CHƯƠNG 693: XUẤT HIỆN HAI HOÀNG DUNG.
Lúc Dương Quá quay người rời đi, Hoàn Nhan Lượng cũng biết Dương Quá tính tình cổ quái, cũng lười quản đến, giờ phút này tâm trí của hắn tất cả đều tập trung trên thân Hoàng Dung, vội vàng ra lệnh võ sĩ dưới trướng, cùng nhau đuổi theo với Mộ Dung Bác và Cừu Thiên Nhận.
Lại nói đến Hoàng Dung vừa rồi nhảy xuống bên ngoài tường viện, cũng không có lập tức đào tẩu, ngược lại vọt đến một chỗ bóng tối, nhìn trước mắt có một nữ nhân cách ăn mặc y phục, thậm chí ngay cả hình dáng đều cùng mình giống như đúc, không khỏi bật cười:
-Công tử giả làm nữ nhân xem ra rất giống a.
-Phu nhân…. đừng có chế giễu tại hạ, coi chừng tại hạ trở mặt đấy.
Tống Thanh Thư buồn bực nhìn lấy nàng,
-Tại hạ vì phu nhân phải cải trang thành nữ nhân, đã hi sinh lớn như vậy, vậy mà mà còn cười tại hạ…
Hoàng Dung cố nén cười, vội nói:
-Um…không cười thì không cười, bọn họ đang đuổi theo ra đến, công tử chạy mau đi.
Tống Thanh Thư đã nghe được tiếng xé gió của y phục, biết cao thủ và thủ hạ của Hoàn Nhan Lượng đang phóng ra, không còn dám ngừng lưu tại nơi này, liền vận khởi khinh công hướng nơi xa chạy đi.
-Nàng ở nơi đó, mau đuổi theo!
Cừu Thiên Nhận danh xưng Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu, trừ một đôi Thiết Chưởng, khinh công của lão cũng là thiên hạ nhất tuyệt, bởi vậy hắn tuy nhiên phóng trễ sau Mộ Dung Bác, nhưng đã lên tường viện trước, nhìn thấy cách đó không xa bóng xanh lóe lên, liền nhận ra bóng lưng Hoàng Dung, liền chỉ hướng cho người đuổi theo.
Nhìn lấy một đoàn người truy đuổi biến mất ở phía xa, ẩn nấp ở trong bóng tối trên gương mặt xinh đẹp Hoàng Dung lặng lẽ lóe ra thần sắc phức tạp: “ Đường đường Kim Xà vương đầu đội trời chân đạp đất, có ít cao thủ đối đầu trong giang hồ, vì thay ta đi cứu Tĩnh ca ca, thế mà nguyện ý giả dạng thành một nữ nhân. . . “
Phải biết trong thời cổ đại, một nam nhân mà có thần thái cử chỉ giống như nữ nhân cũng là vũ nhục lớn nhất, ngày trước Gia Cát Lượng dùng y phục phụ nhân để làm nhục Tư Mã Ý nhát gan không dám xuất chiến, đến như Tư Mã Ý đa mưu túc trí mà còn tức giận không nhịn được, có thể hiểu rằng cổ nhân rất kiêng kỵ chuyện này.
Hoàng Dung đương nhiên biết rõ những quy củ này, giờ thấy Tống Thanh Thư hi sinh nhiều như vậy, nàng cảm động thậm chí phát sinh ý niệm trong đầu: “ Hắn vì ta mà làm đến dạng này, sự tình đêm qua, cứ coi như đền bù tổn thất cho hắn đi. . .”
Nàng thậm chí thầm so sánh, không biết Tĩnh ca ca nếu vì nàng mà có thể dám cải trang thành một nữ nhân hay không đây? Rất nhanh Hoàng Dung liền lắc đầu, Tĩnh ca ca là một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, làm thế nào mà có thể chịu thay đổi giả dạng làm nữ nhân chứ?
