CHƯƠNG 690: HI SINH TRONG SẠCH CỨU TRƯỢNG PHU.
Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, loại chuyện này Tống Thanh Thư trước kia cũng không phải là chưa từng làm, lúc trước tại Tử Cấm Thành, Lạc Băng bời vì trượng phu bị bắt nhập vào thiên lao, hắn thừa cơ thuận lợi đem Lạc Băng đè ra cày cấy tưới tiêu nàng một cách thoải mái, chẳng qua bây giờ Tống Thanh Thư khí độ ngày trước khác với bây giờ, đã không muốn áp dụng lại thủ đoạn đó, huống chi Hoàng Dung cũng không phải là Lạc Băng, nàng không dễ dàng chấp nhận đổi lấy thân thể vì cứu trượng phu.
Từ trong đầu Tống Thanh Thư cũng biết, hắn cũng không muốn tạo một ấn tượng lưu lại trong đầu Hoàng Dung, hắn là một kẻ bỉ ổi vô sỉ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như thế, về lâu dài mà nói cái được chả bằng cái mất.
Chẳng qua hiện nay hắn nhìn lấy trước mắt nữ nhân này diễm quang tứ xạ, trong lòng khó có chút rục rịch: “ Tuy đáp ứng giúp nàng cứu trượng phu, có thể là hắn sẽ tạo ra tình huống để cho Quách Tĩnh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn... “
Tống Thanh Thư rất mau đem cái suy nghĩ vừa dâng lên như thế này quên sạch sành sanh, cho dù không có Hoàng Dung, hắn cũng sẽ có khả năng đi cứu lấy Quách Tĩnh, tuy hắn cũng tán thành một số cách làm Quách Tĩnh, nhưng trong thâm tâm thì hắn bội phục Quách Tĩnh khẳng khái, người sở dĩ cùng cầm thú khác biệt, đó là bởi vì người còn có hệ thống đạo đức cùng giá trị của mình, cho nên hắn vẫn là quyết định sẽ cứu lấy Quách Tĩnh hoàn chỉnh đưa ra ngoài.
Hoàng Dung cũng không biết vừa rồi chuyện sinh tử của trượng phu đang bị khống chế trong một ý niệm của đối phương, nàng bây giờ cũng là tâm loạn như ma: “ Hỗn đản này không biết là nói chuyện hồ đồ hay là giả bộ hồ đồ, chỉ dùng lời nói hạ lưu khinh bạc ta... “
Rõ ràng không thể tiếp tục như thế này, Hoàng Dung vội vàng lãng sang chuyện khác:
-Không biết công tử có nghĩ đến chi pháp giải cứu chuyết phu chưa vậy?
"Trong nội tâm của nàng quả nhiên chỉ muốn trượng phu của mình…” Tống Thanh Thư âm thầm thở dài, liền đáp:
-Trước đó tại hạ đã đến lao ngục nơi giam giữ Quách đại hiệp điều tra qua, nơi đó thủ vệ sâm nghiêm, ba bước một người, năm bước một tổ canh, lại còn có Âu Dương Phong một tấc cũng không rời xa bên người Quách đại hiệp, vạn nhất có cường địch xâm lấn, lão ta tùy thời liền có thể khống chế ngay được Quách đại hiệp, trong khoảng cách gần như vậy, trong thiên hạ vẫn không có ai đủ bản lĩnh đem Quách đại hiệp từ trong tay của Âu Dương Phong mà không tổn hao một sợi lông nào cứu ra…
-Âu Dương Phong đối với phu phụ của ta hận đến thấu xương, bây giờ Tĩnh ca ca rơi vào trong tay lão, cũng không biết sẽ thụ lấy bao nhiêu là đau khổ đây…
Hoàng Dung vừa nghĩ tới trượng phu có khả năng bị tra tấn, liền không ngồi yên được nữa, đi tới đi lui, trên gương mặt kiều diễm tràn ngập lo lắng.
-Phu nhân không cần phải quá lo lắng, Hoàn Nhan Lượng cần mạng sống của Quách đại hiệp, thì Âu Dương Phong làm gì mà cả gan làm loạn, nhiều lắm chỉ là tra tấn một chút thôi, Quách đại hiệp chính là đệ nhất hào kiệt trong thiên hạ, chút hành hạ này thì có là gì đâu chứ.
Tống Thanh Thư thấy Hoàng Dung trong lòng đang loạn, liền đứng lên vỗ lấy bả vai nàng an ủi. Bị bàn tay Tống Thanh Thư vỗ bên trên đầu vai, Hoàng Dung toàn thân run lên, liền bước tránh sang bên, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn qua hắn. Tống Thanh Thư không ngờ tới Hoàng Dung lại phản ứng lớn như vậy, cười khổ nói:
-Mặc kệ là phu nhân tin hay là không tin, vừa rồi thật sự tại hạ không phải có ý muốn chiếm tiện nghi của phu nhân, chẳng qua là muốn an ủi phu nhân một chút.
Hoàng Dung sắc mặt đỏ lên, nghĩ thầm ta còn có cái tiện nghi gì mà không có bị ngươi chiếm qua? Đành phải cười gượng:
-Cách công tử an ủi làm cho ta hơi kinh hãi.
