừa lại lo lắng đến thân thể của Tống Thanh Thư hư nhược mệt nhọc, nàng không đành lòng quấy rầy mộng đẹp của hắn.
Nhưng chính là bàn tay của Tống Thanh Thư bắt đầu không thành thật, ngay từ đầu thì chỉ là xoa bóp rất nhẹ trước ngực nàng, trong chốc lát sau, đột nhiên thoáng cái chui vào bên trong vạt áo Hoàng Nhan Ca Bích, trực tiếp bắt lấy bầu vú bên trong cái yếm, nàng thấy vậy liền nhẹ nhàng lấy bàn tay của Tống Thanh Thư ra, nghiêng người quay lưng về phía hắn, thế mà Tống Thanh Thư không biết là cố ý hay là vô tình, thân thể của hắn lại cũng nghiêng theo dán sát tới, chăm chú mà ôm lấy Hoàng Nhan Ca Bích, phía dưới lại có một cái đồ vật thô sáp đẩy lấy ngay lấy từ phía sau chính giữa khe mông của nàng, lúc mới đầu thì Hoàng Nhan Ca Bích cũng không nghĩ nhiều, nhưng theo sau cái vật kia không ngừng nhúc nhích, nếu không nhờ có cái tiểu nội khố che chắn, thì có thể là cái đồ vật đó đã nhấn sâu vào bên trong khe mông của nàng rồi, giờ thì Hoàng Nhan Ca Bích đột nhiên ý thức được đó là cây côn ŧɦịŧ của hắn đang trong trạng thái cầu hoan, thoáng cái nàng tâm hoảng ý loạn, vì biết hắn đang mang trọng thương trên người, lúc này không phải là lúc….
Bàn tay của nàng vốn là nghĩ đẩy dời thân thể Tống Thanh Thư, trong lúc bối rối lại đem cái đồ vật cứng rắn vừa vặn chụp trúng, Hoàng Nhan Ca Bích lập tức kinh hoảng buông cái đồ vật trong tay ra, mặt mũi đỏ bừng không biết phải làm sao, rất nhanh nàng liền cảm thấy tựa như…tựa như cái đồ vật đó to dài hơn lúc trước mấy phần, do là cây côn ŧɦịŧ của hắn vẫn còn ở bên trong lớp y phục, cho nên Hoàng Nhan Ca Bích vẫn không xác định được chắc chắn lắm..
Tống Thanh Thư thì đang trong mộng thấy Bùi Mạn hoàng hậu triệu hoán mình vào tẩm cung cùng nhau giao hoan, lúc này mộng xuân đang đậm đặc, hắn lại trở mình một chút, qua ánh đèn nhợt nhạt Hoàng Nhan Ca Bích chứng kiến Tống Thanh Thư đang trong tình cảnh ngủ say, nàng cũng vô pháp khi bàn tay của hắn bắt đầu vẫn không ngừng tại trước bầu vú nàng nắn bóp, tiếp theo lòng bàn tay kia của hắn dán lên trên cái bụng trơn nhẵn mềm mại của Hoàng Nhan Ca Bích, rồi rất nhanh liền duỗi vào bên trong cái tiểu nội khố, dùng đầu ngón tay đẩy ra nàng cái khe âm hộ mảnh khảnh đang khép kín của nàng, lúc này Hoàng Nhan Ca Bích hai má đỏ bừng lên, không biết vì sao thân thể hơi chút run rẩy, tình ý nhộn nhạo, toàn thân như nhũn ra, mặc kệ những ngón tay của Tống Thanh Thư trơn trượt dọc theo cái khe thịt đã mở ra chứ không còn phản ứng như trước kia nữa, cửa miệng huyệŧ kiều nộn càng là không ngừng co rút lại, chảy xuôi ra một vài giọt âm dịch, càng khiến cho Hoàng Nhan Ca Bích cảm thấy thẹn thùng, một đôi thon dài đùi ngọc mở rộng ra, tiếng rêи ɾỉ từ nội tâm không ngừng phát ra..
…………………………………………………………………………………….
Ngày hôm sau khi trời sáng, Hoàn Nhan Ca Bích tỉnh giấc, thì phát hiện mình như mèo con cuộn mình ở trong lòng ngực của trượng phu, còn trượng phu thì giống như một con bạch tuộc quấn quanh ở trên người nàng, nhất là bàn tay kia duỗi thật sâu bên dưới hạ thể của mình, còn hai bắp đùi của mình thì đang kẹp thật chặt lại như là sợ bàn tay của hắn rời khỏi hạ thể của mình vậy.
Hoàn Nhan Ca Bích sắc mặt đỏ lên, nhẹ nhàng đem bàn tay của hắn lấy ra rồi bước xuống giường đi rửa mặt qua.
Lúc nàng vừa thức giấc gây nên động tĩnh thì Tống Thanh Thư cũng liền tỉnh, bất quá khi đó tình huống xấu hổ, hắn không biết như thế nào để mà đối mặt với đối phương, liền gỉa vờ vẫn còn ngủ say, nhưng vẫn cảm nhận được bàn tay của mình đang úp lên một cái gò mu vun tròn thật cao, thảm cỏ lông của cái âm hộ nàng non mềm như nhung chứ không nham nhám như những nữ nhân bình thường khác, về sau phát giác được động tác của nàng rất là ôn nhu, như sợ làm cho mình tỉnh giấc, hắn không khỏi âm thầm cảm thán: “ Đường Quát Biện này có một thê tử chỉ là xinh đẹp thì cũng thôi, thân phận cao quý nhưng lại biết dịu dàng quan tâm đến người như vậy, dạng nữ nhân như thế này trong thiên hạ hiếm có, Đường Quát Biện đời trước cũng không biết đã tu luyện phúc khí từ khi nào..”