Cứ việc Hoàng Dung thuyết phục chính mình, nhưng nàng vẫn thấy có chút thất vọng mất mát, bời vì nàng biết rõ ràng, tại trong lòng trượng phu, quốc gia dân tộc mới là trọng yếu nhất, nếu để cho Quách Tĩnh có một lựa chọn giữa nàng và thành Tương Dương, chỉ sợ hắn sẽ vì đại nghĩa mà chấp nhận bỏ rơi chi tình. . .
Hoàng Dung tuy có thể hiểu được lựa chọn của trượng phu, nhưng nàng dù sao cũng là một nữ nhân, nữ nhân nào không cần trượng phu luôn giữ lại bên người để thương yêu? Nữ nhân nào không muốn trượng phu có thể vì mình, thậm chí có thể đối địch với tất cả mọi người trên thế gian này?
-Phu nhân…có phải là đang lo lắng cho tại hạ a?
Thời gian trôi qua, Hoàng Dung ngơ ngẩn suy tư thì bên tai đột nhiên bị thổi một làn nhiệt khí.
Hoàng Dung giật mình, cứ việc dù nàng đang có chút thất thần, nhưng bị người lẻn đến bên sát cạnh mà không có phát giác ra, thực sự chẳng khác nào trò đùa vậy. Tuy nhiên nàng rất nhanh trầm tĩnh lại, bời vì với lối nói chuyện như vậy, ngoại trừ Tống Thanh Thư thì còn có ai khác nữa đây?
-Hừ…công tử không thể cùng ta nói chuyện nghiêm túc được sao?
Hoàng Dung lui lại một bước, giữa hai người lưu lại khoảng cách một tương đối an toàn, lườm Tống Thanh Thư nói.
-Nói chuyện như vậy thì có cái gì không tốt?
Tống Thanh Thư nhún vai,
-Muốn nghiêm trang đối thoại, phu nhân đã có một Tĩnh ca ca còn chê không đủ sao a?
Hoàng Dung hô hấp cứng lại, nàng không muốn tại giữa hai người làm so sánh nữa, vội lãng sang chuyện khác hỏi:
-Công tử nhanh như vậy đã bỏ rơi bọn họ rồi sao?
-Đó là đương nhiên!
Nói lên điều này, Tống Thanh Thư liền đắc ý, hắn nghếch đầu lên hừ một tiếng,
- Võ công của hạ tuy không tính là thiên hạ đệ nhất, nhưng tại hạ lại có hai loại công phu thiên hạ đệ nhất, một trong đó chính là khinh công, phóng nhãn ra ngoài thiên hạ, chỉ có tại hạ, Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu cùng Đông Phương Bất Bại mà thôi…
Vừa rồi Tống Thanh Thư mượn ánh trăng ngụy trang thành Hoàng Dung, đem đám cao thủ dưới trướng Hoàn Nhan Lượng dẫn dụ chạy ra ngoài thành, ngay từ đầu hắn không dám thi triển khinh công quá mức, để tránh truy binh đuổi theo không kịp, sau khi dẫn dắt bọn họ rời xa đã đủ, hắn liền thi triển hết mức khinh công, chớp mắt liền đem đám truy binh vứt bỏ.
Mất đi bóng dáng "Hoàng Dung", Cừu Thiên Nhận, Mộ Dung Bác còn phải loay hoay truy tìm một đoạn thời gian, đến lúc bọn họ cảm thấy được không ổn, đến khi quay trở về lại, cũng đã đầy đủ thời gian để cho Tống Thanh Thư cứu người.
Nhìn thấy bộ dáng khí phách của Tống Thanh Thư, Hoàng Dung chợt nghĩ đến một câu thơ:
“ Xuân phong đắc ý mã đề tật,
Nhất nhật khán tận Trường An hoa…
Gió xuân thả sức tung vó ngựa
Trọn ngày Trường An xem hết hoa…”
Tuổi trẻ đúng là thật tốt!
