CHƯƠNG 721: Gϊếŧ PHU ĐOẠT THÊ?
Nghe được Tống Thanh Thư nhắc đến trượng phu, Hoàng Dung trong lòng áy náy, bây giờ trong tay đang cầm giải dược, thế mà mình lại không có hối thúc trước tiên đi cứu Tĩnh ca ca mà lại nói đến chuyện khác.
Thu hồi tâm tư hỗn loạn, Hoàng Dung gật đầu, cầm bình sứ bước nhanh đvề tới gian phòng, Quách Tĩnh đang ngồi xếp bằng trên giường, xem ra là đang cố vận lên chân khí, từ trên mặt Quách Tĩnh mồ hôi ra từng giọt lớn, có thể thấy được tình huống không thể lạc quan.
-Dung nhi, là muội sao?
Nếu là thường ngày, lấy công lực Quách Tĩnh đương nhiên phân biệt ra được tiếng bước chân của thê tử, chẳng qua hiện nay trong đan điền nội lực rỗng tuếch, hai mắt lại mù, nên chỉ có thể nghe ra được tiến chân người bước đến nhẹ nhàng, hẳn đó là của một nữ nhân.
-Tĩnh ca ca, chúng ta đã lấy được giải dược.
Nhìn thấy bộ dáng trượng phu thê thảm, mũi của Hoàng Dung chua xót, vội vàng đến đỡ lấy hắn.
Tống Thanh Thư đứng dựa vào chỗ rèm cửa, chắn ũng không có đi vào trong quấy rầy hai người, nhắc tới cũng kỳ quái, mặc dù hắn đối với nữ nhân có dục tính chiếm hữu cực mạnh, tuy nhiên khi nhìn thấy thần thái Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh thân mật, vậy mà hắn một chút cũng không có cái cảm giác gì là khó chịu, nghĩ tới nghĩ lui hắn chỉ đành có thể cho là dù sao thì Hoàng Dung vốn chính là thê tử của Quách Tĩnh để giải thích.
"Xem ra ta thực sự đúng là đồ biếи ŧɦái a." Tống Thanh Thư tự giễu cười một tiếng, hắn cũng không phải là loại người như Vân Trung Hạc gϊếŧ phu đoạt thê, hắn tuy ưa thích cái cảm giác chiếm lấy thân thể Hoàng Dung, nhưng bất quá hắn cũng không muốn cứ như vậy phá hư sinh hoạt của người, một là hắn cân nhắc đến đại nghiệp, không muốn tự thân làm hỏng đi danh tiếng của mình, hai là bản tính của hắn vốn là như vậy.
Trong chốc lát hắn thất thần thì Hoàng Dung đã đem quá trình kế hoạch lấy được giải dược kể qua, Quách Tĩnh nghe được tán thưởng:
-Tống công tử thật sự là trí kế bách xuất, lại có biện pháp xảo diệu như vậy.
Tống Thanh Thư nghe được mỉm cười nói:
-Quách đại hiệp quá khen, tố hơn vẫn là nhanh chóng dùng giải dược đi, vừa rồi trên đường đi Quách phu nhân rất là lo lắng cho Quách đại hiệp
Hoàng Dung ngoài ý muốn liếc hắn một cái, không nghĩ tới hắn thế mà tại trước mặt Tĩnh ca ca thay mình nói tốt.
Quách Tĩnh cũng là cảm động, vô thức muốn ôm lấy thê tử:
-Dung nhi, lần này thật sự là vất vả cho muội.
Hoàng Dung lại giật mình chấn kinh, thân hình lùi lại, vừa có động tác này xong thì mới thấy không ổn, chính mình làm sao lại trốn tránh khi trượng phu tiếp xúc thân mật? Không tự chủ nàng quay đầu nhìn Tống Thanh Thư một chút, thấy đối phương đang chăm chú hăng hái nhìn xem cử động của nàng, Hoàng Dung trong lòng bối rối, vội vàng lại dời đi ánh mắt.
