CHƯƠNG 686: BÃO TÁP MƯA SA LIÊN TIẾP TRÚT XUỐNG.
Hoàng Dung tiếng gào thét sắp thốt ra miệng, đột nhiên im bặt dừng lại, trong đầu nàng chỉ còn lại có suy nghĩ hỗn loạn tưng bừng: “ Nguyên lai hắn xem ta là nữ nhân kia. . . Nếu như bị hắn nhận ra bộ dáng của ta bây giờ, ta thật sự là không còn mặt mũi sống nữa….”
Đây cũng chính là nỗi khổ của người thông minh, bọn họ thường thường truy cầu một phương án song toàn, vì để đạt được kết cục tốt nhất, bọn họ thường thường suy nghĩ đến rất nhiều cách giải quyết, đáng tiếc có đôi khi suy nghĩ càng nhiều thì sai lầm lại đến càng nhiều.
Mà Hoàng Dung chính là một người thông minh theo dạng như vậy, nếu đổi lại là cô nương tầm thường, lúc này đã la hét rầm lên, đó là sự không giống nhau giữa người thông minh và người bình thường, còn Hoàng Dung thì có danh xưng là nữ trung Gia Cát, trong một thoáng qua thì Hoàng Dung đã có nhiều suy tính.
Nghe được Tống Thanh Thư nói ra, nàng rốt cuộc hiểu được vì sao trước đó Đường phu nhân lúc đi vào gian phòng này thì khuôn mặt hàm xuân dập dờn, tuy nhiên cho đến lúc này mới hiểu được, thì đã quá chậm rồi.
Hoàng Dung rõ ràng vì ma xui quỷ mình bị Tống Thanh Thư tưởng lầm là Đường phu nhân, "Người câm ngậm bồ hòn, có nỗi khổ không nói ra được." Hoàng Dung trong đầu đột nhiên hiện lên một câu nói kia, bời vì nàng phát hiện mình lâm vào tình cảnh như thế này mà không có cách nào để trách cứ Tống Thanh Thư được!
Cũng là do chính nàng điểm huyệt Đường phu nhân ngất đi rồi nhét vào trong tủ treo y phục, cũng lại là chính mình cỡi ra cái áo Nhuyễn Vị Giáp, rồi hớ hênh chẳng khác nào tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chỉ có thϊếp thân đồ lót nằm tại trên giường Tống Thanh Thư, mà Tống Thanh Thư thì rõ ràng cđã cùng ùng Đường phu nhân hẹn hò giao hoan trong phòng, tất cả đã chứng minh đều là do chính nàng một tay tạo thành tình huống oái ăm này...
"Đôi cẩu nam nữ này!" Hai hàng thanh lệ âm thầm từ trên mặt trượt xuống, Hoàng Dung trong lòng khí khổ, nhưng trong nội tâm nàng rõ ràng, nếu hiện tại nàng trở mặt với Tống Thanh Thư, cũng không phải là sách lược tốt nhất.
Dù sao sự tình không nên phát sinh cũng đã phát sinh, bây giờ nếu bị Tống Thanh Thư biết được thân phận của nàng, dựa vào bản tính tham hoa háo sắc của hắn, tiếp theo khẳng định sẽ lại càng một mực quấn lấy chính mình không rời, đến lúc đó thì hạnh phúc lâu nay trong sinh hoạt của nhà nàng, sẽ bị hoàn toàn phá hủy.
Càng làm cho Hoàng Dung đau đầu, nàng không biết chân tướng vụ việc sau này nếu hé lộ ra, thì mình sẽ làm thế nào để đối mặt với tên nam nhân này.
Nếu là người bình thường, có thể nàng nhất đao gϊếŧ chết để bịt miệng, nhưng so sánh một chút về võ công của song phương, Hoàng Dung lập tức liền đem ý nghĩ này bỏ ra bên ngoài não; hoặc là đổi vào thời điểm khác mà Tống Thanh Thư dám đối với nàng dạng như thế này, cho dù là xuất phát từ hiểu lầm, nàng cũng trở mặt, về sau sẽ không tiếp tục tới lui với hắn, thậm chí sau đó nàng còn có thể thẳng thắn nói ra chuyện này cùng Quách Tĩnh, nàng tin tưởng trượng phu của mình, tuyệt đối sẽ tha thứ cho nàng vì vô tâm mà chi thất; nhưng hôm nay tình huống đặc thù, Tĩnh ca ca đang rơi vào trong tay người Kim, sinh tử chưa biết như thế nào, nàng còn phải dựa vào Tống Thanh Thư giúp nàng cứu lấy trượng phu, nếu bây giờ trở mặt với hắn, thì ai sẽ đi cứu Tĩnh ca ca đây?