Tống Thanh Thư nhún vai, bất đắc dĩ nói ra:
-Tại hạ có thói quen đem bả vai để cho nữ nhân dựa vào, đó cũng là một phương pháp hữu hiệu để an ủi cho nữ nhân, nếu sau này phu nhân buồn bã muốn khóc, bả vai của tại hạ có thể cho phu nhân mượn dùng một chút.
Hoàng Dung âm thầm tức giận, tiểu tử này thật đúng là đến chết vẫn không thay đổi, toàn là suy nghĩ ra biện pháp chiếm tiện nghi của nữ nhân.
Tống Thanh Thư đột nhiên nói tiếp,
-À… vừa rồi tại hạ chợt nghĩ đến một phương pháp cứu Quách đại hiệp.
-Thật sao?
Hoàng Dung lập tức đổi giận thành vui, nhìn lấy hắn.
-Tuy nhiên còn phải dựa vào phu nhân phải trả cái giá như thế nào….
Tống Thanh Thư ý vị thâm trường liếc nhìn nàng.
Hoàng Dung bị ánh mắt hắn làm cho trong lòng nhảy dựng, sắc mặt trở nên mất tự nhiên:
-Có ý tứ gì?
- Hoàn Nhan Lượng rõ ràng đối với thân thể phu nhân ngấp nghé, nếu phu nhân hy sinh thân thể cùng hắn qua lại một đêm, thì việc cứu Quách đại hiệp ra sẽ dễ như trở bàn tay.
Tống Thanh Thư vừa nói, vừa nhìn qua nàng, xem nàng sẽ có phản ứng như thế nào.
-Ngươi…..
Hoàng Dung tức giận đến toàn thân run rẩy, nghĩ thầm nếu ta phải hiến thân cho Hoàn Nhan Lượng, thì còn tìm ngươi thương lượng để làm gì?
Hoàng Dung vừa phẫn nộ vừa tràn ngập thất vọng, không nghĩ tới Tống Thanh Thư lại ra chủ ý dạng này, thực ra trước khi xảy ra chuyện tối hôm qua, nàng đối Tống Thanh Thư rất có hảo cảm, rồi sau đó dù là tối hôm qua... bị hắn đè ra dâʍ ɭσạи, từ sâu trong nội tâm của nàng cũng không có quá mức trách cứ hắn, ngược lại loáng thoáng còn xem hắn như một nam nhân có sinh mệnh trọng yếu gần giống với trượng phu của mình, không ngờ đến hắn bây giờ lại đưa ra ý muốn để cho mình đi bồi một nam nhân khác!
-Đa tạ Tống công tử tối hôm qua ân cứu mạng, sự tình cũng không cần phiền phức đến công tử nữa, ta xin cáo từ.
Hoàng Dung mặt không biểu lộ, quay người liền rời đi.
-A?
Tống Thanh Thư không ngờ tới Hoàng Dung phản ứng như vậy, trong lúc gấp, vận dụng khinh công lắc mình liền cản tại trước cửa ra vào, mà Hoàng Dung rời đi động tác quá mau, thoáng cái đã nhìn thấy Tống Thanh Thư cản trở ở phía trước nên dừng lại không kịp, thân hình liền đụng trong ngực vào đối phương, cả một thân thể mềm mại thành thục thướt tha mơ hồ dán tại trên lòng ngực của hắn, nhất là trước ngực nàng cặp tuyết phong nguy nga kia run rẩy, tựa như nhẹ nhàng đè ép ma sát lấy lồng ngực rắn chắc của hắn
Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, trong lòng Tống Thanh Thư rung động, vội đỡ lấy Hoàng Dung, bật thốt lên:
-Dung nhi… chẳng qua là nói đùa, làm gì mà giận dữ phản ứng như vậy chứ...
Trước mũi là khí tức quen thuộc của nam nhân này, Hoàng Dung không thể ức chế lại tâm tình, lại nghĩ tới tối hôm qua bị hắn tùy ý chinh phạt trên thân thể, đôi chân có chút nhũn ra, khi hắn vừa đỡ lấy thì vội đứng vững thân hình, có chút bối rối nói:
-Đừng có gọi ta như vậy.
-Việc xưng hô này là tối hôm qua chính miệng phu nhân đáp ứng a.
Tống Thanh Thư một mặt đắc ý.
Hoàng Dung nhất thời gấp:
-Nhưng bây giờ ta không có cho phép ngươi gọi... Dung nhi nữa a.
Cách gọi duy nhất như thế này thì chỉ có trượng phu nàng suốt những năm qua, tối hôm qua đã bị thất tiết khiến cho nàng cảm thấy rất có lỗi với Quách Tĩnh, vì thế bây giờ nàng không muốn đối phương xưng hô giống như trượng phu của mình. Dù sao ta cũng mặc kệ, không cho ngươi dạng này gọi ta….
Hoàng Dung dậm chân sẵng giọng.
Tống Thanh Thư bị nàng đột nhiên toát ra thần thái giống như một tiểu cô nương làm cho mê hoặc, thành tâm cảm thán nói:
-Um…sao cũng được, nhưng phu nhân kiều diễm xinh đẹp như thế này, tại hạ làm sao lại bỏ qua để cho Hoàn Nhan Lượng chiếm lấy tiện nghi chứ? Cứ cho là vì cứu lấy Quách đại hiệp mà phu nhân buộc lòng phải hi sinh thân thể của mình, thì cũng phải là hi sinh cho một mình tại hạ mà thôi…