Quách Tĩnh đưa tay ra ôm lấy vào khoảng không, trong lòng thất vọng mất mát:
-Dung nhi …
Hoàng Dung đỏ mặt, mượn cớ thấp giọng nói ra:
- Tống công tử còn đang ở bên cạnh nhìn lấy, Tĩnh ca ca không sợ xấu hổ sao?
Quách Tĩnh ngượng ngùng cười hai tiếng, thì ra thê tử mình mặt non thẹn thùng a.
Vì che giấu trong lòng xấu hổ, Hoàng Dung thuận thế móc ra bình sứ, từ bên trong lấy ra một viên giải dược, nhất thời một mùi thuốc tươi mát tản ra ở trong phòng, vừa ngửi thấy liền biết không phải là phàm vật.
Hoàng Dung cẩn thận tra nhìn một chút viên giải dược này, âm thầm gật đầu, viên giải dược này cũng không có vấn đề gì, nàng gia học uyên thâm, Hoàng Dược Sư vốn là bậc kỳ tài luyện dược, cứ việc nàng vẫn chưa đạt tới cảnh giới như phụ thân của mình, nhưng vẫn có thể phán đoán được giải dược có độc hay không, vẫn là không có thành vấn đề.
Nàng biết Tây Độc Âu Dương Phong xưa nay giảo hoạt, cũng không có tín nhiệm giải dược của đối phương, tận đến giờ phút này kiến giải được giải dược vô độc thì mới yên lòng.
Quách Tĩnh uống vào giải dược, Tống Thanh Thư liền trợ lực cho Quách Tĩnh hành công tán dược lực, nhìn lấy khuôn mặt tái nhợt trượng phu dần dần hồng nhuận, trên mặt Hoàng Dung cuối cùng cũng hiện lên tươi cười.
Tuy nhiên nụ cười của nàng không có kéo dài bao lâu, sắc mặt Quách Tĩnh lại càng ngày càng đỏ ửng, đột nhiên ọc ra một vũng độc huyết.
Đang hóa giải dược lực trong người Quách Tĩnh, Tống Thanh Thư cũng không tránh khỏi kinh hãi, hắn cảm giác được khí tức thể nội đối phương lập tức trở nên chạy hỗn loạn, độc dược trước đó bị hắn áp chế, tựa hồ lại có dấu hiệu ngẩng đầu lại.
-Tĩnh ca ca sao rồi?
Hoàng Dung kinh hô, đưa tay đỡ lấy trượng phu, vừa chạm vào da thịt Quách Tĩnh thì nóng bỏng đến dọa người, Quách Tĩnh bờ môi chuyển động tựa hồ muốn nói cái gì, đáng tiếc còn chưa kịp mở miệng, thì đã nghẹo đầu ngã quỵ trên giường…
-Tĩnh ca ca!
Một khắc này tâm tư Hoàng Dung đều nát, nàng bỗng nhiên quay đầu trừng mắt Tống Thanh Thư,
-Họ Tống, tâm địa của ngươi vô cùng độc ác..
Tống Thanh Thư nhướng mày:
-Phu nhân nói vậy có ý tứ gì?
-Có ý tứ gì?
Hoàng Dung cười lạnh,
-Ngươi tự biên tự diễn một tuồng kịch như thế, chính là vì muốn mượn đao gϊếŧ người để hại chết Tĩnh ca ca, thì đến lúc đó mới có cơ hội quang minh chính đại chiếm hữu ta, ta quả nhiên là có mắt như mù, vậy mà khờ dại tin tưởng ngươi thật lòng muốn cứu Tĩnh ca ca.
Tống Thanh Thư liếc nhìn nàng, trầm giọng nói ra:
-Phu nhân bây giờ tâm tình kích động khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung, lời nói này, ta có thể xem như là phu nhân chưa từng nói qua.
Hoàng Dung lắc đầu, phảng phất không có nghe lời nói của hắn, hai mắt thất thần, miệng thì thào lẩm bẩm:
-Ngươi đã đạt được tâm nguyện chiếm lấy thân thể của ta, ta cũng đã đáp ứng sau này sẽ làʍ ŧìиɦ nhân bí mật của ngươi, thề thì vì cái gì mà còn muốn hại chết Tĩnh ca ca. . .