Trong đầu xoay chuyển qua vô số suy nghĩ, tối hậu Hoàng Dung bi ai phát hiện, bây giờ lựa chọn tốt nhất của mình là trầm mặc im lặng mà chấp nhận cái sự thật hiện hữu cay đắng này.
Dù sao bây giờ Tống Thanh Thư cũng không biết thân phận nàng, chỉ xem nàng như là Đường phu nhân, chỉ cần đêm nay lừa dối để vượt qua quan ải, đến lúc đó chân tướng sự thật, chỉ có một mình nàng mới biết rõ ràng, như vậy thì mặc kệ là đối mặt Tống Thanh Thư, hoặc là đối mặt với Quách Tĩnh, nàng đều có thể thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, nữ nhân nào mà không có những bí mật của riêng mình... Trong lòng đã hạ quyết tâm, nàng đành phải giữ yên lặng, tiếp tục nằm ngiêng mặt quay vào trong tường, cái mông cong lên nhẫn thụ lấy nam nhân đang xâm phạm từ phía sau lưng mình..
“ Phạch, phạch, phạch…” tiếng va chạm từ hạ thể của hắn dập vào cái mông của nàng vang lên càng lúc càng trầm trọng…
……………………………………………………………………………………
Cũng không lâu lắm, Hoàng Dung sắc mặt cũng có chút biến hóa, lúc này trái tim nàng đập bịch bịch, trong nội tâm tuyệt vọng tranh đấu lấy khi cảm thấy khống chế không nổi kɦoáı ƈảʍ không ngừng từ bên dưới hạ thể lan tỏa ra khắp toàn thân! Trước đó khi còn nằm trong mộng thì cảm thụ không phải rõ ràng như vậy, bây giờ tại dưới tình huống thanh tỉnh, nàng khắc sâu cảm nhận được sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh mẽ này, Tthân thể của nàng đã không thể tự chế được xuân tình đang nhộn nhạo, toàn thân như không còn chút sức lực nào, tràn đầy cảm giác chập choạng tê dại, Hoàng Dung cảm thấy bên tai mình rõ ràng truyền tới từng đợt nhiệt nóng ửng hồng kéo dài đến cái cổ, từ trong cổ họng đã muốn phát ra thanh âm hàm hồ….
Hoàng Dung lại càng hoảng sợ, khi Tống Thanh Thư lại tăng nhanh tốc độ hung hăng hướng trong âm động của mình cuồng chọc vào, tâm hồn nàng run rẩy dữ dội khi cảm thấy mình suýt chút nữa là đã phun ra âm tinh, ngay lúc này lại bị hắn búng ra hai bên cái mông thịt, cây côn ŧɦịŧ cự đại càng thêm hãm vào sâu trong âm động, nhấp vào thêm gần trăm cái, Tống Thanh Thư đột nhiên dùng sức trụ vững cây côn ŧɦịŧ trong huyệt dâʍ nàng, cây thịt cực kỳ nhanh xoay tròn giống như mài mực vậy…
Cho dù không muốn, Hoàng Dung vẫn phải thừa nhận, nhìn qua bên ngoài Tống Thanh Thư thanh mảnh tựa như một công tử, thế mà so với trượng phu Quách Tĩnh khôi ngô của mình thì cường tráng hơn rất nhiều.
-Um …a…..a …á….
Hoàng Dung đang rêи ɾỉ lấy, chợt một tiếng ngâm cuối cùng vút cáo lên, thân thể mềm mại yêu kiều chợt căng thẳng lên, ánh mắt tựa như thất thần, dựa vào phản ứng bản năng, cái mông càng cong lên lơi hại, hoa tâm chăm chú giữ chặt qui đầu côn ŧɦịŧ, nàng chỉ cảm thấy cái cảm giác sướng khoái tê dại ngọt ngào trong nháy mắt truyền đến trên đầu, tâm trí trống rỗng vừa khó chịu lại vừa thoải mái, kɦoáı ƈảʍ như kinh đào nguồn nước vỗ vào bờ sóng sau cao hơn sóng trước...