Hoàng Dung âm thầm cảm thán, tuổi tác của mình dù sao cũng đã lớn, đã vậy trong những năm qua phải thủ vệ thành Tương Dương, nàng cùng Quách Tĩnh có thể nói là hao tổn tận tâm huyết, khiến cho nàng có một loại cảm giác phụ nhân tuổi xế chiều … Vì thế khi cùng đồng hành cùng chung với Tống Thanh Thư, trong lúc bất tri bất giác nàng phảng phất trở lại thời gian của một cô nương trẻ tuổi, cảm nhận được tựa như quay trở lại ngày xưa không buồn vô lo..
-Nhìn thấy công tử thật là đắc ý,
Hoàng Dung tính tinh nghịch nổi lên, cũng phối hợp hỏi tới:
-Vậy xin hỏi Tống đại công tử công phu thiên hạ đệ nhất còn lại là gì vậy?
Tống Thanh Thư quỷ dị cười lên, tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói mấy chữ, Hoàng Dung khuôn mặt đang tươi cười liền đỏ ửng, tức giận đến giơ lên đôi bàn tay trắng như phấn nện trên người hắn.
Tống Thanh Thư cười ha ha, vừa tránh né một bên, vừa vô tội nói ra:
-Nếu nói thì công phu trên giường cũng là một loại công phu mà . .
-Cái loại lời nói hỗn trướng như thế này thì chính công tử hãy nói cùng với vị Đường phu nhân kia đi, đừng làm nhơ bẩn lỗ tai của ta.
Hoàng Dung sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nhưng trái tim nàng lại là phanh phanh trực nhảy, nghĩ đến đêm qua hắn chơi đùa nàng làm cho suýt chút ngất đi, trong nội tâm nàng không thể không thừa nhận, về phương diện giường chiếu của hắn, công phu chỉ sợ quả thật đúng là thiên hạ đệ nhất. . “
-Nhưng tại hạ lại ưa thích nói cho phu nhân nghe.
Hoàng Dung ngẩng đầu nhìn lên, gặp Tống Thanh Thư đang nghiền ngẫm nhìn lấy mình, trong lòng hoảng hốt, vội vàng hắng giọng:
-Chúng ta nắm chặt thời gian đi cứu Tĩnh ca ca đi, vạn nhất bọn cao thủ kia quay về thì chúng ta phản ứng không kịp..
Tống Thanh Thư nghe vậy liền gật gật đầu:
-Cũng tốt, chúng ta đi cứu Quách đại hiệp đi.
Nhìn qua đối phương đưa tay ra trước mặt mình, Hoàng Dung hơi kinh ngạc:
-Làm gì?
Tống Thanh Thư nghiêm trang nói:
-Đương nhiên là tại hạ ôm phu nhân, chứ lấy khinh công của phu nhân, có thể vô thanh vô tức lẻn vào đến được Thiên Lao sao?
-Um..…
Hoàng Dung biết đối phương nói có đạo lý, nhưng nàng vẫn có chút chần chờ.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
-Có gì mà phu nhân xấu hổ a, chúng ta cũng không phải là chưa từng có ôm qua.
Hoàng Dung lại giật mình, phản ứng đầu tiên là sự tình đêm qua đã bị hắn biết, rồi rất nhanh kịp phản ứng, đối phương nói đến chắc là nhắc chuyện của hai người trước đó tại trên đại hội Kim Xà phát sinh.
Tống Thanh Thư thấy Hoàng Dung do dự, hắn cũng mặc kệ nàng có tức giận hay không, liền vươn ta ôm lấy bờ eo của nàng.
Hoàng Dung ưm một tiếng, cả người liền đổ vào trong ngực Tống Thanh Thư, còn chưa có kịp phản ứng, bên tai liền truyền đến thanh âm đang ghét của đối phương:
-Phu nhân… thân thể của phu nhân thật mềm mại….