Thấy nàng một bộ dáng thương tâm muốn chết, đối với mình lại hận đến thấu xương, Tống Thanh Thư bực mình nói:
-Uy, hai chúng ta mặc dù đã hợp thể, tuy nhiên phu nhân dạng này lại nói lung tung, ta vẫn thật là muốn cáo phu nhân cái tội phỉ báng a. Ai nói là ta muốn hại chết Quách đại hiệp chứ, lại nói Quách đại hiệp vẫn chưa có chết, phu nhân làm gì mà tốn sức lực thương tâm đến mức như vậy?
Lúc đầu Hoàng Dung qua những lời kia một chút phản ứng cũng không có, bất quá khi nghe được câu cuối cùng, ánh mắt đang tan rã của nàng lập tức liền khôi phục thần thái, ngạc nhiên hướng trên giường nhìn lại:
-Tĩnh ca ca chưa chết?"
Tống Thanh Thư hừ một tiếng:
-Hiện tại không chết, tuy nhiên cũng sắp chết, nếu như phu nhân vẫn còn một mực làm phân tán tâm trí của ta, cam đoan chỉ cần thời gian uống cạn chung trà, phu nhân liền có thể đạt như ước muốn trở thành quả phụ.
Hoàng Dung lúc này mới phát hiện thủ chưởng của Tống Thanh Thư vẫn luôn chống đỡ truyền chân khí tại trên lưng trượng phu mình, ống tay áo của hắn không gió mà bay phất phơ, hiển nhiên là đang thôi động toàn lực chân khí trong cơ thể của mình, nàng vội bắt mạch của trượng phu, hiện mạch đập rất yếu ớt, nhưng vẫn có thể vẫn là có một sinh cơ bất khuất..
Hoàng Dung lúc này mới phản ứng được là Tống Thanh Thư vẫn luôn đang dùng chân khí cho trượng phu để kéo dài tính mạng, nhìn lấy hắn luôn luôn có phong độ nhẹ nhàng mà giờ phút này mệt mỏi đổ mồ hôi đầm đìa, toàn thân hằn nổi gân xanh, tâm tình nàng liền biến đổi vô cùng phức tạp.
Cũng không biết qua bao lâu, Quách Tĩnh đột nhiên lại phun ra một vũng máu đen, bên trong máu đen còn có nửa viên giải dược chưa có hòa tan, Tống Thanh Thư rốt cục buông lỏng một hơi:
-Cuối cùng cũng bức ra được, đem bình giải dược cho ta xem qua một chút!
Hoàng Dung đổ ra một viên giải dược khác, nghi ngờ nói:
-Giải dược này ta đã kiểm tra, không có độc.
Đây chính là nguyên nhân nàng hoài nghi Tống Thanh Thư, dù sao giải dược thì không có vấn đề, cho nên nếu có vấn đề duy nhất đó chính là vừa rồi trong lúc vận công sau lưng Tĩnh ca ca thì Tống Thanh Thư chỉ cần tâm niệm nhất động, thìcó thể thần không biết, quỷ không hay làm hại chết Tĩnh ca ca, sau đó có thể đẩy lên chuyện này lên trên người Âu Dương Phong.
Tống Thanh Thư dùng ngón tay bóp ra giải dược ngửi lấy, nhắm mắt suy tư một hồi rồi nói ra:
-Giải dược này xác thực vô độc, Hoàn Nhan Lượng không phải là kẻ ngốc, nếu Âu Dương Phong đưa ra giải dược nếu là mà có độc, chẳng phải là sau này lão ta cũng không còn cách nào đặt chân đến Kim Quốc?
Hoàng Dung lúc này trong lòng đã loạn thành một bầy, các loại suy nghĩ cứ ùn ùn kéo đến: “Hắn cũng xác định giải dược không có vấn đề, đây chẳng phải là chứng minh duy nhất có vấn đề là do chính hắn ra tay? Nhưng hắn vì sao lại hao phí nhiều nội lực như vậy để bảo trụ tánh mạng của Tĩnh ca ca? Không phải là cố ý làm cho ta nhìn thấy, muốn nhân cơ hội để làm lung lay cảm động tâm tình của ta. . . “