Cái mông nẩy nở của Hoàng Dung không ngừng giãy dụa nghênh hợp côn ŧɦịŧ của hắn đút vào, trong miệng "Ừ… a ….a…" rêи ɾỉ, Tống Thanh Thư bị tiếng rên dâʍ đãиɠ của nàng mà vô cùng thỏa mãn, biểu lộ kíƈɦ ŧɦíƈɦ càng thêm dục hỏa đốt người, hắn lại dùng sức cuồng đâm tới, hoa tâm Hoàng Dung tê dại từng cơn, kɦoáı ƈảʍ truyền khắp tứ chi bách hài, âm dịch trơn ướt liên tục tuôn trào ra, bên trong âm động không ngừng phát ra tiếng lép nhép “ ọp..ọp….”
Hoàng Dung tìиɦ ɖu͙ƈ đã bị thiêu đốt đến đỉnh, không kịp đợi Tống Thanh Thư chọc thêm vào, hai tay nắm chặt co lại thành nắm, rêи ɾỉ một tiếng, hoa tâm mấp máy bám chặt qui đầu côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư, một làn âm tinh ấm áp nóng rực thẳng tiết ra, khiên cho qυყ đầυ của hắn cũng từng trận mất hồn tê dại, hắn biết rõ Hoàng Dung cao triều, tận tình nhấn mạnh côn ŧɦịŧ thêm vài cái, tϊиɦ ɖϊƈh͙ cũng đã cuồng bắn ra, cơ hồ đem cái âm động của nàng đổ đầy.
Sau khi tiết thân, Hoàng Dung như tê liệt nằm im không nhúc nhích, khóe miệng lộ ra thỏa mãn, toàn thân mồ hôi ướt đẩm, thở gấp phì phò, theo hô hấp nàng vẫn đang còn dồn dập, đặc dính chất lỏng nhơ nhớp theo chỗ hai người giao hoan không ngừng trào phun trào ra, đây là âm tinh khi nữ nhân đạt đến cao trào từ chỗ sâu trong hoa tâm bài tiết ra, cảnh tượng dâʍ mỹ này, đúng là gọi người mất hồn chi đến…
……………………………………………………………………………………..
Cây côn ŧɦịŧ của hắn vẫn còn ngâm lấy trong âm động, trong thời gian rất ngắn, cây côn ŧɦịŧ cự đại đã cứng rắn dựng đứng lại, Hoàng Dung âm thầm kinh hãi, bình thường Quách Tĩnh sau khi xuất tinh về sau, toàn thân sẽ không còn chút sức lực nào, côn ŧɦịŧ tại trong một thời gian ngắn ngủi khó có thể cứng lên được, dù cho công phu trên giường có tốt đến như thuở ban đầu nàng mới thành thân với Quách Tĩnh, nhưng còn hắn thì chưa gì đã vào trạng thái cương cứng, khiến cho nàng vừa thích vừa sợ.
Tống Thanh Thư cong lấy hạ thể, hơi chút đè ép cây côn ŧɦịŧ vào trong âm động, tϊиɦ ɖϊƈh͙ theo trong mật huyệt nhanh chóng tuôn trào ra... Hắn tuy đã phun tinh ra một lần, nhưng mà chưa có tận hứng, đương nhiên sẽ lập tức tiếp tục dùng cây côn ŧɦịŧ khuấy động trong khối thịt mềm ẩm ướt này..
Khi Tống Thanh Thư lại một lần nữa tiến vào thân thể nàng, Hoàng Dung lập tức hé miệng ra gào thét trong cổ họng, hai chân bắp thịt đều kéo căng, bên tai truyền đến tiếng động nước kêu bên dưới hạ thể, Hoàng Dung thầm mắng mình, vì sao thân thể mình nhanh như vậy liền khuất phục với tên nam nhân này, có thể cái loại cảm giác này thực sự quá mãnh liệt, cũng không lâu lắm hai gò má nàng lại ửng hồng, bây giờ điều duy nhất nàng có thể làm làcắn chặt một góc gối đầu, không dám phát ra thanh âm xấu hổ.
……………………………………………………………………………………………
Cũng không biết qua bao lâu, Hoàng Dung cảm thấy mình toàn thân xương cốt đều nhanh tan ra thành từng mảnh, trong khi nam nhân từ phía sau lưng vẫn chưa có ý tứ gì là ngừng lại, nàng âm thầm kêu khổ: "Hắn là man ngưu sao a!"
Nàng tu luyện nhiều năm Cửu Âm Chân Kinh như vậy, lại tinh thông Đả Cẩu Bổng Pháp, tố chất thân thể so nữ nhân bình thường thì mạnh mẽ dẻo dai hơn biết bao nhiêu, vậy mà nam nhân từ phía sau lưng chỉ thô bạo tiến công một cách đơn giản, mà nàng đã như là chiếc thuyền con trong cơn bão táp xuôi ngược trên biển rộng, lúc nào cũng có thể hoàn toàn tan ra thành từng mảnh, mà cơn bão táp lại vẫn chưa có dấu hiệu ngừng nghỉ!
Ngay từ đầu nàng còn tận lực kiềm chế tránh cho xuất ra thanh âm, càng về sau kiều tiếng rên không bị khống chế từ trong miệng nàng uyển chuyển ngọt ngào “ hừ hừ.. um… a … ra tới nữa….a….”, Tống Thanh Thư lại chẳng có để ý tới, không ngừng chuyển động cây côn ŧɦịŧ đâm vào rút ra trong thân thể nàng, Hoàng Dung cả người giống như là muốn bay lên trời cao, không biết qua bao lâu, Hoàng Dung mới phát giác ra mình âm dịch của mình đã chảy ra quá nhiều, không phải chỉ là bên dưới cái mông ẩm ướt, mà ngay cả phần đùi cũng dính dính khắp qua đi, tiếng rêи ɾỉ hưởng thụ biến thành đau khổ cầu khẩn, nàng liều mạng muốn khống chế để không tiết thân ra nữa, nhưng mà sâu trong hoa tâm đã không nghe nàng sai sử rồi, âm tinh điên cuồng lại trào chảy ra…
Hoàng Dung đột nhiên có chút bội phục cái gọi là Đường phu nhân kia, mình bị Tống Thanh Thư làm như thế này mà đã có chút thụ không nỗi, trong khi Đường phu nhân bị hắn giày vò ròng rã từ trưa đến chiều, thế mà lại sinh long hoạt hổ ban đêm còn chạy tới tự tiến cử giường chiếu.
" Đường phu nhân, phu nhân thật sự là nữ nhân trong nữ nhân, nhất là đêm nay, lần đầu tiên tại hạ thấy hài lòng thích thú nhất trong tất cả những lần hoan ái vừa rồi!....!"
Câu nói này của Tống Thanh Thư vừa rồi lại đột nhiên xuất hiện tại trong đầu Hoàng Dung, nghĩ đến lời cảm thán của Tống Thanh Thư, hắn tuy không biết thân phận thật sự của mình, nhưng dù sao so với hồ ly tinh kia thì hắn hài lòng hơn qua câu nói đó, Hoàng Dung bất chợt lại có một tia mừng thầm.
"Phi, thật không biết xấu hổ, đây chẳng phải là muốn cùng nữ nhân của hắn tranh lấy hoan ái sao a?" Hoàng Dung rất nhanh chặt đứt ý nghĩ này, không để cho nàng suy nghĩ lung tung thêm nữa.
“ Bốp…”
Một tiếng vang lên từ bàn tay của hắn quất xuống cái mông thịt đầy co dãn của nàng, khiến cho Hoàng Dung sửng sốt, làm gì mà hắn tự nhiên đánh cái mông nàng?
Cho dù Hoàng Dung trước đó đã có quyết định im lặng chịu đựng, nhưng cũng không phải là nàng phải chịu nhẫn thụ vũ nhục quá phận, đang suy nghĩ như thế nào để biểu đạt kháng cự đồng thời cũng sẽ không để cho đối phương biết thân phận của mình, thì bên tai nàng truyền đến giọng nói có chút phách lối của Tống Thanh Thư:
-Úp xuống, vểnh cái mông lên cao một chút!"
-Hả?
Hoàng Dung ngơ ngơ ngác ngác, còn chưa nghĩ ra rõ ràng cách đối phó trước đó, nghe hắn nói như vậy thì thì thân thể liền đáp lại lời yêu cầu, xoay lưng nằm úp quì, với cái mông vểnh cao lên.
-Như thế này mới là ngoan….
Nhìn lấy nữ nhân ở dưới dịu dàng ngoan ngoãn chổng mông lên, Tống Thanh Thư nói xong, lại là nặng nề áp lực ép xuống.
-Um…
Hoàng Dung bị cây côn ŧɦịŧ chạm vào bên mép lớn âm hộ một cái làm cho giật mình, nàng giờ mới hiểu rỏ ràng được, thì ra Tống Thanh Thư bảo nàng nhếch lên là để cho hắn dễ dàng hơn đút cây côn ŧɦịŧ vào.
Trong nháy mắt đó Hoàng Dung vừa thẹn vừa giận, phảng phất bao nhiêu ủy khuất định góp nhặt cùng nhau tuôn ra ngoài cửa miệng, thừa dịp nàng đang nhộn nhạo, Tống Thanh Thư tay phải cầm cây côn ŧɦịŧ cực đại, nhắm ngay vào cửa miệng âm động đang ướŧ áŧ không chịu nổi, cái mông hắn trầm xuống "Ọt…” một tiếng, côn ŧɦịŧ đâm vào đường hang đến tận gốc rễ, nào ngờ Tống Thanh Thư theo nhau mà trùng kích tới, để cho nàng hai chân mềm nhũn, cái gì suy nghĩ đều tan thành mây khói, Hoàng Dung mở ra hai mắt muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng không có nói ra miệng, từng trận kɦoáı ƈảʍ lại tiếp tục lan khắp tứ chi bách hài, thư sướng cực kỳ.
Tính dục sớm đã thống trị toàn bộ suy nghĩ của nàng, dù là thông minh cơ trí, giây khắc này cũng không suy nghĩ được cái gì, dục hỏa dâʍ ɖu͙ƈ trong cơ thể cuồng nhiệt đang thiêu đốt, đánh sâu vào mỗi một tế bào toàn thân nàng, trong âm động, khi thì phong phú trướng đầy, lúc thì hư không mang đến khoái lạc khiến thân thể yêu kiều sớm đã không có chút nào khí lực rồi, cơn động dục làm cho sâu trong hoa tâm mềm mại khẽ trương khẽ hợp nghênh hợp với mỗi một lần va chạm đút vào..
Tống Thanh Thư mãnh liệt cắm vào mật huyệt, xuyên thẳng khiến thân thể yêu kiều run rẩy, sướng đến dục tiên dục tử, nàng cảm giác được sâu trong âm động như là có trùng kiến đang bò, vừa khó chịu lại vừa thoải mái, kɦoáı ƈảʍ nói không nên lời tại toàn thân khuếch tán, như có sóng biển cuồn cuộn cuồng hoan lấy, vòng eo giãy dụa nghênh hợp với hắn đút vào, Tống Thanh Thư không ngừng biến hóa lấy đút vào phương thức, chín cạn một sâu, chín thâm một thiển, chợt trái chợt phải, phản phục xoay tròn, khiến cho nàng tìиɦ ɖu͙ƈ hừng hực thiêu đốt, không ngừng phát ra âm thanh mất hồn rêи ɾỉ:
-A... tốt …. chết rồi! Nhanh ...a...
Hoàng Dung càng lúc càng hưng phấn vặn vẹo lấy thân thể, cái miệng nhỏ nhắn dâʍ khiếu lấy, dùng cái mông đón hùa cây côn ŧɦịŧ xoay tròn nghiền nát, không nhiều lắm trong chốc lát, nàng đã thở gấp thở phì phò, đổ mồ hôi đầm đìa..
-A...
Hoàng Dung dâʍ khiếu cao vút, Tống Thanh Thư thấy được Hoàng Dung đối với động tác dùng cây côn ŧɦịŧ mài lấy xoay tròn tựa hồ càng thêm mẫn cảm, liền nhiệt tình tại trong âm động của nàng loạn quấy lên tới, ngược chiều kim đồng hồ, hữu xoáy tả quẹo, âm thanh rêи ɾỉ nối thành một mảnh, côn ŧɦịŧ thẳng tắp khuấy động thêm một chút, Hoàng Dung toàn thân run rẩy, sâu trong hạ thể âm tinh cuồng xạ phún ra, ngay tức thì từ trong hang huyệt của nàng bốc lên cái mùi đặc hữu nồng nặc pha lẫn cái mùi tanh tanh hăng hắc của Tống Thanh Thư xuất ra trước đó, cảm thụ kíƈɦ ŧɦíƈɦ qua khướu giác, Tống Thanh Thư trong nhất thời tinh quan cũng không kềm chế được nữa, đỉnh qui đầu liền kích xạ trào bắn...
-A….nữa rồi….
Tiếng của Hoàng Dung cực khoái trầm thấp vang lên, Tống Thanh Thư vẫn không nhúc nhích vẫn duy trì cái tư thế này, thẳng đến khi tinh tử bắn tận, còn Hoàng Dung đã là duy trì không được rồi, xụi lơ quỳ rạp trên mặt giường, hai cái chân thon dài tuyết trắng tách ra, khi cây côn ŧɦịŧ rớt ra, theo cái lổ nhỏ miệng âm động đã bị chọc vào hơi sưng, đậm đặc tϊиɦ ɖϊƈh͙ theo từ trong mật huyệt ồ ồ chảy ra, cực kỳ dâʍ mỹ...